"Tạ công tử đang bị thương..." Phong Dao Tình dịu dàng nói: "... đừng ở ngoài này hứng gió lạnh, mau vào trong nhà đi."
Tạ Vô Diễn không trả lời ngay mà chỉ cụp mắt nhìn xuống tay mình, vẻ mặt vô cùng cô đơn. Một lúc sau hắn mới tự giễu cười nhẹ một tiếng, nắm chặt tay: "Kỷ Phi Thần mời ta đến giúp mọi người một tay, không ngờ lại gây thêm phiền toái cho mọi người."
"Chuyện này không thể trách huynh được."
Nữ nhân đều dễ mềm lòng. Phong Dao Tình nghe thấy hắn nói thế, giọng nói cũng có vài phần áy náy.
Nàng vươn tay chạm nhẹ lên cánh tay Tạ Vô Diễn, tựa như đang khuyên hắn không cần tự trách: "Tạ công tử không ngại vết thương cũ xả thân cứu chúng ta trong lúc nguy cấp, Dao Tình vô cùng kính nể, nào có phiền toái gì đâu?"
Tạ Vô Diễn quay đầu.
Hai người đối diện nhau.
Ánh trăng vừa đẹp, hoàn cảnh vừa đẹp, bầu không khí cũng rất phù hợp.
Chỉ có Thẩm Vãn Tình trốn sau gốc cây cảm thấy đại sự không ổn.
Giả vờ, hắn quả là biết giả vờ.
Cứ tiếp tục như vậy, Thẩm Vãn Tình đồ rằng Tạ Vô Diễn diễn thêm vài màn nữa là có thể thành công hạ bệ Kỷ Phi Thần, thành công đăng cai ngôi vị nam chính.
Như vậy thì không thể được.
Đang lúc cô khẩn trương nghĩ cách thì đột nhiên thấy mũi mình ngưa ngứa, sau đó không nhịn được mà "hắt xì" một cái vô cùng vang dội.
Xấu hổ quá!
Không cần nhìn cô cũng biết hai người ở đằng xa đều đang nhìn chằm chằm về phía cô bên này.
Thẩm Vãn Tình xoa xoa mũi, vô cùng xấu hổ đứng thẳng lưng lên, từ sau thân cây bước ra.
"Vãn Tình?" Phong Dao Tình thu tay về, kinh ngạc nói, "Sao muội lại ở đây?"
"Ta..." Thẩm Vãn Tình vắt hết óc suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Tạ Vô Diễn, cắn răng bất chấp nói bừa: "Ta tìm Tạ đại ca từ nãy đến giờ, ta sợ hắn xảy ra chuyện gì."
Nói đến đây cô cố ý hít hít mũi, làm cho hốc mắt hơi đỏ lên, bộ dạng như thiếu nữ vừa mới thất tình vậy: "Nếu Tạ đại ca ở cùng với Phong tỷ tỷ thì ta yên tâm rồi."
Phong Dao Tình thấy mắt Thẩm Vãn Tình đỏ lên thì sửng sốt, sau đó lập tức nhớ ra chuyện nàng ái mộ Tạ Vô Diễn.
Hai người đều là phụ nữ, đương nhiên hiểu lòng nhau. Phong Dao Tình vô cùng chắc chắn rằng nhất định là Thẩm Vãn Tình nhìn thấy mình và Tạ Vô Diễn ở cùng với nhau nên mới tủi thân như vậy. Vì thế Phong Dao Tình bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Vãn Tình, cười cười xoa vai cô: "Muội đến đúng lúc lắm. Hôm nay Kỷ Phi Thần rất vất vả, ta phải quay về chăm sóc huynh ấy nhưng lại không thể bỏ mặc thương thế của Tạ công tử. Nếu muội đã ở đây rồi thì ta bèn giao Tạ công tử cho muội chăm sóc vậy."
Nàng ta nói xong thì nhấc chân đi luôn, lúc đi còn lén nháy mắt cười với cô.
Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Phong Dao Tình, Thẩm Vãn Tình thở phào một hơi.
Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi vậy, dù sao thì cũng tốt hơn việc hai người này cứ khè lúc cô không chú ý một cái là lại lén lút hú hí với nhau.
Cô vỗ vỗ ngực, chưa bình tĩnh lại, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp đôi mắt của Tạ Vô Diễn.
Hắn khoanh tay dựa lưng vào gốc cây nhìn cô, từ ánh mắt có thể đọc ra mấy chữ vô cũng rõ ràng: Giả vờ đi, giả vờ tiếp đi.
Lịch sử luôn làm người ta phải kinh ngạc như vậy.
Vừa rồi Thẩm Vãn Tình còn đang nhìn hắn làm bộ làm tịch, không ngờ rằng nhanh như vậy vai vế đã đảo ngược rồi.
"Lo lắng đến vậy sao?"
Sau khi yên lặng một hồi lâu Tạ Vô Diễn đột nhiên cười nhẹ một tiếng, bước tới bên cạnh Thẩm Vãn Tình, cúi đầu xuống nhìn nàng: "Sao thế? Sợ ta giết nàng ta sao?"
Thẩm Vãn Tình ngẩn ra.
Tuy rằng cô vốn đã không trông đợi Tạ Vô Diễn sẽ tin rằng cô không biết gì cả, nhưng từ trước đến nay hai người đều không vạch trần nhau, chỉ bụng thì biết nhưng đều giả vờ hồ đồ mà thôi.
Vì vậy đây là lần đầu tiên Tạ Vô Diễn huỵch toẹt ra như vậy với cô.
Câu này cô không có cách nào đáp lời lại được.
Thẩm Vãn Tình muốn né tránh ánh mắt hắn nhưng lại bị hắn nắm lấy cằm ép đối mặt với mình.
"Nếu ta giết nàng ta..." Tạ Vô Diễn cất tiếng lạnh lùng: "... cô không phải nên vui sao?"
Gì đấy?
Anh làm thế nào mà rút ra được cái kết luận này vậy?
Thẩm Vãn Tình bị câu hỏi này làm cho đần người ra.
Cô nghĩ ngợi, cũng đâu thể ăn ngay nói thật cho Tạ Vô Diễn là cô đang đến ngăn cảm hắn làm tiểu tam đâu nhỉ?
Nếu thật sự nói ra câu này, không chừng đến cơ hội giãy giụa cô cũng chẳng có, chắn chắn sẽ bị hắn vặn gãy cổ luôn.
Vì thế, Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, quyết định vớt vát: "Không, ta chỉ nghĩ là nếu Kỷ đại ca nhìn thấy có lẽ sẽ hiểu nhầm."
"Kỷ đại ca?"
Tạ Vô Diễn lặp lại từ này một lần, giống như là thấy cái gì đó rất thú vị nên cười nhẹ vài tiếng, sau đó buông tay.
Hắn đứng thẳng dậy, mắt lạnh như dao, xoèn xoẹt cắt qua mặt Thẩm Vãn Tình.
Nhưng hắn cũng không làm gì cả.
Thẩm Vãn Tình còn chưa phản ứng lại được hắn đã cất bước đi ngang qua người cô.
Thẩm Vãn Tình xoa xoa cái cằm của mình, vừa quay đầu nhìn lại đã không thấy hắn đâu.
Tại sao hắn lại nghĩ rằng cô hy vọng Phong Dao Tình chết nhỉ?
Thẩm Vãn Tình nghĩ nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên ngộ ra.
Có lẽ là Tạ Vô Diễn là thật sự tin lời Tằng Tử Vân, nói rằng cô ái mộ Kỷ Phi Thần.
Nếu là như vậy thì chuyện lại hơi phức tạp rồi đây.
Nam phụ nghĩ rằng nữ phụ là cô thích nam chính.
Nam chính nữ chính nghĩ rằng nữ phụ thích nam phụ.
Nữ phụ biết nam phụ sau này nhất định sẽ thích nữ chính.
... Đúng là một mớ bùng binh.
Thẩm Vãn Tình vừa xoa cằm suy nghĩ xem có nên giải thích với Tạ Vô Diễn rằng cô không thích Kỷ Phi Thần không vừa đi về khách điếm. Nhưng chưa bước được mấy bước, cô đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh.
Mây đen quay cuồng che khuất ánh trăng.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, không khí nháy mắt bị nén lại. Khí lạnh từ bốn phương tám hướng xông đến bao bọc lấy cả người cô.
Thẩm Vãn Tình thử về cất bước nhưng lại phát hiện cơ thể của mình hoàn toàn cứng đờ, không thể động đậy.
Trước mắt cô bị một đám sương mù bao phủ, cảnh tượng trở nên mơ hồ.
"Chính là mùi vị này."
Một giọng nữ khàn khàn dán bên tai cô: "Ngươi biết ta đợi ngươi lâu thế nào không?"
Chủ nhân của giọng nói kia vươn tay miết lên cổ của Thẩm Vãn Tình, từ cằm cho đến bả vai, sau đó lại trượt ra sau lưng. Một tay khác của ả giữ chặt eo của Thẩm Vãn Tình, hơi ôm lấy cô.
Khí lạnh từ tay ả theo động tác di chuyển lan ra toàn thân Thẩn Vãn Tình, làm cô cảm thấy cả người lạnh lẽo như vừa rơi vào trong hầm băng.
Không thể không nói, tư thế này vô cùng mờ ám.
Nếu dùng từ ngữ của người hiện đại để biểu đạt thì chính là kiểu mờ ám mà phải làm cho Tấn Giang nóng mắt đến mức khóa cmn truyện của các thím luôn ấy.
Chắc chắn là ả ta, con họa bì yêu chạy thoát khỏi tay Kỷ Phi Thần ngày ấy.
Con họa bì quỷ này thật thông minh.
Đầu tiên dùng đồng loại của mình để làm tiêu hao bớt thể lực của Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình, sau đó thừa dịp bọn họ cho rằng nó đang bị thương, sẽ không dễ dàng xuất đầu lộ diện thì lại nghênh ngang ra tay.
Dựa vào logic mà đánh giá thì kế hoạch này rất hoàn hảo.
Nhưng Thẩm Vãn Tình cho rằng ả đã xem thường Kỷ Phi Thần rồi.
Bọn họ rất nhạy bén, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ cảm thấy gì đó kỳ quái.
"Ngươi cảm thấy ra sẽ sợ đám tu sĩ quèn bên cạnh ngươi sao?"
Họa bì quỷ dường như có thể đọc được những gì Thẩm Vãn Tình đang nghĩ trong lòng vậy, ả ta cười điên cuồng, ngón tay đang chọc sau lưng cô hơi dùng lực.
Cảm giác vô cùng đau đớn, nhưng Thẩm Vãn Tình lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cô có thể cảm nhận được con họa bì quỷ này vừa rạch một đường rất dài trên lưng cô, giống như muốn tìm một tìm một kẽ hở để bóc tách toàn bộ lớp da của cô ra vậy.
"Chỉ cần ta ăn thịt uống máu của ngươi..." Họa Bì Quỷ nói: "Cho dù một ngàn một vạn tên Kỷ Phi Thần cũng không có cách nào ngăn cản ta."
Ả ta có ý gì?
Tuy cơ thể đang vô cùng đau đớn, Thẩm Vãn Tình vẫn cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
Đệt.
Cho nên con quỷ này cố chấp muốn bắt cô không phải là do cô xinh đẹp hay sao?
Ngón tay sắc lẹm của họa bì quỷ cơ hồ đã cắt qua toàn bộ tấm lưng của Thẩm Vãn Tình. Yêu lực đi qua miệng vết thương chui vào cơ thể cô, giống như muốn làm cho người cô căng phồng lên, tróc lấy da thịt cô một cách triệt để.
