“Cậu nhìn cái gì?” Bạch Dạ dọc theo tầm mắt Hạ Quân cúi đầu nhìn xuống bụng mình. Hôm nay cậu mặc một chiếc hoodie rộng thùng thình màu trắng, hoàn toàn có thể che lấp cái bụng mới tròn thêm một vòng, hơn nữa còn phối thêm áo khoác cùng với quần màu đỏ, vừa nhìn đã thấy tinh thần rất có sức sống. Cách phối đồ hoàn toàn không có vấn đề gì hết.
“Tôi đang nhìn xem đồ cậu mặc của nhãn hiệu nào, mặc vào nhìn khá đẹp đấy.” Hạ Quân thấy cậu cầm ba lô lên, lập tức đi tới cầm lấy: “Để tôi cầm ba lô cho”
Bạch Dạ: “……”
Bây giờ đến cả Hạ Quân cũng cư xử kỳ lạ.
Chờ đến khi ra khỏi hậu viện, Bạch Dạ mới thử hỏi: “Gần đây ông bà nội cùng với bố mẹ cậu đều đối xử với tôi vô cùng tốt, mỗi ngày đều qua thăm, thậm chí còn chuẩn bị cho tôi một đống đồ bổ. Cậu có biết tại sao lại như vậy không?”
Hạ Quân biết Bạch Dạ chắc chắn sẽ hỏi hắn, vậy nên sớm đã nghĩ ra lý do để thoái thác: “Có thể là vì cậu đã nhận lệnh bài của di tổ.”
Bạch Dạ khó hiểu: “Việc này thì có liên quan gì đến lệnh bài của di tổ?”
“Đó chính là chưởng môn lệnh của phái Thiên m, thấy lệnh bài cũng như thấy chưởng môn. Ngay cả bà nội của tôi đứng trước tấm lệnh bài đó cũng phải cung kính nghe lệnh, cậu nói xem làm sao mấy người bọn họ dám đối xử không tốt với cậu?”
“Hóa ra là như vậy à?” Bạch Dạ nhớ lại thái độ của bà nội Hạ đối với cậu. Cậu không cảm giác có chút cung kính nào mà chỉ thấy sự quan tâm và yêu mến, cũng có khả năng bởi vì bọn họ là trưởng bối nên không cách nào tỏ thái độ cung kính được, vậy nên chỉ có thể gắng hết sức đối xử tốt với cậu.
“Nếu không thì cậu cho rằng nguyên nhân là gì?” Hạ Quân đi vào bãi đỗ xe, quay sang Bạch Dạ lấy chìa khóa xe, sau đó mở cửa bên ghế phụ rồi đỡ cậu lên xe.
Bạch Dạ chờ Hạ Quân ngồi vào ghế lái rồi hỏi: “Cậu vừa cầm ba lô cho tôi, lại còn đỡ tôi lên xe nữa, có phải cũng vì chưởng môn lệnh không?”
“Đúng vậy.” Bây giờ Hạ Quân đã quen với việc nói dối không chớp mắt.
Bạch Dạ: “……” Tại sao cậu cứ có cảm giác không phải như vậy nhỉ?
Hơn nửa tiếng sau, hai người đã đến trường.
Hạ Quân dừng xe lại, nhanh chóng cởi dây an toàn, xuống xe mở cửa cho Bạch Dạ rồi đỡ cậu xuống, sau đó vòng ra ghế sau lấy ba lô của hai người, vội vã đi đến bên cạnh Bạch Dạ. Cứ thấy ai tới gần Bạch Dạ trong phạm vi một mét là hắn lại vội vàng đưa tay ra che chở và nói lớn: “Mọi người nhường đường.”
Khi lên lầu hắn lại càng cẩn thận hơn, vừa đỡ Bạch Dạ vừa nhắc cậu chú ý dưới chân: “Để ý bậc thang, cẩn thận không vấp đấy.”
Những sinh viên bên cạnh đều dạt sang một bên, vừa tò mò vừa kinh ngạc nhìn bọn họ.
Bạch Dạ trợn mắt: “Có phải tôi không đi lại được đâu mà cậu phải khoa trương như thế? Mọi người đều đang nhìn chúng ta kia kìa?”
“Bọn họ muốn nhìn thì cứ để cho bọn họ nhìn. Dù sao thì tôi cũng đã đồng ý với anh cả là sẽ chăm sóc cậu cẩn thận. Nhỡ cậu xảy ra chuyện gì đó, không chỉ có anh cả mà ông bà nội cùng với bố mẹ sẽ từ mặt tôi mất.” Hiện tại với Hạ Quân mà nói, đứa cháu nhỏ bé trong bụng Bạch Dạ mới là quan trọng nhất, những người khác chỉ là gió thoảng mây bay.
Bạch Dạ: “……”
Hạ Quân đỡ Bạch Dạ đi vào phòng học. Trước ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của sinh viên trong lớp, hắn đỡ cậu ngồi xuống bên cạnh nhóm của Thành Trấn, sau đó ngồi vào vị trí đằng sau cậu.
Phí Giang vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Bạch Dạ trúng độc nghiêm trọng như vậy sao? Còn cần có người đỡ đi học à?”
“Nói nghiêm trọng thì không nghiêm trọng, nhưng nói không nghiêm trọng thì lại không đúng lắm, nói chung bây giờ cứ đối xử với cậu ta như người bệnh là tốt nhất.” Nếu như bây giờ Hạ Quân nói với bọn họ rằng Bạch Dạ đang mang thai, khẳng định bọn họ sẽ nhìn chăm chăm vào cậu với ánh mắt quái dị, đến lúc đó Bạch Dạ chắc chắn sẽ hoài nghi. Nhớ lại lúc hắn biết được Bạch Dạ đang mang thai, bản thân sắp được trở thành chú, lúc đó hắn vô cùng khiếp sợ. Để tránh cho bản thân tò mò mà đến xem bụng của Bạch Dạ, hắn trốn tránh gần một tuần mới tiêu hóa được chuyện này.
Phí Giang: “……” Trả lời thế này thì có khác gì chưa nói gì đâu?
Dư Dược nhìn ra Hạ Quân không muốn nhiều lời liền đổi đề tài hỏi: “Tuần sau kiểm tra cuối kỳ xong sẽ được nghỉ, các cậu có dự định đi đâu chơi không?”
Phí Giang nói: “Lần trước tham gia tiệc Trúc Cơ tại nhà A Quân, mình tăng liên tiếp hai bậc lên Luyện Khí tầng chín. Về sau bởi vì phải đi học nên mới không ở lại lều tu luyện. Bây giờ đến kỳ nghỉ rồi, người nhà chắc chắn sẽ bắt mình ở nhà để củng cố thêm tu vi.”
Dư Dược thở dài: “Mình cũng giống như cậu. A Quân, cậu thì sao? Cậu có dự định gì không?”
Hạ Quân nói: “Có khả năng người nhà sẽ đưa mình tới giới Tu chân để rèn luyện.”
Phí Giang và Dư Dược hâm mộ nhìn hắn: “Mình cũng muốn tới giới Tu chân để rèn luyện.”
Hạ Quân ôm vai bọn họ: “Chờ đến khi các cậu lên Trúc Cơ, mình sẽ đưa các cậu đến giới Tu chân.”
Thành Trấn ngồi đằng trước lặng lẽ nghe những gì bọn họ nói, sau đó bảo Bạch Dạ: “Đợi đến kỳ nghỉ, mình sẽ về quê để tìm anh trai, đến khai giảng mới trở lại.”
Bạch Dạ vừa nghe liền biết Thành Trấn phải về giới Tu chân.
Tùng Trị tò mò hỏi: “Thành Trấn, quê cậu ở chỗ nào? Chúng mình có thể đến đó chơi vào kỳ nghỉ không?”
Thành Trấn lừa cậu ta: “Ở quê mình chẳng có gì chơi cả, tín hiệu cũng không tốt. Nếu như không phải ở nhà còn có người lớn tuổi, mình cũng không về đó đâu.”
“Trong nhà có người lớn tuổi đúng là phải về thăm thật.”
Đàm Long hỏi Bạch Dạ: “Bạch Dạ, kỳ nghỉ cậu đi đâu chơi?”
Bạch Dạ thở dài: “Hiện tại tình hình cơ thể mình không ổn lắm, đợi đến khi khỏe lại rồi nói sau.”
Đàm Long quan tâm nói: “Rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì, bác sĩ nói thế nào?”
Bác sĩ? Ánh mắt của Bạch Dạ khẽ nhúc nhích. Đúng rồi, tại sao cậu không nghĩ đến việc tới bệnh viện kiểm tra nhỉ? Lại còn ngu ngốc nghe lời mấy người Hạ Sâm nói thế nào là thế đó nữa. Rõ ràng bọn họ có việc gì đó giấu cậu, cậu vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thì yên tâm hơn.
Nhưng Hạ Quân theo dõi cậu vô cùng cặn kẽ. Cậu đi đến nơi nào là hắn sẽ theo đến đó, cậu vào nhà vệ sinh hắn cũng đi vào theo, hoàn toàn không có cơ hội tới bệnh viện.
Khi đang học tiết hai, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, nét mặt của Thành Trấn và Hạ Quân nghiêm lại, sau đó qua cửa sổ nhìn ra hành lang.
Những sinh viên ngồi trong lớp run rẩy, vội vàng kéo quần áo lên.
Tùng Trị nhỏ giọng nói: “Đột nhiên lạnh như vậy, chắc hẳn thời tiết chuẩn bị chuyển mùa rồi. Qua mấy ngày nữa phải mặc áo dày ra ngoài mới được.”
Nhưng không có ai trả lời cậu ta hết. Cậu nghi hoặc quay đầu nhìn về phía mấy người Bạch Dạ và Thành Trấn. Chỉ thấy bọn họ đang nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, nhưng trên hành lang không có gì hết. Không ai biết được rằng, trong mắt bọn họ lại nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ cổ trang màu đen, tay cầm xích câu hồn đi xuyên qua cửa sổ phía bên kia hành lang. Sau đó hắn quan sát hai bên rồi bay về phía phòng học cách vách với lớp của Bạch Dạ.
Bạch Dạ nghe được Dư Dược nhỏ giọng nói: “Mẹ nó. m khí của quỷ nặng như vậy, ít nhất cũng phải trên kỳ Khai Linh, hơn nữa bộ dáng còn hùng hổ như vậy, chắc chắn người tới không có ý tốt. A Quân, cậu không mau gửi tin nhắn thông báo cho người nhà họ Hạ đến bắn hắn đi. Chờ đến khi hắn chạy rồi không biết sẽ gây ra tai họa cho bao nhiêu người đâu.”
Hạ Quân trầm giọng nói: “Từ sáng sớm nay bọn mình đã theo dõi hắn rồi. Không, phải nói là theo dõi bọn hắn mới chuẩn. Chỉ cần là những con quỷ mặc trang phục giống hắn thì đều là cùng một bọn với nhau. Còn có một đám quỷ khác mặc đồ màu trắng cũng làm công việc câu hồn.”
Dư Dược ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Câu hồn hả? Bọn hắn muốn câu linh hồn của phàm nhân để tăng tu vi của chính mình sao?”
“Bọn hắn tự xưng là quỷ sai, sau này muốn thay thế nhà họ Hạ câu hồn rồi đưa hồn phách đi đầu thai.”
“Như vậy chẳng phải những người nhà họ Hạ phụ trách câu hồn và đưa quỷ hồn đi đầu thai sẽ loạn hết lên sao.”
“Đúng vậy. Tình hình bây giờ vô cùng rối loạn. Những người đã hẹn trước hoặc đưa tiền để có thể đi đầu thai thì lại không đầu thai thành công. Có những người mua tuổi thọ ở công ty nhà mình, muốn sống lâu thêm mấy năm nữa nhưng cũng bị những tên quỷ sai đó câu hồn đi mất. Hiện tại danh tiếng của nhà họ Hạ sụt giảm vô cùng.” Hạ Quân day day giữa mày: “Không chỉ có chuyện này, phòng ban phụ trách thời tiết cũng đang rất loạn. Lúc trước công ty đã đưa ra tin tức rằng trong vòng ba tháng không có mưa, nhưng khoảng thời gian này cả nước lại đổ mưa, thậm chí còn có sấm sét nữa.”
Phí Giang hỏi: “Anh Sâm nói thế nào? Anh ấy không tự mình giải quyết vấn đề này sao?”
“Trước mắt anh cả chỉ phái người đi giám sát những con quỷ tự xưng là quỷ sai đó thôi.”
Đột nhiên, phòng cách vách truyền đến tiếng thét chói tai. Ngay sau đó, có người gấp gáp nói: “Thầy Lưu, thầy sao vậy?”
“Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương đi.”
Thầy giáo đang giảng bài bên lớp Bạch Dạ nghe được tiếng kêu đó, nhanh chóng chạy ra ngoài. Những sinh viên trong phòng cũng không ở yên được, vội vàng chạy đến vây quanh xem.
Khi mấy người Hạ Quân đi đến phòng học bên cạnh, chỉ thấy quỷ sai lúc trước đang kéo linh hồn của thầy Lưu bay ra khỏi phòng. Hắn bay qua đỉnh đầu bọn họ và nói: “Lưu Nguyên Tuế. Ông là một giáo viên tốt kiếp sau sẽ đầu thai thành thiếu gia của một gia đình giàu có. Ông không cần phải lưu luyến những việc ở thế gian này nữa.”
Dư Dược chờ quỷ sai đi xa mới nói: “Mẹ nó. Lương của thầy Lưu cao như vậy sao? Lại còn mua được vị trí đầu thai vào một gia đình giàu có nữa? Chẳng lẽ thầy ấy tham ô à?”
Phí Giang nói: “Mình nhớ rằng trong bảng báo giá của nhà họ Hạ, không có một trăm triệu rất khó để đầu thai vào một gia đình có tiền. Thầy Lưu chỉ là một giáo viên mà thôi, dù thầy ấy có tham ô đến mức nào đi nữa cũng không có khả năng đút túi riêng được một trăm triệu?”
Hạ Quân không muốn bọn họ suy đoán lung tung, làm vấy bẩn danh dự của thầy Lưu nên giải thích: “Cho dù là đầu thai hay là câu hồn, những tên quỷ sai này đều không thu một đồng một cắc nào. Đây cũng là nguyên nhân tại sao anh cả không động đến bọn hắn.”
Phí Giang líu lưỡi: “Bọn chúng mà lại trong sạch và liêm khiết như vậy ư?”
Hạ Quân: “……”
Dư Dược nhìn thấy sắc mặt của Hạ Quân khó coi, lặng lẽ véo lưng Phí Giang, thấp giọng nói: “Cậu không biết cách nói chuyện thì đừng nói lung tung.”
Nói quỷ sai trong sạch liêm khiết có khác gì đang nói nhà họ Hạ làm ăn phi pháp, ăn hối lộ trái với pháp luật đâu.
Phí Giang giải thích: “Ý của mình là bọn hắn không thu tiền, chắc là có ý đồ gì đó?”
Dư Dược cười nhạo: “Cậu có thể đuổi xem để hỏi bọn hắn rốt cuộc có ý đồ gì.”
Phí Giang: “……”
Thành Trấn vẫn luôn nghe lén bọn họ nói chuyện, bất giác nhìn sang phía Bạch Dạ, thấp giọng nói một câu: “Sắp đổi thời rồi.”
Sau khi cậu ta biết được Dạ là thần, cậu đã nhận ra rằng sớm hay muộn thì nhà họ Hạ cũng không thể đứng vững ở phàm giới này được, quyền lực cai quản sớm hay muộn cũng sẽ bị các vị thần tiên lấy lại.
Năm phút sau xe cứu thương mới tới nơi, nhưng lúc đó thầy Lưu đã ngừng thở rồi. Những sinh viên không kìm được rơi nước mắt tiếc thương cho người thầy của mình.
Bạch Dạ nhìn chiếc xe cứu thương đang đỗ ở xa, rất muốn nhân cơ hội đó lén trèo lên rồi đi tới bệnh viện làm kiểm tra. Tiếc rằng vừa mới tan học đã bị Hạ Quân lôi về nhà.
Ở trong sân của Hạ Sâm, các trưởng lão đang báo cáo cho hắn về tình hình gần đây. Đại trưởng lão nói: “Thu nhập của chúng ta trong tháng này so với tháng trước ít hơn khoảng trăm tỷ.”
Hạ Sâm lãnh đạm nói: “Đã biết, đi xuống đi.”
Các trưởng lão không dám nhiều lời, cùng nhau rời khỏi hậu viện. Chờ đến khi tới bãi đỗ xe, bọn họ mới dám lên tiếng: “Nếu như gia chủ còn không ra tay ngăn chặn những con quỷ đang đoạt chuyện làm ăn của chúng ta, việc kinh doanh tháng sau sẽ còn kém hơn tháng này. Nếu còn tiếp tục như vậy, những thái thượng trưởng lão ở giới Tu chân chắc chắn sẽ đổi một gia chủ mới.”
Nhị trưởng lão cười lạnh: “Ta thấy gia chủ không muốn làm thì đúng hơn.”
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT