༅*゚✿, Định luật I Newton*

(*Định luật I Newton: Nếu một vật không chịu tác dụng của lực nào hoặc chịu tác dụng của các lực có hợp lực bằng không thì nó giữ nguyên trạng thái đứng yên hoặc chuyển động thẳng đều.)

Vừa hạ được lũ bên trung học số 4, cả thể xác lẫn tinh thần ai cũng sảng khoái, vậy mà nghe thấy cô Ôn Văn giao hạn nộp bài tập, mặt đứa nào cũng như đưa đám.

Trì Dư lớ ngớ lại theo chúng bạn chạy về Nhân Lễ.

Thực ra cậu đâu thèm quan tâm đến chuyện nộp bài này, chủ yếu là vì Cố Dương ba hoa chích chòe lôi kéo đủ kiểu, túm lấy cậu bắt đầu phổ cập kiến thức về việc cô Ôn Văn dã man tàn bạo đến mức nào.

"Ba ơi ba không biết rồi! Trông Văn Văn đáng yêu dễ thương vậy thôi chứ cổ ác lắm luôn! Lúc nào cũng mở đầu tiết học bằng một bài diễn thuyết của ông danh nhân nào đấy——nghe không hiểu một chữ! Đến chuyện làm bài kiểm tra! Sai nhiều quá là bị gọi đến nói chuyện ngay, mà có nói nhiều nhặng gì đâu, cô ý cứ nhìn chằm chằm thôi, thỉnh thoảng nói một câu, vậy mà cũng đủ gây áp lực khủng khiếp rồi! Huhuhu Văn Văn là Omega kinh khủng nhất con từng gặp."

Trì Dư chưa từng biết chuyện này, phần lớn các tiết học cậu đều trốn hoặc ngủ.

Trì Dư: "Thế à."

Hứa Cố Uyên bật cười, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, bổ sung thêm: "Cậu còn có thêm bài nữa đấy, biết chưa?"

Cố Dương: "Ôi——"

Trì Dư cười cười, thấy chuyện này thật mới mẻ, cậu luôn đinh ninh mình sẽ không thể nào hòa hợp được với lớp mới giống như việc cậu không thể ưa nổi Hứa Cố Uyên.

Nhưng thật ra, cũng đâu đến nỗi nào.

Hứa Cố Uyên cũng không đáng ghét như vậy.

Trì Dư uể oải theo sau cả đám, không chú ý đường đi lỡ đâm sầm vào tên Alpha đang hơi nghiêng người nọ.

Tự dưng thấy lòng nhộn nhạo cả lên, Trì Dư gãi gãi mũi, quay sang chỗ khác.

Nhưng Hứa Cố Uyên đâu có ý định buông tha cậu: "Quên nói, cậu cũng có thêm bài tập."

Trì Dư nhăn mày: "?"

Hứa Cố Uyên không nóng không lạnh nhắc thêm: "Còn bài của môn khác nữa, sáng mai nộp."

"..."

Trì Dư thấy Hứa Cố Uyên đúng là vẫn phiền vãi.

Cậu vốn có vẻ lạnh lùng, khuôn mặt góc cạnh nét nào ra nét nấy, mỗi một đường cong đều dứt khoát, nên những khi mặt không biểu cảm trông khá đáng sợ.

Cảm nhận được xung quanh chợt thoang thoảng cái vị tin tức tố lành lạnh giận dữ, Cố Dương vội vàng giải vây: "Không sao đâu ba ơi! Mưa gió bão bùng gì vẫn còn có con và đám anh em ngu tiếng Anh theo ba mà!"

Đang chấp chới ở nửa câu, cái dáng vẻ không hề có tính công kích của Ôn Văn đã xuất hiện ở chỗ rẽ trên hành lang, giày cao gót gõ trên mặt sàn phát ra tiếng cộp cộp khô khốc.

Ôn Văn nhăn mày, giọng điệu không hề có cảm xúc nhưng vẫn khiến cả đám học sinh bồn chồn: "Tiết tự học buổi tối đi đâu? Làm xong bài mới giao chưa?"

Ánh mắt sắc bén của cô lướt qua Trì Dư, rồi lại dừng ở Hứa Cố Uyên, cô nói: "Nếu đã thích đi lung tung thế này thì tất cả các cậu mỗi người thêm một phiếu nữa, trước khi tan học nộp cho tôi, chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?"

Trong mắt đám học sinh lớp chọn, làm thêm một tờ phiếu cũng không phải hình phạt nặng nề gì cho cam.

Chỉ đến khi làm bài, cả lũ mới bắt đầu hết vò đầu đến bứt tai, Cố Dương quay người kêu cứu vô số lần——

"Anh Hứa, câu này chọn gì thế? Em thấy cả A với C đều được, em không biết chọn cái nào."

Hứa Cố Uyên ngẩng đầu, ngay lập tức nhấc bút khoanh đáp án cho Cố Dương.

"!Đã hiểu. Anh Hứa đúng là thần bút mà, khoanh có một vòng thôi mà em đã hiểu hết rồi, mong đến lúc thi em cũng có ông thần bút nào đấy khoanh đáp án hộ!" Cố Dương đang hết sức để ý bên này một tý, bên kia một tý, vừa khen xong Hứa Cố Uyên đã quay sang xem Trì Dư thế nào, sau đó——

"!!Sao ông giỏi quá vậy?"

Cố Dương mãi mới làm xong được mặt giấy đầu tiên, Trì Dư đã làm hết cả tờ đề rồi. Cố Dương cẩn thẩn xem đáp án của Trì Dư, mang ra so với bài của Hứa Cố Uyên, cơ bản là đáp án giống nhau, có một vài câu khác.

Cố Dương kiểm tra thật kĩ càng xong mới nói: "Không đúng rồi Hứa Cẩu, câu này chọn C mà, là hiện tại hoàn thành đấy, tôi vừa mới xem lại xong!"

Trì Dư đúng, Hứa Cố Uyên sai rồi.

Cố Dương vô tư khen: "Ba Trì đúng là thiên tài mà! Quá đỉnh!"

Trì Dư nhìn Hứa Cố Uyên, đúng lúc ấy mắt hai người chạm nhau.

Hứa Cố Uyên dừng lại vài giây, nhìn thẳng Trì Dư: "Cũng giỏi đấy."

Cái đuôi cún của Trì Dư bắt đầu ngúng nguẩy, tin tức tố phảng phất trong không khí cũng thể hiện được tâm trạng hớn hở của chủ nhân.

Trì Dư cố gắng kiềm chế vui sướng đang dâng lên trong lòng, đáp lời rất chi là khiêm tốn: "Không có gì."

Trì Dư chậm chạp lấy ra tờ đề thứ hai để lên mặt bàn, trước khi bắt đầu làm phiếu mới cũng không quên đẩy đẩy tờ đề thứ nhất đã hoàn thành về phía Hứa Cố Uyên.

Ý là, nếu có câu nào không biết làm, tôi cho cậu xem nhờ bài tôi đấy.

Hứa Cố Uyên bật cười, bình tĩnh nhướng mày, mắt khẽ cụp xuống.

Tay phải hắn cầm bút, nhẹ trượt ngón trỏ trên thân bút.

Hứa Cố Uyên không biết Trì Dư có cảm nhận được không, chứ hắn thấy mỗi lần Trì Dư tỏ vẻ kiêu kiêu chảnh chảnh như vậy, trông rất giống con cún nhỏ ngoe nguẩy vẫy vẫy cái đuôi.

Một con cún bé xíu xiu, nhỏ nhỏ xinh xinh từa tựa giống phốc sóc vậy.

(*Chó phốc sóc (có tên tiếng Anh là Pomeranian) là giống chó cảnh nhỏ bé có ngoại hình đáng yêu.)

Làm người ta chỉ muốn đưa tay ra vuốt vuốt mấy cái cho thỏa lòng.

Chuông tan học vang lên, bàn tay đang chuẩn bị xách chiếc cặp trống không của Trì Dư chợt dừng lại, cuối cùng cậu quyết định lấy từ ngăn bàn ra hai quyển bài tập tiếng Anh thầy Ngô Pháp Hoa đưa, nhét vào trong cặp.

Cậu trông cũng chẳng khác cái đám không ưa thích chuyện học hành là bao, khoác cặp bằng một vai, đi ra khỏi lớp học.

Hứa Cố Uyên khẽ cười, nhặt vài quyển sách để vào cặp.

"Đệch, Hứa Cẩu, ông làm xong bài rồi à?" Cố Dương đang định quay đầu tạm biệt Hứa Cố Uyên, lại chợt để ý trên mặt bàn hắn có hai tờ tiếng Anh giống nhau y xì đúc, đều đã làm xong.

Vẻ mặt Cố Dương trông kì lạ: "Ông làm xong rồi còn muốn tìm thêm tờ khác chép lại cho mới à?"

Hứa Cố Uyên cất sách vở vào cặp, chẳng để ý đến y.

Hắn đẩy ghế gọn vào trong gầm bàn, giọng điệu vẫn lạnh tanh: "Luyện tập thêm."

Cố Dương vẫn đứng im tại chỗ, nhìn đi nhìn lại hai tờ đề nom giống y như nhau của Hứa Cố Uyên.

Câu Hứa Cố Uyên chọn sai kia bây giờ đã được sửa lại, đáp án cuối cùng là C.

"Đệch, chẳng lẽ đây là thứ nghi thức siêu nhiên nào đó của bọn học bá à, sai một câu phải làm lại cả bài mới hài lòng?"

*

Lúc Trì Dư về đến nhà, đồng hồ đã điểm 10 giờ, căn phòng khách trang trí xa hoa vẫn còn sáng đèn.

Trì Dư liếc nhìn người phụ nữ ngồi trên sofa, chẳng dừng lại một giây đã cất bước lên tầng.

Dư Lê Họa nhíu mày: "Mẹ ngồi đây mà con cũng không thèm chào?"

Trì Dư uể oải dừng lại: "Mẹ."

Dư Lê Họa vẫn tức giận: "Hôm nay con lại trốn học?"

Trì Dư lạnh lùng cười, hỏi ngược: "Trốn hay không trốn có khác gì nhau à?"

"Cái gì khác với không khác chứ, mày là học sinh mà cả ngày không đi học thì còn ra cái thể thống gì?" Dư Lê Họa bắt đầu khó thở, tất cả những xấu hổ mà cả đời cô phải chịu đựng đều từ thằng con này mà ra.

Để ý thấy dì giúp việc đang đứng bên cạnh, Dư Lê Họa hít sâu, cố hết sức bình tĩnh: "Định cho con đi du học thì con không vui, rồi bây giờ đến lúc chọn lớp thì con lại chọn lý. Thế về sau con tính làm gì nữa hả?"

Không khí trong phòng chợt đông cứng.

Dư Lê Họa nặng nề thở dài, giọng điệu pha chút mệt mỏi: "Cá Nhỏ à, mẹ rất thất vọng vì con."

Hai tiếng "thất vọng" này Trì Dư đã nghe qua bao lần, lúc bảng điểm của cậu chẳng có nấy một môn điểm cao, lúc cậu ngủ trong lớp, lúc trốn học bị gọi điện giảng cho một bài, Dư Lê Họa luôn dùng từ này với cậu.

Trì Dư ngẩng đầu, đôi mắt đen tuyền không hề có cảm xúc: "Thất vọng? Có khi nào mẹ không thất vọng chưa? Sống giống mẹ thì mẹ không thất vọng à?"

Dư Lê Họa giật mình, dường như cô thấy được cái lạnh nhạt lẫn trốn tránh của chính mình trong ánh mắt của Trì Dư.

Trì Dư nhắm mắt lại, cuối cùng cậu ném một câu "Con lên tầng" rồi đi về phòng.

Ngồi vào bàn học, Trì Dư mở mấy quyển sách mang từ trường về ra, định làm một lần nhưng rồi lại thấy chán chường.

Trong đầu chợt lóe lên, Trì Dư móc di động ra vuốt mở khung chat, gửi đoạn video quay lại từ tiệm net ban sáng đi.

[Cá: Video.]

[Cá: Thấy cái tài liệu thực chiến này thế nào?]

Hứa Cố Uyên mới tắm xong, liếc nhìn tin nhắn mới nhất trên màn hình điện thoại, ngón tay vẫn dính nước gõ bàn phím.

[Ngôn Ngọ: Được đấy, hay phết.]

Trì Dư đang khó chịu, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại chỉ bởi hai tiếng cổ vũ của người bạn mạng.

[Cá: Thế là tốt rồi.]

Hứa Cố Uyên mở vở ra, một tay viết đáp án, một tay gõ bàn phím: [Cậu chưa khai giảng hả? Không học đi à?]

Tự dưng hắn nhớ lại cảnh Trì Dư lấy mấy quyển sách tiếng Anh nhét vào cặp mang về.

Trì Dư khựng lại khi thấy tin nhắn hiện trên màn hình, hiếm khi cậu nói gì với Ngôn Ngọ về chuyện cá nhân của mình, và cậu bạn này cũng biết giữ ý không hỏi quá sâu.

Trì Dư do dự mãi mới nhắn lại: [Khai giảng rồi.]

Đợi được vài phút, Ngôn Ngọ vẫn chưa trả lời.

Trì Dư nghĩ về tính cách của Ngôn Ngọ, cảm giác giống một cậu học sinh chăm chỉ nghiêm túc dốc sức vì chuyện học hành, chắc cũng không quen thấy mình sa đọa thế này.

Trì Dư sửa đi sửa lại một đoạn tin nhắn, mãi mới gửi đi: [À... Tôi học mấy môn xã hội giỏi hơn tự nhiên ấy, nhưng tôi lại chọn học lý, học chẳng hiểu cái gì cả.]

Một phút sau, Ngôn Ngọ vẫn không trả lời.

[Cá: Từ hồi lên cấp 3 tôi không học nhiều như trước nữa, mấy môn xã hội thì dựa vào kiến thức còn nhớ trước đây, còn lý hóa sinh thì chẳng hiểu gì luôn.]

Hai phút sau.

[Cá: Được rồi tôi đi học đây TnT.]

Ba phút sau.

[Cá: Cậu thấy tôi không tốt vì tôi không học hành chăm chỉ à? Hay là tôi học hành chăm chỉ lại nhỉ?]

Mà ở đầu dây bên kia, Hứa Cố Uyên làm xong hết một tờ đề mới cầm điện thoại lên.

Khung chat toàn mấy lời nhắn thật lòng đáng yêu của bạn Cá nọ, khác hẳn với cái bản mặt lạnh lùng kiêu ngạo ban ngày.

Hứa Cố Uyên cong môi, nhắn lại: [Xin lỗi, vừa có việc, không kịp trả lời.]

[Không phải là tôi thấy không tốt, cậu muốn làm thế nào thì cứ làm như thế đi.]

Bên ngoài cửa sổ vẫn còn mấy chú ve ngốc nghếch chưa nhận ra mùa hè đã qua, tiếng kêu thưa thớt trong đêm tối vẫn vang lên, Trì Dư nắm chặt điện thoại.

Ngôn Ngọ là người đầu tiên từ khi Trì Dư chọn lớp tự nhiên đến bây giờ, bảo cậu là làm như vậy cũng không vấn đề gì.

Trì Dư khẽ cười, lại ngồi vào bàn học, cầm bút lên.

Ngôn Ngọ gửi một cái hình.

Trên hình có viết sáu tiếng —— "Nỗ lực làm nên kì tích".

Trì Dư nhướng mày, không ngờ chữ của cậu bạn Ngôn Ngọ chuyên chơi game chung này lại giống mình đến vậy, nét chữ sắc bén mà không hề mất đi sự mềm mại, cách viết có đậm có nhạt, đẹp tựa như một bức thư pháp.

Cậu cũng không ngờ Ngôn Ngọ còn tặng cậu một bát súp gà cho tâm hồn thế này, có tâm phết——

Nhưng một giây sau, Trì Dư mới nhận ra, đây hình như không phải bát súp gà nào hết.

[Ngôn Ngọ: Đây là 188 công thức và lý thuyết cơ bản của môn lý tôi tự làm, cậu xem qua thử đi, có khi cần dùng đấy.]

Trì Dư:... 188??

[Ngôn Ngọ: Còn một quyển sách bắt buộc phải học và năm quyển tùy chọn nữa, hôm khác gửi cậu.]

"..."

[Cá:... Cảm ơn, tôi đi ngủ đây, hôm khác học!]

Bảy quyển sách, đậu má nó ai thèm học chứ cái đồ dở hơi này.

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Bí quyết khuyến học của bạn Hứa (aka câu Cá) chiêu thứ nhất:

Làm bài sai để bản thân không bằng Cá Nhỏ, làm cho Cá Nhỏ tự thấy Cá Nhỏ siêu giỏi, kích thích Cá Nhỏ cố gắng.

Nhưng không ngờ bạn Hứa đã dùng sức quá tay, làm Cá Nhỏ mất luôn cái thứ ham muốn đời thường này.jpg

-

Editor lảm nhảm: Không hiểu sao lúc ngồi edit chương này não mình nó trống rỗng luôn ý huhu ㅜㅜㅜ Đọc chỗ nào cũng thấy mơ hồ không hiểu gì luôn...

Mà như mình đã dò mìn từ chỗ văn án thì bạn Trì Dư đặt tag là ngầu ngầu khốc khốc, chứ sâu thẳm trong con người bạn ý chỉ là một chiếc cún con đáng yêu lúc nào cũng cầu chú ý cầu yêu thương =))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play