Vừa hay Bạch Dạ đã đánh xong phó bản với bạn trong trò chơi. Cậu bỏ điện thoại xuống, cầm lấy chén rượu mà Hạ Sâm đưa cho rồi đặt dưới mũi ngửi ngửi: “Đây là rượu gì? Thơm quá.”
“Rượu nữ nhi hồng đã được ủ một trăm năm hả?” Bạch Dạ vừa nghe được mấy chữ rượu trăm năm, liền dùng hai tay bưng chén rượu giống như vật báu vô giá: “Trước kia trong số những loại rượu ngon mà tôi từng thử, loại được ủ lâu nhất cũng chỉ có 50 năm, hương vị của nó vừa tinh khiết vừa thơm nồng, đến bây giờ ký ức đó vẫn còn mới mẻ. Không biết rằng rượu trăm năm sẽ có hương vị thế nào.”
Hạ Sâm sửa lại: “Đây là rượu năm trăm năm”
“Rượu năm trăm năm!?” Bạch Dạ kinh ngạc nói: “Như vậy có thể coi là đồ cổ rồi còn gì. Nếu như bán đấu giá chén rượu này, có khi còn bán được mấy trăm vạn hoặc là hơn nghìn vạn một chén ấy chứ ”
“Ở thế gian này thì đúng là có giá trị thật. Nhưng ……” Hạ Sâm lắc lắc chén rượu: “Ở giới Tu chân, rượu năm trăm năm chẳng khác gì so với rượu trắng cả, đi chỗ nào cũng có thể nhìn thấy.”
Bạch Dạ nhếch mép: “Chẳng trách người tu chân nào cũng có nhiều tiền như vậy, chỉ cần mang một vò rượu từ giới Tu chân đến đây là có thể trở thành triệu phú rồi.”
“Đừng nói thêm mấy câu thừa thãi nữa, mau nếm thử xem rượu nữ nhi hồng ở giới Tu chân có ngon hay không.” Hạ Sâm nâng chén rượu lên, cụng nhẹ vào chén Bạch Dạ.
Bạch Dạ nhìn thấy rượu sắp sánh ra ngoài liền vội vàng dùng miệng đỡ lấy, mùi rượu thuần tuý nồng đậm chảy qua kẽ răng, tràn ngập cả khoang miệng. Cậu tán thưởng: “Thanh đấy. Rượu ngon.”
“Thấy ngon thì uống nhiều hơn một chút.” Khoé miệng Hạ Sâm hơi nhếch lên, lại nhấm thêm một ngụm rượu nữa.
Bạch Dạ cũng uống thêm một ngụm: “Nếu như có thêm đồ nhắm rượu thì càng tốt.”
“Để tôi sai người chuẩn bị đồ ăn vặt.” Hạ Sâm mở cửa sổ ra rồi dặn dò vài câu với người giúp việc đang đi tuần tra bên ngoài.
Nửa tiếng sau, trên mặt bàn trong phòng được bày đủ thứ, từ đậu phộng, tôm hùm đất, thịt nướng cùng với ốc xào.
Bạch Dạ gắp một miếng thịt nướng cho vào miệng: “Trong nhà có người giúp việc đúng là tốt thật. Muốn ăn cái gì, nói ra một cái là lập tức có người bê lên cho.”
Hạ Sâm giống như người phục vụ, vừa gắp đồ ăn cho cậu, vừa rót rượu, phục vụ Bạch Dạ vô cùng chu đáo.
Tiếc rằng tửu lượng của Bạch Dạ quá kém, chỉ uống một chén mà mặt đã đỏ bừng. Huống hồ đây còn là rượu đã được ủ trong năm trăm năm, vừa mới uống xong một chén trong người đã có men say, đầu óc cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn: “Xong rồi. Tôi quên mất anh trai từng nói tửu lượng của tôi không ổn lắm, đều tại rượu của anh quá ngon.”
Hạ Sâm nghe thấy cậu phát âm còn không rõ, ý cười trong mắt lại càng xán lạn hơn: “Một chén thôi mà đã thế này rồi hả?”
Bạch Dạ cầm chiếc đũa chỉ tới chỉ lui: “Anh tôi nói rằng, chỉ cần tôi uống say xong sẽ hôn người khác bừa bãi, vậy nên không cho tôi uống quá nhiều rượu.”
“Bây giờ cậu đâu có hôn người khác linh tinh, chứng tỏ vẫn chưa say.” Hạ Sâm đổi sang một cái chén khác nhỏ hơn rồi rót đầy rượu, đặt trước mặt Bạch Dạ: “Cậu có thể uống thêm một chén nữa.”
Bạch Dạ ợ một tiếng: “Anh nói rất có lý. Nào, để tôi uống thêm một chén nữa.”
Cậu cầm lấy chén rượu đang đặt trên giường rồi uống một hơi cạn sạch. Sau đó người càng ngày càng mê mẩn, những sự vật trước mắt lúc mờ lúc tỏ, còn nhìn thấy Hạ Sâm cười một cách mê hoặc với mình nữa. Cậu ngây ngô nói: “Không ngờ rằng lúc anh cười rộ lên cũng rất được của nó đấy.”
Hạ Sâm nhìn thấy cậu bắt đầu say, cười cười rồi nhấp thêm một ngụm rượu, yết hầu chuyển động lên xuống.
Không ngờ rằng một hành động bình thường như vậy lại vô cùng gợi cảm trong mắt Bạch Dạ: “Tiểu yêu tinh, anh lại quyến rũ tôi rồi.”
Hạ Sâm sững lại. Hắn hỏi cậu: “Tại sao cậu lại nói lại quyến rũ?”
Đầu óc của Bạch Dạ đã sớm không còn tỉnh táo nữa, làm gì có chuyện cậu để ý đến việc trả lời câu hỏi của hắn. Cậy đứng lên rồi bổ nhào vào trong lồng ngực Hạ Sâm: “Lần trước tôi từng nói rồi. Nếu như anh còn quyến rũ tôi nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Hạ Sâm rút ra một tờ khăn ướt trong chiếc hộp bên cạnh rồi lau dầu mỡ trên miệng Bạch Dạ: “Chẳng phải cậu bị mất trí nhớ sao? Tại sao vẫn còn nhớ những chuyện xảy ra trước kia?”
“Làm sao tôi có thể quên được tiểu yêu tinh nhà anh.” Bạch Dạ mơ mơ hồ hồ túm lấy cánh tay của hắn đặt lên miệng hôn tới hôn lui: “Ngón tay của anh vẫn thơm như vậy, không biết cái miệng nhỏ có phải cũng thơm như thế không?”
Cậu rướn người về phía trước, miệng dán lên đôi môi của Hạ Sâm, liếm chút rượu còn dính lại trên đó, lẩm bẩm mấy lời trong cơn say: “Quả nhiên vẫn thơm như những gì tôi tưởng tượng. Tiểu yêu tinh, có muốn chúng ta chơi trò gì đó vận động mạnh chút không? Đảm bảo rằng anh sẽ thoải mái đến mức không muốn dừng lại.”
Hạ Sâm nắm lấy cằm của cậu, nhếch mép nói: “Cậu nói xem bây giờ rốt cuộc là ai quyến rũ ai?”
Bạch Dạ cắn nhẹ đôi môi mỏng của hắn, khàn giọng nói: “Là tôi quyến rũ anh, anh sẽ cắn câu chứ?”
“Cậu sẽ hối hận.”
“Tôi chưa bao giờ hối hận về những việc mình đã làm.”
Bạch Dạ vừa dứt lời đã bị Hạ Sâm bế lên rồi ném lên giường.
Hạ Sâm nói với túi gió trên ngực Bạch Dạ: “Đi ra ngoài.”
Túi gió ngoan ngoãn rời khỏi cổ Bạch Dạ, sau đó chui ra ngoài từ khe hở ở trên cửa phòng.
Hạ Sâm vung tay về phía cửa sổ, soạt một tiếng, những tấm rèm tự động buông xuống, che khuất cảnh tượng xảy ra trong phòng.
Thời tiết đang dần dần chuyển lạnh, trời tối sớm hơn và buổi sáng cũng đến muộn hơn. Bbảy giờ sáng, trên bầu trời mới le lói chút ánh nắng mờ nhạt. Tới khi mặt trời đã chiếu xuống đỉnh đầu thì người trong phòng mới từ từ thức giấc.
Bạch Dạ vừa mới mở mắt ra đã cảm thấy cực kỳ đau đầu, qua một hồi lâu cơn đau mới chậm rãi dịu đi, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút choáng váng. Cậu không dám trực tiếp đứng dậy luôn, phải ngồi ở trên giường ngẩn ngơ một lúc, nhớ lại xem hôm qua sau khi uống rượu đã xảy ra những chuyện. Tiếp theo, một loạt những hình ảnh giữa cậu và Hạ Sâm ùn ùn tràn về trong ký ức.
Cậu kinh hãi ngồi dậy, che hai má rồi nói: “Trời đất quỷ thần, nằm mơ à?”
Lúc này, người bên cạnh phát ra tiếng rên khẽ: “Ưm……”
Bạch Dạ cứng đờ, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, chỉ thấy đối phương hỏi cậu một câu đã tỉnh rồi à, sau đó xốc chăn lên, bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh.
Cậu bỗng trợn trừng mắt, nhanh chóng xốc chăn lên nhìn chằm chằm vào những gì bên dưới. Cậu cũng giống như hắn, cả người đều trần trụi: “Mẹ, mẹ…… nhà nó……”
Cậu làm chuyện ấy ấy với Hạ Sâm à?
Nhưng chẳng phải người ta vẫn nói làm chuyện đó xong sẽ đau lắm sao? Tại sao cậu lại chẳng có chút cảm giác gì?
Nửa tiếng sau, Hạ Sâm tắm gội xong, buộc khăn tắm quanh người rồi đi ra ngoài. Hắn nhìn thấy Bạch Dạ vẫn còn ngồi ngây ngốc trên giường, đáy mắt hiện lên ý cười, bật đèn trong phòng lên rồi hỏi: “Cơ thể còn đau không?”
Bạch Dạ ngơ ngác lắc đầu. Chính bởi vì không đau nên cậu mới hoài nghi rằng chuyện giữa bản thân và Hạ Sâm có phải là một giấc mơ hay không. Hơn nữa trên người cậu cũng không lưu lại dấu vết nào.
“Không đau thì tốt, chứng minh thuốc rất có hiệu quả.” Hạ Sâm lấy quần áo trong tủ ra rồi mặc vào, đồng thời cầm quần áo của Bạch Dạ rồi ném lên giường: “Mặc quần áo vào đi. Đợi lát nữa sẽ có người giúp việc vào phòng quét dọn.”
Bạch Dạ nghe thấy hai chữ cuối cùng, theo bản năng nhìn xuống mặt đất. Trên sàn nhà không chỉ vứt một đống khăn giấy mà còn có mấy cái áo mưa đã dùng qua. Cho dù cậu có muốn trốn tránh hiện thực cũng không thể được.
“Để tôi chết đi cho xong.” Cậu kéo chăn trùm kín mít từ đầu đến chân.
Chẳng phải cậu rất chán ghét Hạ Sâm sao? Vậy tại sao tối qua cậu lại làm chuyện đó với hắn?
Đúng rồi. Trước khi sự việc xảy ra, cậu đã uống rượu với hắn. Anh cậu từng nói khi cậu uống say sẽ hôn người khác lung tung. Chắc chắn là cậu uống rượu xong thì túm lấy Hạ Sâm rồi làm chuyện xằng bậy, thêm vào việc cậu nhìn quá giống Bạch Dạ mà hắn thích, vậy nên hắn nhân cơ hội đó mà làm tới luôn.
Mẹ nó, rượu chè đúng là thứ hại người.
Hạ Sâm nhìn thấy cậu trốn trong chăn cắn rứt lương tâm, thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra thành tiếng. Hắn quay đi, nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Bạch Dạ nghe thấy tiếng đóng cửa thì vội vã bò dậy mặc quần áo vào: “Không thể ở lại chỗ này được nữa, mình phải rời khỏi đây thôi.”
Túi gió nhìn thấy Bạch Dạ đi ra ngoài thì chủ động bay trở về trên cổ cậu.
Hạ Sâm nói với cậu: “Ăn sáng đi.”
“Không ăn.” Bạch Dạ không có cách nào để nhìn thẳng vào mặt hắn, vội vã bước ra khỏi đại sảnh.
Hạ Sâm nhìn thấy cậu đã đi xa, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
Những người giúp việc bất giác liếc nhìn hắn một cái.
Bạch Dạ ngồi lên xe rồi quay sang hỏi túi gió: “Tối qua sau khi tao uống rượu thì đã làm gì?”
Túi gió do dự nói: “Ngươi say rượu.”
“Sau đó thì sao?”
Túi gió nói một cách đơn giản: “Ngươi hôn Hạ Sâm, còn nói thẳng ra là đang quyến rũ hắn. Sau đó thì ta bị Hạ Sâm đuổi ra khỏi phòng.”
“……” Bạch Dạ cúi đầu, đập mạnh vài cái lên bánh lái: “Tại sao lúc ấy mày không cản tao lại?”
“Chuyện tình cảm giữa hai người các ngươi, tại sao ta phải ngăn cản?”
Bạch Dạ: “……”
Túi gió nhìn ra tinh thần của cậu không tốt, quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Sao có thể không sao được? Giờ lớn chuyện rồi.” Bạch Dạ khởi động xe: “Bỏ đi. Chuyện đã xảy ra rồi, nói nhiều cũng vô dụng.”
Túi gió lại nói: “Chẳng phải Hạ Sâm nói hiện tại cơ thể ngươi không tốt, không thể tùy tiện đi lại sao?”
“Giờ ta cần ra ngoài để bình tĩnh lại đã.” Hiện tại Bạch Dạ chỉ cần nghĩ đến Hạ Sâm là sẽ tưởng tượng ra cảnh hai người lăn lộn trên giường, đừng nói đến việc trực tiếp nhìn thấy hắn.
Sau khi rời khỏi biệt thự, cậu thật sự không nghĩ ra được sẽ đi đến đâu, đành phải lái xe đến phố đồ cổ, đi tới quầy hàng số 43. Cậu thấy Đại Bạch đang buôn bán thì cũng không quấy rầy, chỉ nằm trên ghế dài của hắn ngây ngốc cả ngày dài.
Đại Bạch lo xong việc buôn bán thì quay lại nhìn cậu, cười hỏi: “Bạch đại gia, tại sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh tới thăm tôi thế này?”
Bạch Dạ không lên tiếng.
Đại Bạch nhìn thấy cậu đang ngẩn người, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Dạ thở dài: “Tôi đang tiếc thương cho đêm đầu tiên của mình.”
Đại Bạch: “!!!!!”
Túi gió: “!!!!!”
Đại Bạch nhỏ giọng hỏi: “Cậu kết hôn cùng Hạ Sâm thời gian lâu như vậy rồi, chẳng lẽ đến tối qua mới làm chuyện đó à?”
Bạch Dạ trừng hắn một cái.
“Được rồi, tôi không hỏi nữa.” Đại Bạch nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của cậu, lại không nhịn được hỏi một câu: “Chẳng lẽ tối qua không được hòa hợp lắm sao?”
Bạch Dạ: “……”
Đại Bạch nhìn thấy cậu không nói lời nào liền cho rằng mình đoán đúng. Hắn vỗ vỗ vai của cậu rồi an ủi: “Lần đầu tiên thường không thuận lợi cho lắm, chờ đến lần thứ hai sẽ không như vậy nữa.”
Bạch Dạ trợn mắt: “Anh câm miệng lại cho tôi.”
Đại Bạch ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhưng không được quá hai phút hắn lại hỏi thêm một câu: “Đúng rồi. Gần đây tôi thường thấy anh Hắc mang theo một đám người thường xuyên trèo vào, à không, phải nói là xuyên qua tường sân sau nhà cậu mới phải.”
Bạch Dạ lười nhác nói: “Là tôi cho bọn họ ở đó.”
“Cậu có biết những người đó là……” Đại Bạch quan sát bốn phía rồi hạ giọng nói: “Quỷ không?”
“Ừ.”
Đại Bạch gật đầu: “Cũng đúng. Bây giờ cậu là bạn đời của Hạ Sâm, biết thân phận của bọn họ cũng không có gì kỳ lạ. Có điều gần đây bọn họ vẫn luôn bị người của Hạ gia truy bắt. Người nhà họ Hạ thậm chí còn ra lệnh truy nã để bắt bọn họ nữa.”
Bạch Dạ quay đầu nhìn hắn: “Anh không bán đứng bọn họ chứ?”
Đại Bạch tức giận nói: “Làm sao tôi có thể làm ra loại chuyện như thế. Suy cho cùng chúng tôi ở cùng một phe, càng không thể làm ra chuyện như vậy được.”
Bạch Dạ khó hiểu: “Một phe?”
“Tôi là yêu, hắn là quỷ. Ở trước mặt người nhà họ Hạ, quỷ hay yêu đều thuộc phe đối chọi với Hạ gia thôi.”
Bạch Dạ: “……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT