Sống hơn ba mươi năm trên đời, gần đây Tiêu Luật mới nếm mùi lận đận đủ đường, cứ như thể gã đã dùng cạn vận may khi cuộc đời mới đi được nửa chặng.

Nhờ cất công thết đãi tiệc tùng, mua tranh nổi tiếng để lấy lòng Nhị hoàng tử Gia Luật Xá Ca, gã mới có thể gây ấn tượng ngay lần đầu tiên trình diện, mà Nhị hoàng tử hình như cũng nhớ mặt gã. Ai ngờ chỉ trong một đêm, Hành cung Đô bộ thự Gia Luật Cần bị thích khách đả thương, Nhị hoàng tử cũng lờ luôn hạng tiểu tốt như Tiêu Luật, chẳng buồn nhớ đến gã là ai.

Vuốt mông ngựa là một kĩ nghệ sinh tồn, không phải ai cũng thành thạo được.

Tiêu Luật ra sức lấy lòng Gia Luật Xá Ca hết lần này đến lần khác, nhưng cánh cửa đến với Gia Luật Xá Ca cứ đóng im ỉm.

Tiêu Luật than: “Rõ là xui, nếu không phải tại con trai Kiều Cửu đột nhiên lâm bệnh không thể đi gặp Nhị điện hạ, khiến Nhị điện hạ giận cá chém thớt lên ta, thì làm sao ta lại ra nông nỗi này?”

Đương ăn sáng dở, gã càng nghĩ càng tức tối, vung tay áo: “Từ rày, Tiêu Luật này không bao giờ giao thiệp với tên Kiều Cửu ấy nữa!”

Gã chưa nói dứt câu, đã có người gia nô đến bẩm: “Lão gia, tay buôn trà người Tống Kiều Cửu lại đến nữa rồi!”

Tiêu Luật bừng bừng lửa giận: “Nó còn dám vác mặt tới đây hả?”

Người gia nô bối rối thưa: “Kiều Cửu ngày nào cũng đợi ngoài cổng, ngày nào cũng tới xin gặp, hôm nay đã chờ nửa canh giờ rồi ạ. Tiểu nhân thấy y mang theo nhiều lễ vật lắm, y còn nói…”

“Nó nói cái gì?”

“Y nói, nếu hôm nay không gặp được lão gia, y sẽ không về.”

Tiêu Luật cười khẩy: “Nó chỉ là một tên buôn trà mà thôi, không gặp là không gặp. Bảo nó cút đi.”

“Gượm đã.” Người quản lí tin cẩn của Tiêu Luật bỗng lên tiếng. Sau một thoáng suy tư, ông ta nói: “Lão gia, thế chưa phải là kế hay. Kiều Cửu là thương nhân, gần đây y cứ ghé thăm liên tục cũng là vì mấy ngày trước trót đắc tội lão gia. Y làm thế, âu cũng là để giữ mối buôn bán với nhà mình. Tiểu nhân xin hỏi lão gia một câu, ngài căm ghét Kiều Cửu đến mức nào? Có còn mưu việc làm ăn với y được nữa không? Hay chỉ muốn không bao giờ phải gặp lại y nữa?”

Tiêu Luật: “Ta không bao giờ muốn gặp tên Kiều Cửu ấy nữa. Nó làm hỏng việc tốt của ta, ta ước nó chết quách đi cho rồi.”

Người quản lí cười: “Thế thì lão gia càng nên gặp Kiều Cửu. Giờ ngài không gặp y thì chỉ khiến y hết cửa buôn bán với nhà chúng ta, nhưng phủ Tích Tân rộng lớn nhường này, tuy không buôn bán với chúng ta sẽ thiệt thòi đấy, song y vẫn móc nối với các hiệu buôn khác được. Nếu lão gia căm hận y đến xương tủy, chi bằng hãy giả vờ hòa hảo với y, đợi đến khi thương thảo chuyện làm ăn xong xuôi, chúng ta sẽ ngấm ngầm thọc y một nhát.”

“Quả là diệu kế!” Tiêu Luật quay ra bảo người gia nô, “Cho gọi Kiều Cửu vào đây.”

Kiều Cửu dẫn theo người hầu, bưng một đống lễ vật vào phủ Tiêu Luật.

Vừa giáp mặt, Kiều Cửu đã rạp mình vái chào: “Tại hạ xin lỗi Tiêu tiên sinh, xin tiên sinh chớ giận tôi nữa.”

Tiêu Luật cười giả dối: “Ôi chao, huynh nói lạ chưa kìa? Tôi nhất thời nổi nóng mà giận lây sang Kiều đại ca. Giờ nghĩ lại mới thấy mình giận chó đánh mèo, mong Kiều đại ca chớ để bụng.”

Kiều Cửu: “Thế Tiêu tiên sinh nhất định phải nhận chỗ lễ vật này, ngài có nhận, lòng tôi mới yên.”

Hai người cùng nhìn nhau cười vang.

Tiêu Luật: “Lại ăn bữa cơm chung chứ?”

Kiều Cửu: “Xin vâng.”

Trên bàn ăn, Kiều Cửu tỏ vẻ sợ sệt, cứ như thể hắn lo Tiêu Luật sẽ nổi trận lôi đình. Tiêu Luật trông cái điệu bộ run như cầy sấy của hắn mà khinh, nhưng gã vẫn khoác lên nụ cười dối trá, vờ như rộng lượng chứ không cáu kỉnh nữa. Sau khi ăn xong, Kiều Cửu để lễ vật lại rồi dẫn người hầu ra về. Hai người hẹn đầu tháng sau Kiều Cửu sẽ nhập lá trà tới rồi bán ở hiệu buôn của Tiêu Luật.

Đợi Kiều Cửu đi, Tiêu Luật mới sai gia nô cất lễ vật vào nhà kho.

Toàn là của tốt, tội gì mà phải từ chối chỉ vì muốn hãm hại Kiều Cửu!

Trông theo bóng lưng Kiều Cửu, Tiêu Luật cười hết sức gian trá. Gã nào biết, Kiều Cửu vừa trở về trạch viện, Tô Ôn Duẫn đã hỏi hắn ngay: “Nhận hết đồ chứ? Tên Tiêu Luật có phát hiện ra điều gì bất thường không?”

Kiều Cửu cung kính thưa: “Bẩm đại nhân, Tiêu Luật không phát giác ra điều gì lạ hết.”

Tô Ôn Duẫn chậm rãi nhếch môi, gương mặt trắng bóc ra chiều khinh khi: “Rõ quân ngu xuẩn.”

Ba ngày sau, Tiêu Luật và quản lí đang rà soát, đối chiếu thu chi nửa đầu năm, bỗng gia nô Tiêu phủ chạy vào thư phòng, mồm liến thoắng: “Lão gia lão gia, nghe nói thích khách đã bị tóm cổ rồi!”

Tiêu Luật cả kinh, đứng phắt dậy: “Bắt được rồi à?”

Gia nô gật đầu thưa: “Lão gia đã dặn phải sát sao chú ý động tĩnh của thích khách, nếu hắn bị bắt thì báo về trước tiên. Nghe nói Tả tưởng đại nhân bắt được thích khách, hiện đang giải về phủ nha để thẩm vấn kĩ càng.”

Tiêu Luật mừng quýnh: “Cuối cùng cũng bắt được! Đồ thích khách chết bầm, sớm chẳng đến, muộn chẳng đến, lại nhè đúng lúc ta có việc quan trọng mà phá bĩnh. Ngươi hãy xuống kho lấy quà mừng, lát nữa ta sẽ đến thăm hỏi Nhị điện hạ, chúc mừng ngài nhân tin vui này.”

Quản lí cười nói: “Chúc mừng lão gia, thời vận đã đến, nhất định sẽ phất lên như diều gặp gió.”

Tiêu Luật cười khả ố.

Lúc trước Gia Luật Xá Ca bận tróc nã thích khách nên không có thời gian để ý đến Tiêu Luật. Mỗi lần Tiêu Luật đến xin gặp lại bị người hầu viện cớ “điện hạ đang bận việc truy lùng thích khách, không rảnh tiếp” để chối từ. Hôm nay, gã đã có lí do danh chính ngôn thuận, có thể xu nịnh Gia Luật Xá Ca tiếp rồi.

Nỗi âu lo phiền chán suốt bao ngày cuối cũng đã được giải tỏa.

Gia nô thay y phục cho Tiêu Luật trong khi gã mải miết mường tượng ra những chiêu trò lấy lòng Nhị điện hạ khi gặp mặt. Đang yên đang lành, bỗng có tiếng bước đi thậm thịch ngoài sân. Tiêu Luật thấy quái lạ, bèn ra ngoài cửa ngó xem. Chưa kịp nói năng gì, cổng viện nhà gã đã bị đạp tung bởi một viên tướng mình khoác giáp trụ, tay cầm bảo kiếm.

Tiêu Luật hãi hùng: “Anh là ai, sao dám tự tiên xông vào nhà dân!”

Viên tướng thấy vẻ hãi hùng của Tiêu Luật thì cười gằn, hỏi: “Mày là Tiêu Luật hả?”

Tiêu Luật lòng đầy ngờ vực: “Đúng thế. Nếu anh biết ta là ai, hẳn cũng biết ta có họ hàng với Tả Bình chương chính sự Tiêu Châm – Tiêu đại nhân. Có hiểu lầm gì ở đây chăng?”

Viên tướng ấy thoáng ngạc nhiên, đoạn cười ha hả: “Hiểu lầm hả? Tao đến để bắt Tiêu Luật mày đây! Người đâu, gô cổ nó lại, giải tới chỗ Nhị điện hạ.”

Ruột gan Tiêu Luật lạnh toát, cả người như ngã xuống hầm băng. Phải đến lúc hai tên lính lấy thừng trói gã, gã mới bắt đầu giãy dụa điên cuồng, miệng la bai bải: “Tao trung thành tận tâm với Nhị điện hạ, mày là cái thá gì mà dám bắt trói tao, hãm hại tao?”

Viên tướng ấy lườm gã một cái, rồi nhét luôn nùi giẻ rách vào mồm Tiêu Luật.

Cứ thế, Tiêu Luật bị trói gô lại giải đến phủ nha Tích Tân.

Đến phủ nha, Tiêu Luật dáo dác nhìn quanh, những mong tìm thấy Tiêu Châm, nhưng Tiêu Châm làm gì có ở đây mà tìm. Gã bị binh lính áp tải đến đại đường phủ nha, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Gia Luật Xá Ca trong bộ áo gấm màu lam đang ngồi ghế trên, mỉm cười với gã. Nụ cười y âm hiểm lạnh lẽo thấu xương, như nụ cười quỷ dữ dưới địa ngục. Tiêu Luật muốn la lên rằng “Nhị điện hạ cứu mạng, tiểu nhân chưa hề làm gì cả, tiểu nhân bị oan”, nhưng bị bịt miệng bằng giẻ, gã chỉ có thể nức nức nở nở mà thôi.

Rồi gã thấy Gia Luật Xá Ca nhìn xuống mình, cất giọng mềm mỏng: “Nếu đã đến đây thì ít nhiều cũng phải có quà ra mắt. Sát Lộc, ngươi hãy chặt tay trái của gã, cầm lên cho bản điện hạ xem.”

“Tuân lệnh.”

Tiêu Luật không dám tin vào tai mình, trợn trừng cả mắt. Gã thấy một tên đàn ông lực lưỡng khôi ngô đi về phía mình, rút soạt thanh đao bên thắt lưng.

Thời khắc này, Tiêu Luật bỗng nhớ đến lời đồn đại rằng Gia Luật Xá Ca từng chém đôi một nam sủng được dâng lên giường y.

Chỉ trong tích tắc, cơn đau kinh hoàng như đục tủy khoét xương nuốt chửng gã.

Tin thích khách bị bắt giữ nhanh chóng lan truyền khắp phủ Tích Tân, đến cả tai Tả Bình chương chính sự Tiêu Châm. Tiêu Châm vui mừng khôn xiết, thích khách bị bắt tức là lão ta đỡ phải đi sớm về khuya, lùng sục khắp cả thành. Ai ngờ chưa tới nửa canh giờ, quan sai đã về báo tin, hóa ra Tiêu Luật là đồng đảng của thích khách, bị Gia Luật Xá Ca bắt về thẩm vấn!

Mặt Tiêu Châm tái me tái mét, lão gắt lên: “Mi nói tầm bậy tầm bạ gì thế? Tiêu Luật làm sao mà là đồng đảng của thích khách được?”

Quan sai nào có tội tình gì, đáp: “Chuyện chắc mười mươi rồi ạ. Đại nhân, sau khi bị Tả tướng đại nhân bắt giữ, tra tấn đủ đường, thích khách kia cuối cùng cũng khai ra đồng bọn, chỉ đích danh Tiêu Luật. Hắn khăng khăng rằng Tiêu Luật giúp hắn ẩn náu, còn bảo giờ đã muộn rồi, mật thư đã bị hắn tuồn ra khỏi phủ Tích Tân từ lâu. Nói xong chỉ được một chốc, hắn nhè lúc mọi người không chú ý, nuốt thuốc độc tự tử luôn.”

Tiêu Châm ngồi phịch xuống ghế, giương mắt líu lưỡi: “Thế nào mà lại thành Tiêu Luật…”

Chuyện này thì đến Tiêu Luật cũng chẳng tài nào hiểu nổi vì sao tên thích khách cứ đổ riệt cho mình là đồng lõa của y!

Suốt một ngày đêm, Tiêu Luật bị đày đọa đến nỗi người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm, toàn thân be bét máu me.

Gã quỳ rạp trên mặt đất như một cục thịt chết. Gia Luật Xá Ca gọi gã lại gần, Tiêu Luật run như cầy sấy, hoảng sợ rụt về phía sau. Gia Luật Xá Ca là mỹ nam trứ danh trong hoàng thất nước Liêu, nhưng trong mắt Tiêu Luật lúc này, trông y còn đáng sợ hơn cả quỷ sứ.

Đôi mắt đen nhánh của Gia Luật Xá Ca nhìn chằm chằm vào Tiêu Luật một hồi, y nở nụ cười, cúi xuống hỏi: “Ngươi có phải đồng lõa của thích khách không?”

Tiêu Luật lắc đầu quầy quậy, giọng khàn đặc rất khó nghe, khô cằn như cát đá: “Tôi không, không quen thích khách. Điện hạ hỡi, oan cho tôi quá!”

Gia Luật Xá Ca thở dài: “Nhưng giữa sự chứng kiến của bao nhiêu người, thích khách đã chỉ điểm ngươi. Dù có đúng là ngươi hay không thì cũng chẳng quan trọng. Nói cho bản điện hạ biết, kẻ nào đã xúi giục ngươi?”

Tiêu Luật như thể phát rồ, gào lên: “Tôi không làm gì, tôi không làm gì hết!”

Mặt Gia Luật Xá Ca đột nhiên lạnh tanh: “Khai ra, kẻ nào là chủ mưu?”

Tiêu Luật đần độn nhìn y, lúng túng không biết đường đáp.

Chợt Gia Luật Xá Ca mỉm cười, nụ cười mới dịu dàng làm sao. Y vươn tay vỗ vỗ lên mặt Tiêu Luật, máu dây đầy ra tay. Bằng chất giọng êm như ru, y nói: “Kẻ chủ mưu sai phái ngươi là Gia Luật Ẩn, Vương tử Thái bảo Gia Luật Ẩn, nhớ lấy cái tên ấy.”

Trong phòng giam lạnh lẽo chỉ có tiếng nước nhỏ tí tách. Giọng nói mê hoặc của Gia Luật Xá Ca lại cất lên: “Nhớ lấy lão ta, bản điện hạ hứa sẽ cho ngươi chết toàn thây.”

Đầu óc Tiêu Luật trống rỗng, trông gã như cái xác không hồn. Miệng gã há hốc, mắt đờ đẫn nhìn Gia Luật Xá Ca. Gia Luật Xá Ca mớm đi mớm lại ba chữ “Gia Luật Ẩn” vào tai gã. Mãi lâu sau, Tiêu Luật gầm rít lên như con thú hoang. Rồi, gã chợt lặng đi. Gã nói: “Người đã sai sử tôi, là Vương tử Thái bảo…Gia Luật Ẩn.” Khi gã nói hết câu, nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Tiêu Luật đã chỉ đích danh chủ mưu, Gia Luật Xá Ca bèn sai người đi khám nhà gã ngay tức khắc, quả nhiên phát hiện một số chứng cứ phạm tội trong phòng kho.

Tiêu Châm hay tin thì xây xẩm mặt mày, đổ bệnh tức thì.

Hôm sau, lão ta có một vị khách không mời mà đến. Gia nô dẫn Kiều Cửu tới trình diện Tiêu Châm, Tiêu Châm kiệt sức nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Hình như ngươi là bạn Tiêu Luật?”

Kiều Cửu quỳ rạp xuống đất, rống lên nức nở: “Van xin đại nhân cứu tiểu nhân một mạng, xin hãy cứu lấy tiểu nhân!”

Tiêu Châm sửng sốt: “Tên lái buôn nước Tống nhà mi nói gì thế hả?”

Kiều Cửu khóc lóc: “Đại nhân còn chưa biết ư? Sáng sớm hôm nay Tiêu Luật đã thú tội, khai báo chủ mưu giật dây y. Khốn nạn thay, y dám ngang nhiên cắn ngược, vu cho tiểu nhân với đại nhân đều biết việc này, là đồng lõa!”

Tiêu Châm đang nằm bỗng ngồi bật dậy trên giường. Thân mình to béo sồ sề nện xuống ván giường, làm lão đau quá kêu oai oái.

“Ngươi nói thật ư?”

“Thật trăm phần trăm ạ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play