Tại một giây kia, Thẩm Vãn Tình sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là giết người tru tâm*.
(杀人诛心: có nghĩa là giết chết người, vạch trần, chỉ trích suy nghĩ, tư tưởng trong lòng ra. Chữ 诛 - "tru" còn có nghĩa là "giết chết kẻ có tội, chém đầu" (trong "tru di cửu/tam tộc"). Có thể hiểu rộng ra thì câu này đang muốn ám chỉ một việc gì đó hủy hoại người ta đến triệt để, vừa lấy đi mạng sống, vừa làm cho người ta không còn hy vọng, tín ngưỡng gì.)
Đầu tiên cho ngươi một chút hy vọng, sau đó lúc ngươi cho rằng sắp sóng yên biển lặng thì lại tặng ngươi một đòn trí mạng.
Không chỉ muốn lấy mạng của ngươi mà còn muốn cho ngươi trước khi chết được trải nghiệm cái gì gọi là thăng trầm cuộc sống.
Không hổ là kẻ dựa vào năng lực của mình sửa luôn kết thúc thành SE, vô cùng có phẩm chất mưu mẹo tàn độc của nhân vật phản diện.
Thẩm Vãn Tình đau khổ một hồi rồi giơ tay sờ lên cổ mình, tưởng tượng ra cảnh lát nữa cái cổ này sẽ bị bẻ gãy "răng rắc", lòng đã chết lặng.
Nhưng cô vẫn muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, vì vậy bèn quay sang nói với hắn: "Bây giờ trời đã không còn sớm, vết thương của Tạ công tử vừa mới khá lên, sao huynh lại tới đây?"
Tạ Vô Diễn: "Đi bộ tiêu cơm."
Thẩm Vãn Tình: "..." Trí nhớ tốt đấy, còn biết suy một ra ba cơ.
Cô cúi đầu đứng yên tại chỗ trong chốc lát, mãi vẫn không thấy người trước mặt phát ra động tĩnh gì. Vì thế Thẩm Vãn Tình lại lén lút nhìn trộm hắn một cái, thấy Tạ Vô Diễn khoanh tay thoải mái đứng tựa vào mép giường nhìn cô đầy hứng thú.
Không biết tại sao cô có cảm giác ánh mắt này của hắn vô cùng giống như đang nhìn một con hamster, tiện tay trêu trọc nó một chút, sau đó chờ xem nó sẽ có phản ứng thế nào.
Như vậy có lẽ bây giờ hắn chưa định giết cô.
Tuy rằng không biết Tạ Vô Diễn rốt cuộc đang tính toán điều gì, nhưng dù sao thì cũng có thể bảo toàn được cái mạng nhỏ này thêm một ngày.
Vì thế Thẩm Vãn Tình bèn đuổi khéo hắn: "Tuy rằng ta rất muốn mời Tạ công tử vào nhà uống ly trà, nhưng bây giờ trời đã tối, hơn nữa Tạ công tử còn đang bị thương, đứng bên ngoài hứng gió hồi lâu cũng không tiện, chi bằng công tử về phòng nghỉ ngơi..."
"Ừ, vậy uống trà đi." Tạ Vô Diễn nói: "Ta đương nhiên không thể cự tuyệt tấm lòng của ân nhân cứu mạng được."
Thẩm Vãn Tình: Tôi đây thì thật sự mong anh sẽ cự tuyệt tấm lòng của tôi.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt với nụ cười kiểu: "Đúng vậy, ta cố ý kiếm chuyện với cô đấy!" của hắn, tự dưng thấy đau họng, sau đó vô cùng hối hận tại sao tự nhiên lại đi khách sáo một câu "uống trà" với hắn làm gì.
Bây giờ Thẩm Vãn Tình có chứng cứ xác đáng để hoài nghi, Tạ Vô Diễn không vội bóp chết cô, chắc chắn là do nhàm chán quá không có việc gì làm nên đến trêu chọc cô, thuận tiện xem màn biểu diễn vùng vẫy tìm đường sống của nhóc đáng thương là cô.
Tuy rằng hơi mất mặt, nhưng lúc nào nên hạ mình vẫn nên hạ mình, dù sao thì mạng sống vẫn là quan trọng nhất. Huống chi cô cũng được coi như là người chơi có bàn tay vàng biết trước cốt truyện, chỉ cần sống càng lâu, ai cắn chết ai còn chưa biết được đâu.
Nghĩ như vậy, Thẩm Vãn Tình nhanh chóng tiến vào trạng thái lấy lòng, mời hắn vào phòng.
Nhưng cô sờ soạng trong cái phòng tối om một lúc lâu cũng không tìm thấy mồi lửa để đốt đèn.
Thẩm Vãn Tình vô cùng vui mừng, đây là một cái cớ để cô quang minh chính đại đuổi vị tôn đại Phật Tạ Vô Diễn này đi: "Thật đáng tiếc, xem ra tối nay không thể mời công tử uống trà được rồi."
Cho dù hắn chưa nói một chữ nào, Thẩm Vãn Tình cũng có thể hiểu được sự khinh thường trong đôi mắt hắn.
Đốt đèn thôi mà cũng phải cần mồi lửa? Rốt cuộc là ai phái cái người yếu xìu này đến ám sát hắn vậy?
Thẩm Vãn Tình cảm thấy như mình vừa bị xúc phạm.
Cô chầm chậm đi đến cạnh bàn, rót ra một ly trà lạnh đưa đến trước mặt Tạ Vô Diễn sau đó vô cùng gượng gạo ngồi xuống, còn không quên dịch ghế ra xa hắn một chút để đảm bảo khoảng cách an toàn.
Tạ Vô Diễn không chạm vào ly trà kia, thuận miệng hỏi: "Nghe nói mấy hôm trước Thẩm cô nương bị Họa Bì Quỷ làm cho bị thương, vừa mới khỏi hẳn?"
Thẩm Vãn Tình: "... Vâng."
Cô cảm thấy người này hình như đang xuống nước với mình.
"Cũng phải, nghe đồn Ma giới rung chuyển, phong ấn bị phá vỡ, khó trách đám yêu vật đó ngày càng không kiêng dè gì." Tạ Vô Diễn nói đến đây thì ngừng lại, nâng mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của Thẩm Vãn Tình, sau đó bỗng cười: "Xem ra Ma Tôn còn chưa diệt trừ này nào, dân chúng sẽ chưa được an ổn này đó, cô nói đúng không?"
... Xuất sắc.
Có thể không tiếc thân mà nói ra những lời tự nhục mạ mình thế này, quả là quá xuất sắc.
Thẩm Vãn Tình thấy mình như đang chơi trò chơi sinh tồn nguy hiểm, nhưng cho dù cô có trả lời đúng hay không, kết quả chỉ có một con đường chết.
Nếu cô bảo "đúng", không cẩn thận sẽ chọc giận tên đại ma đầu lòng dạ khó đoán này, sau đó bị hắn bóp một phát chết tươi.
Nếu cô bảo "sai" thì lại không phù hợp với thiết lập của nhân vật chính phái, lại còn không phù hợp với giá trị quan của xã hội đương thời, vừa nghe đã biết là đang lấy lòng hắn.
Thẩm Vãn Tình cảm thấy vừa nhọc lòng vừa nhọc thân nên bất chấp: "Ta thì thế thế nào cũng được. Dù sao ta đến châm cái đèn cũng không biết, vô dụng như vậy, vừa nhìn đã biết đánh không lại người ta, không bị tiểu yêu quái giết chết đã là may rồi, sao còn nhọc lòng bận tâm mấy chuyện trảm yêu trừ ma kia chứ."
Tạ Vô Diễn suy nghĩ một hồi, hiếm thấy mà tán đồng lời cô nói: "Nói cũng phải, cô vô dụng thật mà."
Thẩm Vãn Tình: "..." Được rồi, bị nhục mạ còn hơn bị bóp chết.
Ngón tay của Tạ Vô Diễn vuốt ve chén trà, cầm lên nhấp một ngụm, hình như thấy nó vừa đắng vừa lạnh cho nên vô cùng ghét bỏ mà để sang một bên, không động vào nữa.
Hắn nói với vẻ bất cần: "Nhưng ta lại rất mong chờ xem hắn sẽ chết như thế nào." Nói đến đây, hắn nhìn sang cô: "Cô nương thì sao?"
Thẩm Vãn Tình bị câu này của Tạ Vô Diễn làm cho không thở nổi.
Tư tưởng của tất cả nhân vật trong cái tiểu thuyết này đều kỳ lạ như vậy sao? Nhân vật chính diện thì một mực cho rằng nhân vật phản diện là người tốt, mà nhân vật phản diện thì rất háo hức chờ mong xem mình sẽ chết như thế nào.
Nhất thời, Thẩm Vãn Tình không biết rốt cuộc là mạch não của ai có vấn đề.
Cô cố gắng dựa theo tư duy thông thường mà suy nghĩ, nhìn chung thì có một số người phủ định bản thân vì muốn nghe thấy người khác khích lệ an ủi mình. Nhưng nhìn tình hình trước mắt thì hơi khó giải quyết.
Cô cho rằng Tạ Vô Diễn cũng không cần đứa cùi bắp như cô đến khích lệ.
Vì thế Thẩm Vãn Tình lựa chọn trả lời có lệ: "Ừ ừ, cố lên cố lên."
Tạ Vô Diễn như vừa bị chọc đúng huyệt cười, đột nhiên cười phá lên. Đến khi cười chán rồi hắn mới thoáng nghiêm mặt lại, nhìn thẳng vào cô, ngón trỏ chầm chậm gõ trên mặt bàn làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Sau đó hai người cùng im lặng.
Thẩm Vãn Tình phát hiện, tên Tạ Vô Diễn vận dụng vô cùng thuần thục thủ đoạn "trước khi giết người, trước phải làm người chết tâm". Đôi mắt hắn chỉ cần nhìn như vậy thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy chột dạ.
Vì để che giấu vẻ chột dạ của mình, cô cắn răng ngẩng đầu đối mắt với hắn, cho đến khi đôi mắt hơi rưng rưng, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà ngáp một cái rõ to.
Mới ngáp được một nửa, Thẩm Vãn Tình đột nhiên phát hiện ra sự thất thố của mình, vì thế cố nhịn xuống, che miệng mình lại.
Tạ Vô Diễn thu hồi ánh mắt, tựa hồ là cảm thấy nhàm chán nên đứng dậy nói: "Ta đây không quấy rầy Thẩm cô nương nữa."
Nhìn theo bóng lưng Tạ Vô Diễn rời đi, Thẩm Vãn Tình mãi chưa phản ứng lại được.
Thì ra ngáp còn có công dụng như vậy cơ à? Hắn cứ thế mà đi rồi sao?
Còn chưa kịp làm gì cả mà, chỉ mới uống một ngụm trà rồi hỏi mấy câu hỏi chết chóc, sau đó cứ thế mà đi?
Thẩm Vãn Tình nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể hiểu nổi tư duy của Tạ Vô Diễn, chỉ biết rằng cái mạng của cô cuối cùng cũng tạm thời an toàn.
Nhưng có vẻ như cô đã tự mang đến cho mình một cục nợ khó giải quyết rồi.
Nếu sau này tối nào Tạ Vô Diễn không ngủ được cũng chạy đến phòng cô hỏi mấy câu khùng điên như vậy, cô không bị hù chết thì sớm muộn cũng vì thức khuya đột tử mà chết.
Thẩm Vãn Tình vừa lo lắng vừa thấy hơi buồn ngủ, vì thế cô bò lên giường ôm gối đầu tiếp tục lo lắng, sau đó thì chẳng hiểu kiểu gì nằm ngủ thẳng cẳng luôn.
Trời vừa sáng, cô đã nhận được một tin tốt.
Kỷ Phi Thần đã đi hái thuốc trở về.
Thẩm Vãn Tình cảm động rơi nước mắt.
Kỷ Phi Thần vô cùng nhạy cảm, trời sinh đã có địch ý với nam phụ, hơn nữa chỉ cần cô ra sức ám chỉ, nhất định có thể vạch trần âm mưu của Tạ Vô Diễn.
Tuy rằng ban đầu tác giả không miêu tả trực tiếp Tạ Vô Diễn vời Kỷ Phi Thần ai mạnh ai yếu, nhưng dựa vào việc Kỷ Phi Thần cuối cùng có thể phong ấn hắn một lần nữa thì có thể suy đoán rằng, lúc Tạ Vô Diễn còn chưa hoàn toàn khôi phục sức mạnh, hai người hẳn là có thể đánh ngang tay.
Huống chi Kỷ Phi Thần không hề đơn độc. Nếu thật sự khai chiến, Huyền Thiên Các và Phong Dao Tình chắc chắn sẽ giúp hắn một tay.
Nghĩ đến cảnh tối qua vì Tạ Vô Diễn mà bị tra tấn mấy canh giờ không ngủ được, lòng Thẩm Vãn Tình có một cảm giác kích động khó có thể nói nên lời.
Từ nay về sau cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi!
"Ta nghe người ta nói, muội trọng thương mới vừa tỉnh đã chạy ra sau núi Huyền Thiên, nơi đó nguy hiểm như vậy..." Lúc Kỷ Phi Thần đến đưa thuốc, mới nhìn thấy mặt đã bắt đầu dùng giọng điệu của huynh trưởng răn dạy cô: "Vãn Tình, nếu không phải A Dao tới kịp, muội có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không?"
Thẩm Vãn Tình gật đầu như gà mổ thóc, cố gắng chuyển đề tài sang Tạ Vô Diễn: "Kỷ đại ca nói đúng, cái người được muội cứu từ trong núi về kia..."
"Cho dù cứu người thì cũng phải chú ý đến an nguy của bản thân trước tiên." Kỷ Phi Thần tiếp tục nói: "Đã nhiều ngày nay A Dao vì muội mà lao tâm khổ tứ, muội không thể cứ trẻ con như vậy được."
"Vâng vâng vâng." Thẩm Vãn Tình tiếp tục gật đầu, sau đó lại tiếp tục chuyển về đề tài của mình: "Cho nên cái người tên Tạ Vô Diễn kia..."
"Mấy ngày nay A Dao trị thương cho muội có nhắc đến ta lần nào không?" Kỷ Phi Thần cụp mắt, ánh mắt vô cùng đau đớn: "Nàng ấy tránh mặt ta, có gặp cũng coi như không thấy, nhất định là ta đã làm tổn thương nàng."
Thẩm Vãn Tình khóc ròng.
Lúc tôi liều mạng giúp anh đi dỗ vợ anh thì anh gạt tôi sang một bên. Giờ tôi đang nói chính sự với anh, anh mở miệng ra là nhắc đến A Dao, anh đang chê mạng tôi quá dài hay mạng anh quá ngắn vậy?
Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, nỗ lực một lần cuối cùng: "Kỷ đại ca, chúng ta nói về vị Tạ công tử bị hạ khóa tâm chú kia trước đi, muội cảm thấy hắn..."
"Muội nói rất đúng, ta nghe người ta nói A Dao giúp vị Tạ công tử kia giải khóa tâm chú trên người hắn." Kỷ Phi Thần càng thêm đau lòng, đứng lên, phất tay áo chuẩn bị đi: "Không được, ta lại phải đi hỏi thăm xem A Dao bị thương như thế nào. Nàng ấy mới vừa bị phản phệ, còn hao phí sức lực đi giải bí thuật, nhất định bị thương không nhẹ."
"Đứng lại!" Thẩm Vãn Tình lập tức lật chăn, tức giận đến mức suýt không thở nổi. Cô hít sâu một hơi, không muốn bị hắn ngắt lời một lần nữa nên liến thoắng nói luôn một tràng: "Huynh cảm thấy hiếu kỳ tại sao vị Tạ công tử kia đã bị trúng khóa tâm chú lại có thể đi vào Huyền Thiên Các mà không bị phát hiện hơn nữa lời nói của hắn lại vô cùng kỳ quái không có bằng chứng xác đáng hay sao?"
Kỷ Phi Thần nghe vậy thì ngừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
Thẩm Vãn Tình cắn răng một cái, quyết định gãy đúng chỗ ngứa: "Muội thì không sao cả, chỉ sợ vị Tạ công tử kia có âm mưu gì với Phong tỷ tỷ, vạn nhất dẫn sói vào nhà, nếu làm cho tỷ ấy bị thương, muội sẽ hối hận cả đời."
Kỷ Phi Thần vừa nghe, mày cũng nhíu lại: "Ừm, muội nghi ngờ là đúng, việc này ta nhất định sẽ tra rõ."
Nói xong, hắn nghiêm mặt rời đi.
Thẩm Vãn Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, xụi lơ ở trên giường, trong lòng vui sướng muốn đốt mấy ống pháo ăn mừng.
Không hổ là nam chính, tuy rằng đầu óc chỉ toàn A Dao A Dao, nhưng vừa mới chỉ điểm một cái đã có thể nghĩ thông.
Tâm trạng của cô rất tốt, thậm chí buổi sáng còn ăn nhiều thêm hai miếng bánh hoa quế, sau đó cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà vuốt bụng ra cửa tản bộ tiêu thực, chỉ còn chờ tin tức Tạ Vô Diễn bị bắt truyền đến.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy một cảnh tượng làm lòng người kinh hoảng.
Nam chính Kỷ Phi Thần và nam phụ Tạ Vô Diễn cùng ngồi trong Tĩnh Tâm đình, không khí vô cùng hài hòa, anh đi một nước, tôi tiếp một nước mà chơi cờ, thậm chí còn bắt đầu khoa trương khen ngợi lẫn nhau.
"Phong cách chơi cờ của Kỷ thiếu gia vừa cương chính vừa vững vàng, Tạ mỗ hổ thẹn không bằng."
"Không không không, Tạ công tử mới là nhân tài, hạ cờ nước nào cũng có phong phạm hiệp khách, Kỷ mỗ tâm phục khẩu phục."
Hai người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, thậm chí có khi còn sắp kết thành huynh đệ đến nơi.
_____
Lời của Meo: Cp tà đạo nam chính x nam phụ =))))
(Xin hãy đọc ở wattpad @xiao_ming_ming hoặc facebook page Xuy Mộng Đáo Tây Châu - Quotes Cổ Đại để ủng hộ editor. Nếu bê bản edit đi mà không xin phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT