Pháp thuật của tu tiên giới đều được các vị tiền nhân truyền lại, trừ những loại pháp thuật cơ bản được lưu truyền rộng rãi bên ngoài thì vẫn còn rất nhiều loại pháp thuật chưa từng được công bố với hậu thế.
Thiên Đạo Cung sở dĩ có thể trở thành môn phái đứng đầu trong mấy đại phái, một nguyên nhân trong đó chính là bọn họ có Tàng Thư Các, nơi lưu giữ rất nhiều pháp thuật trân quý trong thiên hạ. Hơn nữa để duy trì địa vị của mình, những pháp thuật đó chỉ được truyền cho đệ tử của Thiên Đạo Cung.
Thuật di hồn là một trong số đó.
Thẩm Vãn Tình cuối cùng cũng hiểu tạo sao Phong Dao Tình và Kỷ Phi Thần nhìn thấy tin tức trên tờ giấy kia lại có vẻ mặt nghiêm trong như vậy rồi, chỉ sợ chuyện này có liên quan đến cả Thiên Đạo Cung.
Nhưng kỳ quái là mấy năm nay tuy Thiên Đạo Cung sau lưng lén lút làm rất nhiều chuyện nhưng bên ngoài thì vẫn hàng yêu trừ ma, tạo phúc cho dân, sao có thể phái một đệ tử quan môn đi đối phó một vị thái thú phu nhân?
Thẩm Vãn Tình suy đoán, có lẽ là do trả thù riêng.
"Tuy rằng không biết vị đệ tử Thiên Đạo Cung này có âm mưu gì nhưng chúng ta đã biết người của bọn họ ở chỗ này, mọi người phải thật cẩn thận." Kỷ Phi Thần hạ giọng nhắc nhở: "Nhất định không được sử dụng thuật thiêu huyết kia, tránh để bọn họ sinh nghi."
Thẩm Vãn Tình đã hiểu.
Cô nhìn vị thái thú phu nhân người không ra người quỷ không ra quỷ đang ở trên giường kia, rơi vào trầm tư: "Nếu cơ thể này chứa linh hồn của một con chuột, vậy linh hồn của phu nhân hẳn là..."
"Ở trên người của con chuột đó." Phong Dao Tình như suy tư gì: "Có thể thấy người hạ chú rất căm ghét thái thú phu nhân."
Căm ghét...
Thẩm Vãn Tình nhớ lại có người nói vài ngày trước thái thú phu nhân nổi điên lên túm lấy cánh tay của vị thiếu gia Từ Tử Ân kia, một mực khẳng định rằng hắn muốn hại bà ta. Hơn nữa nhà mình xảy ra chuyện lớn như vậy rồi mà vị tiểu thiếu gia kia lại bình thản như không mà bay nhảy khắp nơi tìm hoa vấn liễu, như vậy không phải rất kỳ quái sao?
Vì thế lúc Giang Thục Quân đến đưa chè đậu xanh giải nhiệt hằng ngày cho cô, Thẩm Vãn Tình thuận miệng hỏi một câu: "Cô ở đây lâu thế rồi, đã từng nghe thấy tin đồn về chuyện đại thiếu gia và phu nhân bất hòa lần nào chưa?"
Giang Thục Quân: "Nói thật là ta chưa bao giờ nghe được tin đồn nào nói rằng quan hệ của hai người rất hòa thuận cả."
Thì ra Từ Tử Ân không phải con ruột của đại phu nhân, mà là con của vợ trước được nuôi dưới danh nghĩa của bà ta.
Thái thú vốn chỉ là một thư sinh nghèo, sau khi bái đường thành thân với con gái của một người thợ săn quê ở ngoại ô cách kinh thành mười dặm thì sinh được một đứa con trai, sau đó thì vào kinh đi thi.
Sau khi vào kinh không lâu thì chàng thư sinh nghèo ấy được Trịnh gia giàu có lúc ấy coi trọng. Nhà họ Trịnh thấy hắn tài hoa hơn người nên chi tiền bồi dưỡng hắn, trợ giúp hắn thi đậu công danh. Quả nhiên, chàng thư sinh nghèo kia rất có tiền đồ, ngay lập tức được hoàng đế trọng dụng, vì thế Trịnh gia muốn gả con gái của mình cho hắn.
Thái thú cự tuyệt ý tốt của Trịnh gia, nói rằng hắn đã có vợ có con ở nhà, báo ân không nhất định là phải cưới con gái nhà người ta làm vợ. Trịnh gia nghe xong thì bảo: Không sao cả, nhà chúng ta tư tưởng cởi mở, ngươi có thể để vợ của ngươi làm thiếp, nhà ta không ngại.
Thái thú vừa nghe bọn họ bảo muốn hắn để vợ mình làm thiếp thì thấy buồn cười, bảo rằng nếu chuyện này mà truyền ra thì thanh danh của hắn còn đâu, vì vậy một mực cự tuyệt ý tốt của Trịnh gia, sau đó phái người về quê chuẩn bị đón vợ và con trai của mình đến kinh thành. Nhưng vừa về đến nhà thì phát hiện ra không hiểu sao vợ của mình lại mất tăm mất tích, chỉ để lại một đứa trẻ đang khóc oa oa ở cách vách.
Thái thú đành ôm con trở về, vài năm sau thì khuất phục trước sự ép bức của Trịnh gia mà cưới con gái nhà họ làm vợ, rồi nuôi con trai dưới danh nghĩa của nàng ta.
Nhà họ Trịnh thầm nghĩ: Không sao cả. Chờ đến khi con gái của ta sinh được con rồi thì sẽ vứt đứa trẻ này ra ngoài cho nó tự sinh tự diệt.
Nhưng không ngờ rằng sức khỏe của thái thú phu nhân có vấn đề, không sinh được con, vì vậy bà ta cũng chỉ có thể xem Tử Tử Ân như con ruột của mình mà nuôi dưỡng, nhưng càng nuôi thì lòng càng tức giận, ngày nào hai người cũng cãi nhau đánh nhau ồn ào ầm ĩ trong phủ.
Thái thú phu nhân tính vốn cọc cằn, lúc mắng người thì vô cùng độc mồm độc miệng. Từ Tử Ân là độc đinh nên cậy sủng mà kiêu, tính tình kiêu ngạo, hơn nữa nói chuyện cũng thô tục. Chỉ khổ mỗi thái thú, ông vốn tính tình ôn hòa không biết mắng chửi người khác, cho nên ngày nào ông ấy cũng là người thứ nhất lên triều, người cuối cùng rời triều, rảnh rỗi còn kéo Hoàng thượng đến Ngự thư phòng tám đủ thứ chuyện làm cho Hoàng thượng cũng rất phiền.
Hoàng thượng thấy nguyên nhân của tất cả những chuyện này là do gia đình người này bất hòa, vậy nên ngày nào ngài cũng phải dậy sớm hơn gà để thượng triều, bãi triều rồi còn phải nói chuyện với hắn. Ta phát bổng lộc cho ngươi, lại còn ban cho ngươi căn nhà to thế kia, tại sao ta lại phải gánh nỗi khổ này? Sau đó hoàng thượng vung tay cho người kia về quê làm thái thú, chỉ cần không tới thượng triều thì việc gì cũng dễ thương lượng.
Vì thế cái nhà này đánh nhau từ kinh thành đến tận Dung thành.
Nhưng hàng xóm láng giềng lại nghĩ rằng, đã như vậy rồi mà thái thú còn không nạp thiếp nhất định là do phu nhân là chân ái của ông ấy, vì thế bọn họ đã dựa vào đấy mà biên ra vô số câu chuyện tuyệt mỹ ca tụng tình yêu của hai người.
Thật ra là thái thú ngày nào cũng can hai người này đánh nhau cãi nhau, can đến nỗi sắp trọc đầu rồi, ông nghĩ nếu nạp thiếp vào thì cục diện đang từ hai người cãi nhau sẽ biến thành ba người cãi nhau, vừa nghĩ đã thấy đau đầu, vì thế mới không nạp thiếp nữa.
Nghe xong màn giới thiệu về cái gia đình hỗn loạn này, Thẩm Vãn Tình cũng thấy đau đầu, cô tổng kết lại vài ý chính rồi viết mật thư gửi cho Kỷ Phi Thần, để bọn họ đi mà nhọc lòng chuyện này đi.
Cô là một con sâu gạo, nhiệm vụ chính tuyến chẳng liên quan gì đến cô cả, cô chỉ cần nằm dài trên giường ăn bánh đậu xanh là được rồi. Kết quả trưa hôm đó, Thẩm Vãn Tình bỗng nhiên phát hiện ra cuộc sống làm sâu gạo của cô bị người ta phá hoại.
Trời còn chưa tối cô đã nghe thấy tiếng người nào đó đập cửa phòng mình.
Cô vừa nghĩ: Sao gần đây Tạ Vô Diễn lại đến tìm gối ôm sớm thế?" vừa bước ra mở cửa.
Nhưng vừa mở cửa ra cô đã thấy Từ Tử Ân đứng dựa cửa trong một tư thế vô cùng sến súa khoa trương, một tay chống đầu, chân phải bắt chéo trên chân trái, bộ dạng giống như mấy tên đàn ông hiện đại đi tán gái, lại còn ngậm một bông hoa hồng trong miệng nữa.
Thẩm Vãn Tình thấy hơi khó thở: "Từ công tử, ngài có chuyện gì sao?"
"Thẩm cô nương, mấy ngày trước ta có hơi mạo phạm." Từ Tử Ân ho khan một tiếng, ngẩng đầu 45 độ ngắm trăng, vibe như quý công tử thành thạo tình trường: "Tuy rằng bây giờ thân phận đã khác nhưng trong mắt ta, cô vẫn như lần đầu hai ta gặp nhau."
Thẩm Vãn Tình: "..."
"Rầm!"
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Từ Tử Ân đã vươn tay chống lên cánh cửa bên cạnh Thẩm Vãn Tình rồi nhìn thẳng vào mắt cô, bộ dạng như tình thánh, lại còn cố ý nói thật thâm tình: "Cô có nguyện ý cho ta một cơ hội đến gần cô không?"
Thẩm Vãn Tình: "Thôi khỏi đi."
"Không sao cả." Từ Tử Ân liếc mắt đưa tình: "Ta nguyện ý chờ, cũng nguyện ý để cô từ từ tiếp nhận thành ý của ta."
Nói xong, hắn ta vỗ tay một cái, hai ba người hầu đột nhiên tiến lên, tay bê một mâm vàng bạc châu báu, nhìn một cái mà lóa hết cả mắt.
"Chỉ cần cô nguyện ý cho ta một cơ hội, tất cả chỗ này đều là của cô." Từ Tử Ân nói.
Thẩm Vãn Tình nhìn thấy nhiều châu báu như vậy cũng rất động lòng. Vì thế cô rất là "động lòng" mà đẩy Từ Tử Ân ra ngoài. Nhưng Từ Tử Ân vẫn không ngừng kiên trì, mới có một lúc ngăn ngắn từ chiều đến tối mà hắn đã chạy qua phòng cô tận mấy lần. Hắn cho rằng nguyên nhân mình bị từ chối là do lễ vật không đủ long trọng.
Sau khi kinh qua mấy màn bưng trang sức, bưng son phấn, quần áo các thứ thể loại đến tỏ tình, Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, quyết định vung tay kết cho Từ Tử Ân một chú khóa thanh và một chú hôn mê.
Nhưng Từ Tử Ân lại tung ra sát chiêu: hắn dùng đồ ăn ngon dụ dỗ cô.
"Thẩm cô nương, trời sắp tối rồi, ta đã bảo nhà bếp làm một ít bánh bao hình thỏ và nước ô mai để giải nhiệt rồi đây."
Thẩm Vãn Tình khó có được một lần đứng dậy mở cửa: "Được, có thể vào trong."
Từ Tử Ân nghe thấy cô nói thế thì vui sướng chạy vào trong phòng, sau đó lại bị Thẩm Vãn Tình chống bả vai đẩy ra ngoài.
"Khoan đã, ý ta là bánh bao hình thỏ và nước ô mai có thể vào trong." Thẩm Vãn Tình nói xong thì đóng cửa lại không chút lưu tình.
Đồ ăn không có tội.
Thẩm Vãn Tình đi vào phòng, vô cùng cung kính cầm một cái bánh bao hình thỏ lên chuẩn bị cắn một miếng. Nhưng còn chưa kịp cắn thì lại nghe tiếng tiếng cửa bị đập rầm rầm.
Mẹ nó, cô tức giận rồi đấy nhé.
Thẩm Vãn Tình bị phiền làm phiền. Cô thở phì phì đứng lên, hùng hổ nói: "Vị công tử này, ta bình sinh ghét nhất loại đàn ông cứ năm lần bảy lượt chạy đến phòng riêng của con gái nhà người ta đấy! Thế nên nếu có lần sau..."
Nhưng cô Vừa mở cửa ra thì phát hiện Tạ Vô Diễn đang đứng trước cửa.
Hắn ra đang dùng biểu cảm cười như không cười kia nhìn cô, chậm rãi nhìn xuống, tựa hồ như đang chờ cô tiếp tục nói. Câu nói kia của Thẩm Vãn Tình mắc nghẹn tại cổ họng.
Cô rất không có cốt khí mà run một cái, nhanh chóng lật mặt, bắt đầu làm nũng: "... Nếu có lần sau thì không cần gõ cửa mà cứ vào thẳng là được rồi! Đều là người trong giang hồ với nhau khách khí cái gì! Ta thích nhất là những huynh đệ đến phòng ta làm khách đấy ha ha! Đúng rồi, Tạ đại ca có muốn ăn bánh bao không không? Ta để phần cho huynh nè!"
Tạ Vô Diễn mặt không biểu tình nhìn cô một cái, không nói một câu nào mà quét mắt nhìn qua đĩa bánh bao, ghét bỏ cầm lên một cái.