Trong cơn đau quằn quại, Thẩm Vãn Tình cảm nhận được đại não của mình đã không còn cách nào tiếp nhận bất cứ thứ gì, tầm mắt bỗng trở nên trắng xóa.
"Chấp nhận số phận đi."
Giọng nói của họa bì quỷ bên tai cô đã trở nên mơ hồ: "Cho dù không phải ta thì sau này ngươi cũng sẽ trở thành tế phẩm của những yêu quái khác."
Những lời này không biết đã kích thích sợi thần kinh nào của Thẩm Vãn Tình, đầu óc vốn là một khoảng trắng toát đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh, giống như bản năng sinh tồn đã kích thích cơ thể này, đánh thức rất nhiều ký ức vốn dĩ đang ngủ say.
Những hình ảnh đó rất giống những hình ảnh trong giấc mơ trước đây không lâu của cô.
Điểm khác duy nhất là, những hình ảnh này bây giờ càng thêm rõ ràng.
Một người phụ nữ người dính đầy máu cúi người, khẽ tựa đầu lên trán một đứa trẻ, tay nàng ôm chặt đứa bé trong lòng, nước mắt hòa lẫn máu tươi đầm đìa chảy xuống. Một lúc lâu sau, nàng hít sâu một hơi, dùng chất giọng run run chậm rãi hát một bài hát.
Thẩm Vãn Tình chưa từng nghe qua bài hát này nhưng vẫn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Bài hát này giống như một bài hát ru trẻ con ngủ vậy.
Cho dù xung quanh giống máu chảy lênh láng, cỏ cây khô héo, lửa cháy tận trời, giọng nói của người phụ nữ kia vẫn dịu dàng mà kiên định như cũ.
Sau khi hát xong, người phụ nữ hít sâu một hơi rồi đứng lên, đặt đứa bé trong ngực vào một hốc cây.
Sau đó nàng cắt một đường ở lòng bàn tay mình, áp sát vào thân cây, nước mắt rơi như mưa.
Máu chảy dọc theo thân cây được rót thêm linh lực phát ra ánh sáng màu đỏ lập lòe.
Đây là chú hộ thân.
"Con à..." Người phụ nữ nhìn đứa bé đang nằm ngủ say trong hốc cây, rõ ràng nước mắt đang rơi nhưng đôi mắt lại ánh lên nụ cười vô cùng dịu dàng: "Không cần làm tế phẩm của bất cứ kẻ nào cả. Nhất định phải đường đường chính chính, ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà sống sót."
Ký ức đến đây đột nhiên đứt đoạn.
Giống như trong nháy mắt tất cả đều bị cắt thành vô số mảnh vụn.
Đó là gì?
Là ký ức của cơ thể này sao?
Thẩm Vãn Tình không biết gì cả.
Nhưng cô nhớ rõ người phụ nữ kia đã làm gì.
Cô cắn rằng, cơ hồ là dùng hết sức bình sinh phát động linh lực, muốn điều khiển máu của chính mình.
Máu tươi chảy sau lưng nháy mắt đông lại rồi bốc cháy.
Thẩm Vãn Tình cuối cùng cũng giành được quyền điều khiển cơ thể mình, nhưng bây giờ cơ thể cô vô cùng yếu ớt, cô ngã sấp về phía trước, lăn vài vòng trên đất rồi mới khó khăn ngồi dậy.
"Vô dụng!" Họa Bì Quỷ kinh ngạc nhìn vết máu trên đầu ngón tay mình sau đó cười: "Giãy giụa chỉ làm ngươi thêm đau đớn mà thôi."
Nói đoạn, đôi mắt đỏ của ả chợt lóe lên, ả dùng toàn bộ sức lực, đánh úp về phía Thẩm Vãn Tình.
"Hự!"
Cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng không hề xuất hiện.
Thẩm Vãn Tình quay đầu nhìn lại.
Tay phải của Tạ Vô Diễn xuyên qua cơ thể của họa bì quỷ, máu chảy theo cánh tay của hắn nhỏ tong tỏng trên mặt đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT