"Nữ y tu già nua trong một đêm, thiếu nữ đang tuổi xuân gặp nạn, nguyên nhân chính là..."

Thẩm Vãn Tình vừa nhấn vào đã thấy một cái tiêu đề kích thích như vậy.

[Ngại quá, nhìn nhầm bà cô ấy thành cô ấy rồi.]

"Kiếm tu thất tình trốn trong chăn khóc nức nở, không ngờ rằng sư phụ của hắn đã nghe thấy hết qua phù truyền âm."

[Cảm ơn các vị đã quan tâm, kiếm tu và sư phụ của hắn đã thành đôi rồi.]

Quả nhiên cho dù là ở thế giới nào thì kiểu giật tít của bọn lều báo này cũng không bị lụi tàn, hơn nữa lại còn là kiểu giật tít hết mình ấn vào xem thì chán hết hồn nữa. Thẩm Vãn Tình đang chán muốn chết thì nhìn thấy một dòng chữ: "Thảm án ở Huyền Thiên Các: Con gái của trưởng môn trong một đêm bị móc mắt cắt lưỡi, giờ thế đạo đã loạn lạc đến mức này rồi sao?"

Không cần nghĩ cũng biết đây là chuyện do Tạ Vô Diễn ra tay.

Thẩm Vãn Tình cảm thấy như vậy thật quá tàn nhẫn, vì thế cô gõ vào đó một dòng bình luận có nội dung: "Chúc mừng nha."

Lát sau Thẩm Vãn Tình lại nhìn thấy một tiêu đề rất hấp dẫn tầm mắt người đọc: "Thân là người đã từng chứng kiến quang cảnh oanh động mấy trăm năm trước, hôm nay ta đến đây để kể cho mọi người chuyện yêu hận tình thù của ta và Ma tôn."

Ma tôn?

Thẩm Vãn Tình nhạy bén tóm được một vài từ khóa quan trọng. Cô lén nhìn thoáng qua Tạ Vô Diễn, người đang nằm ngay bên cạnh mình.

Lúc hắn ngủ, đôi mày của hắn nhíu chặt lại, sắc mặt trắng dị thường. Nhưng không biết tại sao trong khoảnh khắc tất cả lệ khí đã bị thu liễm lại này, dáng vẻ nằm ngoan ngoãn bên cạnh người cô của hắn lại làm cho người ta mơ hồ cảm nhận được vẻ yếu đuối.

Thẩm Vãn Tình di chuyển tầm mắt, lặng lẽ ấn vào cái tiêu đề kia.

Giao diện từ từ mở ra.

Cô nhìn chăm chú một chốc.

Nội dung bài viết cũng rất bình thường, chỉ là miêu tả một cách sinh động sự mạnh mẽ và hung tàn của Ma tôn, sau đó thuật lại cảnh tượng thảm thiết và bi tráng lúc đó mà thôi.

Cách hành văn trôi chảy, rất có cảm xúc, cho đến khi Thẩm Vãn Tình nhìn đến đoạn: "Mắt thấy Ma tôn sắp tàn sát nhân giới, ta biết ta không thể đứng trơ mắt mà nhìn được. Mặc dù lòng ta ngàn vạn lần không muốn nhưng ta phải đứng ra vì đại nghĩa. Đây là sứ mệnh của ta. Vì mọi người, ta đành phải giết chết người ta yêu."

...?

Người yêu của ai cơ?

Không phải là cái thể loại người yêu mà cô đang nghĩ chứ?

Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, suýt nữa ngất đi.

Cô nơm nớp lo sợ đọc tiếp.

"Trong quang cảnh máu tươi đầy trời, ta bước tới trước mặt hắn. Mắt hắn đỏ ngầu như máu, chĩa kiếm vào yết hầu của ta, nhưng ta lại không hề lui bước. Chỉ là trong khoảnh khắc đó ta thật sự rất hoài niệm chàng thiếu niên năm đó, hoài niệm khoảng thời gian bọn ta thoải mái nằm trên bãi cỏ cùng trò chuyện cùng ngắm trời cao..."

"Nàng đang xem gì thế?"

Tạ Vô Diễn mở mắt ra, ngồi dậy, đưa tay cầm lấy Tu Linh Thư trong tay Thẩm Vãn Tình. Không đợi cô phản ứng lại, hắn đã rút quyển sách đi một cách rất nhẹ nhàng.

Thẩm Vãn Tình trợn mắt, cô luống cuống muốn cướp lại quyển sách nhưng lại bị Tạ Vô Diễn ấn trán giữ lại, vì vậy cô chỉ có thể giãy giụa giống hệt một con mèo bị cướp mất món đồ đang chơi.

Tạ Vô Diễn cười nhạt một tiếng: "Ta biết ngay mà."

Thẩm Vãn Tình chột dạ nuốt ực một ngụm nước bọt. Cô yên lặng cúi đầu, thỉnh thoảng lại lén lút ngẩng lên quan sát biểu cảm của Tạ Vô Diễn.

Hình như Tạ Vô Diễn vẫn chưa phát hiện ra cô đang đọc câu chuyện tình yêu mà hắn đóng vai chính.

"Ta ôm hắn dưới ánh trăng, trong mắt chỉ có người kia?"

Tạ Vô Diễn chậm rãi đọc thành tiếng, vẫn chưa phát hiện ra chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.

Thẩm Vãn Tình: "... À, ta thấy Tạ đại ca không nên đọc tiếp thì hơn, không thì huynh sẽ hối hận đấy."

Tạ Vô Diễn lạnh nhạt liếc cô một cái.

Thẩm Vãn Tình rén cực mạnh.

Xong rồi, cái tên thường ngày không thích bị uy hiếp này nổi giận rồi.

Tạ Vô Diễn đổi một tư thế nằm khác cho thoải mái, đọc từng chữ một vô cùng rành rọt: "Hắn vươn tay nhẹ nhàng vén tóc vương trên mặt ra rồi nâng cằm ta lên."

"Bây giờ nhớ lại, ta chỉ hy vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi."

"Nhưng bây giờ bọn ta đã vĩnh viễn trở thành kẻ thù của nhau. Hắn là ma quỷ tội ác tày trời, là người mà ta phải tận tay giết chết. Hắn nhìn ta hồi lâu rồi buông kiếm trong tay xuống, quay lưng lại, nói với ta: "Nàng đi đi."

"Ta rưng rưng rút Cô Quang Kiếm ra..."

Cuối cùng cũng đến.

Tạ Vô Diễn đang thong thả đọc diễn cảm bỗng thấy sai sai, hắn trầm mặc quét mắt nhìn xuống nội dung phía dưới.

[Ta lấy thanh Cô Quang Kiếm - thanh kiếm hắn tự tay đúc cho ta, để phong ấn hắn.]

[Từ nay về sau, hai người bọn ta khác đường khác lối.]

Thẩm Vãn Tình tâm như tro tàn, cô vô cùng hối hận tại sao trước khi mở Tu Linh Thư ra xem không kết một cái thuật ẩn thân.

Cô cúi đầu, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Tạ Vô Diễn. Một lúc lâu sau cô nghe thấy một tiếng cười lạnh trầm thấp. Là kiểu cười làm cho người ta thấy sởn tóc gáy ấy.

"Nàng thấy thế nào?" Tạ Vô Diễn ung dung hỏi.

Thẩm Vãn Tình cứng họng.

Cô suy nghĩ một hồi mới gian nan nói: "Ta thấy... cũng được... tình yêu là tự do mà."

Tạ Vô Diễn cười nhẹ một tiếng, tùy tiện ném Tu Linh Thư sang một bên rồi đưa tay túm lấy gáy Thẩm Vãn Tình, ép cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình: "Nàng tin nó không?"

Thẩm Vãn Tình lập tức phản ứng lại: "Không tin! Người này bịa đặt vô căn cứ, ta xem mà tức điên hết cả người!"

Tạ Vô Diễn hiển nhiên là không còn lạ gì cái miệng hay nói phét này của cô.

Hắn buông tay, phất qua Tu Linh Thư một cái, trang sách tự động lật qua, cuối cùng dừng lại ở trang có cái tình tiết "yêu hận tình thù" kia một cách vô cùng chuẩn xác. Sau đó một ngọn lửa màu lam đột nhiên bùng lên, mấy tờ giấy đó bị đốt sạch sành sanh.

Thẩm Vãn Tình nhìn qua, quả thật là không còn một tí vết gì.

Đây là xóa bài trong truyền thuyết sao?

Sau khi làm xong tất cả những việc này, Tạ Vô Diễn lại nằm xuống nhưng không nhắm mắt lại nữa. Hắn câu lấy một lọn tóc của Thẩm Vãn Tình, nghịch nghịch trong tay, sau đó bình thản hỏi: "Nàng có biết ban đầu Cô Quang Kiếm đã được đúc như thế nào không?"

"Đúc như thế nào?"

"Lấy xương người làm chuôi kiếm, lấy máu thịt người ngưng tụ thành lưỡi kiếm." Tạ Vô Diễn cười mỉa mai: "Chỉ có đám người sống trong những lời bịa đặt của Thiên Đạo Cung mới nghĩ rằng đây là một thanh kiếm có thể cứu rỗi nhân gian."

Thẩm Vãn Tình là một người thông minh.

Tuy rằng Tạ Vô Diễn chưa nói toẹt ra nhưng chỉ dựa vào mấy câu ngắn ngủi này cô cũng có thể đoán được Cô Quang Kiếm là do máu thịt của ai đúc thành.

Cô không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đắp chăn cho Tạ Vô Diễn, lại còn rất có lòng mà dém chăn cho hắn, vô cùng tri kỷ.

Tạ Vô Diễn yên lặng một lát sau đó nhìn cô: "Nàng không còn gì khác muốn hỏi ta sao?"

Thật ra Thẩm Vãn Tình quả thật không còn gì muốn hỏi Tạ Vô Diễn.

Cô không hề quan tâm đến lai lịch của Cô Quang Kiếm, cô chỉ muốn nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, nếu điều kiện cho phép thì tiện thể tìm xem có cách nào có thể không cần phong ấn Tạ Vô Diễn hay không mà thôi.

Nếu điều kiện không cho phép thì cô đành làm một phản đồ, giúp Tạ Vô Diễn chuồn êm vậy.

Những chuyện còn lại thì cô không hứng thú.

Nhưng nghe Tạ Vô Diễn đột nhiên hỏi như vậy cô lại cảm thấy hình như nếu không hỏi thêm gì thì thật đáng tiếc. Vì thế sau khi suy nghĩ thật kỹ, cô bèn hỏi: "Huynh sống mấy trăm năm rồi nhưng thật sự chưa từng yêu đương lần nào sao?"

Cô nghĩ một lát, còn lo tên Tạ Vô Diễn không hiểu cái từ "yêu đương" này có nghĩa là gì, lại kiên nhẫn giải thích: "Giống như Kỷ đại ca với Phong tỷ tỷ ấy, đó gọi là yêu đương. Ta quả thật không mấy tin tưởng chuyện có người có thể ế chảy thây ra mấy trăm năm."

Tạ Vô Diễn: "Cút ra ngoài."

Vì thế Thẩm Vãn Tình bị đuổi ra khỏi phòng. Cô vừa đứng hứng gió ở cửa vừa ôm gối đầu rơi vào trầm tư.

Đúng là người đàn ông tâm tình bất định mà! Rõ ràng anh ta bảo cô hỏi, cô hỏi rồi anh ta lại thẹn quá hóa giận là sao?

[Hệ thống nữ phụ: Chúc mừng ký chủ thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn: "Quá khứ của tạ Vô Diễn". Phần thưởng: "Ký ức hồi tưởng của Tạ Vô Diễn" x1; "Túi gấm cứu hộ" x1. Nhắc nhở thân thiện: Khi gặp nguy hiểm đến tính mạng hãy mở túi gấm ra, ký chủ có thể chống đỡ được một lần công kích.]

Thông báo khen thưởng của hệ thống đột nhiên nhảy ra làm Thẩm Vãn Tình hơi kinh ngạc. Sau đó cô bắt đầu thấy cảm động: không ngờ cái hệ thống này còn có cả phần thưởng nữa!

Nhưng nghĩ kỹ lại thì túi gấm này chỉ có thể mở ra lúc tính mạng gặp nguy hiểm. Thế nên nói một hồi hóa ra cô còn phải làm cho tính mạng của bản thân gặp nguy hiểm mới có thể sử dụng cái phần thưởng này à?

Thẩm Vãn Tình cảm thấy như mình đang tự rước việc vào thân.

Rất mệt.

Nhưng mà "Ký ức hồi tưởng của Tạ Vô Diễn" là cái gì thế?

Thẩm Vãn Tình suy tư một lát, cuối cùng lựa chọn sử dụng phần thưởng kia.

Cô vừa ấn một cái, xung quanh đã biến thành một màu đen vô tận.

Loại cảm giác này rất quen thuộc, giống như khi cô chạm vào hồn phách là có thể nhìn thấy ký ức của người khác lúc sử dụng thuật thiêu huyết vậy.

Một lúc lâu sau màu đen dần dần tan đi.

Nơi này vô cùng hoang vu, cát vàng và bụi đất bị gió cuộn lên quay cuồng trong không trung.

Cuối cùng tiếng gió ngừng lại. Tạ Vô Diễn nằm trên đất cách đó không xa.

Mặc dù Thẩm Vãn Tình là một người có năng lực thích nghi rất mạnh nhưng khi cô nhìn thấy Tạ Vô Diễn lúc này cũng vô cùng sửng sốt, suýt chút nữa thì không nhận ra hắn. Bởi vì bộ dáng bây giờ của hắn, nếu nói là giống một người, chi bằng nói là giống một cái khung xương có dán thêm chút thịt. Cả người hắn bị thiêu đến mức không còn nguyên hình, hoàn toàn không hề giống một người vẫn còn sống.

Tiếng gầm gừ vang lên bốn phía, sắc trời đột nhiên tối sầm xuống. Những dòng khí màu đen tụ thành lốc xoáy xoay quanh Tạ Vô Diễn, vô cùng kích động.

Minh ma đi ra từ những cơn lốc kia tụ quanh người Tạ Vô Diễn. Nhưng bọn nó không đến để cứu hắn mà là đến chia nhau máu thịt của hắn.

Tình cảnh máu me như vậy quả thực làm cho người ta ghê tởm.

Thẩm Vãn Tình không nhịn nổi mà ôm ngực, cố gắng nén cảm giác buồn nôn xuống.

Rõ ràng đây là một bức tranh vô cùng kinh dị nhưng không biết tại sao Thẩm Vãn Tình đột nhiên lại thấy một cảm giác đau đớn chưa từng có dâng lên trong lòng mình.

Chưa từng có một ai để cho Tạ Vô Diễn có cơ hội được lựa chọn.

Hắn là một con người đang sống sờ sờ, nhưng lại bị những người khác ép đi đến bước đường này.

Thẩm Vãn Tình biết, nếu mười mấy năm trước mẹ của cô không liều chết đưa cô đi thì vốn dĩ cô cũng sẽ có kết cục như thế này.

Đột nhiên, Tạ Vô Diễn mở choàng mắt ra.

Trong nháy mắt, máu tươi đang chảy trên mặt đất và bộ xương kia bốc cháy, ánh lửa chói mắt liếm lên tận trời.

Cho dù chỉ là hồi tưởng, Thẩm Vãn Tình cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của sức mạnh kia.

Cô biết đây là gì.

Thuật thiêu huyết.

Tạ Vô Diễn có được sức mạnh này cũng không nằm ngoài dự đoán của cô. Nhưng từ đó về sau Tạ Vô Diễn đã không còn sử dụng sức mạnh này nữa.

Quang cảnh chậm rãi thay đổi, xuống như thời gian trôi đi trong một bộ phim điện ảnh, cảnh tượng trùng điệp đan xen.

Thẩm Vãn Tình không biết thời gian đã qua bao lâu nhưng cô đã được tận mắt nhìn thấy Tạ Vô Diễn đã trải qua mấy trăm năm nay như thế nào.

Người có được tu vi giống như Tạ Vô Diễn không cần ngủ, cũng sẽ không cảm thấy buồn ngủ. Vì vậy một ngày của hắn cũng sẽ dài hơn so với người bình thường.

Hắn có một cung điện rất lớn. Trong điện vĩnh viễn chỉ có một mình hắn.

Rất nhiều lúc hắn sẽ lười biếng ngồi trên ghế nghịch ngọn đèn dầu, thổi tắt nó rồi lại thắp nó lên.

Từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn cô đơn một mình.

Thỉnh thoảng vào một đêm nào đó, hắn sẽ đứng trên lưng Huyền Điều bay lang thang vô định, có đôi khi cũng sẽ ném một cục đá lên bả vai của người trên đường, sau đó nghe bọn họ chửi ầm lên.

Thẩm Vãn Tình cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc ngự kiếm phi hành hôm trước trong lúc cô hứng thú bừng bừng thì Tạ Vô Diễn lại bình thản như vậy rồi. Bởi vì hắn đã từng trải qua rất nhiều đêm như vậy, phong cảnh có đẹp đến mấy, ngắm mãi cũng chẳng còn gì thú vị nữa.

Có lẽ, trăm năm trước Tạ Vô Diễn không phải không có sức mạnh để chống lại phong ấn.

Chẳng qua là lúc ấy tồn tại hay là chết đi cũng chẳng sao.

Sương đen trước mắt dần dần tản đi.

Giống như vừa tỉnh lại từ một giấc mộng dài, Thẩm Vãn Tình nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, lòng còn hơi hoảng hốt.

Tạ Vô Diễn nhàn nhã đứng dựa vào cửa ngáp một cái: "Sao? Còn muốn đứng tiếp à?"

Thẩm Vãn Tình nhìn hắn, nhìn hắn một cách vô cùng nghiêm túc.

Tạ Vô Diễn: "?"

Sao hắn lại nhìn thấy trong mắt nàng tình mẫu tử cao thượng thế kia?

Một giây sau, Thẩm Vãn Tình, người bị mộng cảnh đánh thức bản năng của người mẹ đã ôm chặt lấy cánh tay của Tạ Vô Diễn, xúc động nói: "Huynh vất vả rồi!"

Tạ Vô Diễn: "... Đầu óc nàng có vấn đề hả?"

____

Meo: Tui đã trở lại sau một thời gian ở ẩn rồi huhuhu. Chúc mọi người Trung thu vui vẻ!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play