Bạch Dạ ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, phát hiện thái độ của những người giúp việc  trong nhà họ Hạ thay đổi hoàn toàn. Họ không chỉ tươi cười với cậu mà còn trở nên rất nhiệt tình và tôn kính, thậm chí nhiều lúc còn tỏ vẻ lấy lòng ra mặt.

“Bạch tiên sinh, sáng tốt lành.”

“Bạch tiên sinh, tóc của cậu dài quá, có cần tôi giúp sửa lại không, đảm bảo sẽ làm cho đại thiếu gia chết mê chết mệt.”

“Bạch tiên sinh, móng tay và móng chân của cậu cũng dài quá, tôi giúp cậu cắt nhé?”

“……” Thật sự Bạch Dạ nhất thời không quen với thái độ nhiệt tình của bọn họ.

“Bạch Dạ ——” Hạ Quân hưng phấn chạy vội tới trước mặt cậu: “Tôi lên Trúc Cơ tầng bốn rồi, ha ha. Trúc Cơ tầng bốn đấy.”

Từ lúc hắn lên Trúc Cơ đến giờ cũng chỉ có hơn một tháng, thế nhưng đã thăng tận bốn tầng. Có vẻ như cứ mỗi cuối tuần là lại tăng thêm một bậc. Thử hỏi toàn bộ giới Tu chân giới này xem có ai ngầu giống hắn như vậy không?

Bạch Dạ ngồi trên sô pha, lười biếng nói: “Chúc mừng.”

“Ít nhiều cũng phải cảm ơn cậu vì đã hỗ trợ, tôi mới có thể thăng nhanh như vậy.” Hạ Quân vòng trước vòng sau, hết bóp vai rồi lại đấm lưng cho cậu. Trong đầu nghĩ được bao nhiêu lời nịnh bợ thì nói ra hết bằng đấy: “Khi nào cậu có thời gian rảnh thì lại đàn cho chúng tôi nghe một khúc nhé.”

Ngày hôm qua anh hắn nói tiêu 5,3 tỷ để nghe một khúc đàn là đáng giá, nhưng lúc đó hắn không tin. Nhưng không ai ngờ rằng một khúc đàn đó thôi mà có thể giúp cho toàn bộ người trong Hạ gia tăng tu vi, những người giúp việc đang ở Luyện Khí tầng hai hoặc ba trong chốc lát đã tấn thăng ba tầng cảnh giới, giúp cho bọn họ tiết kiệm được từ năm đến mười năm thời gian tu luyện. Ngay cả những tu sĩ cấp cao như ông bà nội và cha mẹ của hắn cũng đều tăng thêm một tầng tu vi. Ai cũng vui vẻ không kìm nén được. Mọi người đều không ngờ rằng một khúc đàn của Bạch Dạ lại có uy lực lớn như vậy, linh mạch tràn trề giúp mọi người tu luyện nhanh đạt hiệu quả.

Hơn nữa sau khi trải qua chuyện này, hắn càng tin tưởng rằng lần trước tăng tu vi và thành công lên Trúc Cơ khi ăn lẩu có liên quan tới Bạch Dạ. Nếu về sau dành nhiều thời gian bên cạnh Bạch Dạ, nói không chừng sẽ tăng tu vi ngày càng nhanh.

Những người giúp việc nghe thấy Hạ Quân nói chuyện liền nhanh chóng dựng lỗ tai lên, đồng thời âm thầm nhấn nút like trong lòng cho nhị thiếu gia nhà mình.

“Tôi nói rồi, mời tôi biểu diễn phải tốn nhiều tiền lắm.” Bạch Dạ cũng không phải là một người sống chết vì tiền, trước kia vì phải chăm sóc người nhà nên cũng không xông xênh chuyện tiền bạc. Giờ lại còn phải nuôi thêm đống thần khí kia, mỗi ngày không kiếm được mấy chục tỷ thì không nuôi nổi bọn nó.

Hạ Quân nói: “Bên phía anh tôi có tiền mà.”

“Tôi không cần tiền.” Hiện tại Bạch Dạ chỉ thiếu linh thạch thôi.

“Vậy cậu muốn cái gì?”

Mắt Bạch Dạ giật giật, nhanh chóng ngồi dậy nói: “Nếu như cậu giúp tôi một việc, tôi sẽ đàn miễn phí cho mấy cậu nghe.”

Hạ Quân đồng ý một cách sảng khoái: “Trước tiên cậu cứ kể cho tôi xem là chuyện gì đã. Chỉ cần tôi có thể giúp thì nhất định sẽ hỗ trợ.”

Bạch Dạ thì thầm vào tai hắn mấy câu bằng âm lượng chỉ có hai người mới nghe thấy.

Hạ Quân gật đầu: “Không có vấn đề gì hết.”

“Vậy thì nhờ hết vào cậu đấy.” Bạch Dạ vừa muốn đứng dậy đi ăn sáng, đột nhiên có người hô lên một tiếng, một bóng hình ngã về phía cậu.

Theo bản năng, cậu duỗi tay ra đỡ lấy. Tiếp theo, một người đàn ông mập mạp mặc đồ màu tím ngã vào trong lồng ngực của cậu.

Cậu nhìn thấy người đó là Đồng Ngân, khóe mắt liền giật giật: “Chẳng lẽ anh còn chưa hết hy vọng, vẫn muốn dạy tôi cầm kỳ thi họa à?”

“Cậu đàn rất giỏi, tự tôi thấy hổ thẹn trong lòng.” Đồng Ngân rủ mi mắt xuống: “Tôi cũng không có gì để dạy cậu nữa. Chờ tôi xin chỉ thị của Thiệu trưởng lão, được ông ấy đồng ý rồi sẽ rời đi.”

Thiệu trưởng lão tìm hắn tới phàm giới, trừ việc tìm cách giày vò Bạch Dạ trong lúc dạy cậu cầm kỳ thi họa ra thì còn có một nhiệm vụ khác là quyến rũ Bạch Dạ, khiến cậu thích hắn. Lúc đầu hắn không biết Bạch Dạ thích loại người như thế nào, vậy nên mới học theo bộ dạng lãnh đạm của Hạ Sâm. Theo như những gì hắn quan sát ngày hôm qua, Hạ Sâm chẳng lãnh đạm với Bạch Dạ chút nào, ngược lại còn đối xử vô cùng tốt với cậu. Điều này khiến hắn bắt buộc phải đổi chiến lược.

Bạch Dạ thật sự không có cách nào nhìn thẳng vào mặt hắn, vội vã rời ánh mắt đi chỗ khác. Sinh ra đã xấu xí thật sự không quan trọng, nhưng ít ra cũng phải chú ý hình tượng một chút chứ.

Không nói đến việc ngày nào răng cũng bị dính rau, nhưng người này có thể xử lý sạch sẽ đống gỉ mũi được không. Hiện tại cậu cứ cúi đầu một phát là có thể nhìn thấy hai cục gỉ to đùng dính ở lỗ mũi đối phương, nhìn xong thì không có khẩu vị để ăn sáng nữa.

Hạ Quân nhìn bộ dáng nhu nhược đáng thương muốn quyến rũ Bạch Dạ của hắn, bỗng chốc mặt sầm xuống: “Nếu như anh không có việc gì nữa thì còn không mau đứng dậy đi.”

“Xin lỗi, tôi đứng dậy bây giờ đây.” Đồng Ngân muốn đứng dậy nhưng lại bị Bạch Dạ kéo trở về: “Từ từ.”

Đồng Ngân bày ra bộ dạng thẹn thùng: “Làm sao vậy?”

Hạ Quân cả giận nói: “Bạch Dạ, cậu cứ ôm hắn mãi làm gì??”

Bạch Dạ không nhìn mặt của Đồng Ngân, ôm lấy cơ thể của đối phương nhấc thử lên. Nhưng điều bất ngờ lại là cơ thể của đối phương không hề nặng như những gì cậu nhìn thấy: “Anh bao nhiêu cân?”

Đồng Ngân chớp chớp mắt với cậu: “120 cân.”

(1 cân TQ=0,5kg)

“Anh có 120 cân thôi à?” Bạch Dạ không tin, chẳng lẽ đan dược làm đẹp có thể giảm trọng lượng của cơ thể à?

Lúc này, Hạ Sâm đi vào, nhìn thấy Bạch Dạ đang ôm Đồng Ngân, trong lòng lập tức cảm thấy không vui. Hắn nheo mắt lại nhìn bọn họ: “A Dạ, hai người làm gì thế?”

Đồng Ngân đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Hạ Sâm, vội vã đứng lên giải thích: “Vừa rồi tôi không cẩn thận trượt chân, té ngã lên người Bạch Dạ.”

Hạ Quân khinh bỉ: “Tôi thấy là cố ý thì đúng hơn.”

Đồng Ngân: “……”

Bạch Dạ đứng dậy đi ăn sáng.

Có Hạ Sâm và Hạ Quân ở bên cạnh, Đồng Ngân không dám đi theo sau cậu, đành phải xoay người trở về phòng.

Hạ Sâm nhìn Đồng Ngân rời đi, vừa ăn xúc xích hun khói vừa chất vấn: “Quan hệ giữa cậu và Đồng Ngân trở nên tốt như vậy từ bao giờ?”

Bạch Dạ day day trán: “Anh đừng có nhắc đến hắn trong lúc ăn cơm được không? Tôi cứ tưởng tượng đến bộ dạng đó là không muốn ăn gì nữa.”

Hạ Sâm: “……”

Vừa rồi hắn hồ đồ thật, quên mất Đồng Ngân ở trong mắt Bạch Dạ là một tên béo phì vừa to  con vừa thô lỗ. Bạch Dạ chắc chắn không thể nhìn trúng đối phương được. Đợi đã, tại sao vừa nãy hắn phải tức giận?

Hạ Quân xấu hổ: “Không đến mức đó chứ?”

“Cậu không biết đâu, hắn……” Bạch Dạ còn chưa kịp nói ra thành câu đã bị Hạ Sâm ngắt lời: “Đợi lát nữa tôi sẽ bảo người tiễn hắn rồi đi”

“Tốt. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa.” Bạch Dạ chỉ muốn Đồng Ngân rời đi trong tức khắc.

Hạ Quân: “……”

Vừa rồi hắn còn lo lắng Bạch Dạ sẽ nhìn trúng Đồng Ngân, bây giờ xem ra hắn lo lắng vô ích rồi.

Hạ Sâm cong môi: “Ừ, sẽ không gặp lại hắn nữa.”

Hạ Quân ăn xong bữa sáng với Bạch Dạ rồi cả hai cùng nhau tới trường, tiện thể làm luôn việc mà Bạch Dạ dặn dò.

Bởi vì tiệc Trúc Cơ được tổ chức vào thứ bảy quan trọng nên trên dưới trong nhà họ Hạ đều vô cùng bận rộn. Bên ngoài biệt thự giăng đèn kết hoa, hình thức còn long trọng hơn so với tiệc kết hôn. Nhiều người vì không tới được nên gửi quà chúc mừng trước cho Hạ Quân. Còn mấy ngày nữa bữa tiệc mới bắt đầu, nhưng trong Hạ gia đã trở nên vô cùng náo nhiệt rồi, người tặng quà cứ ra ra vào vào, lườm lượp không dứt. Người không biết còn tưởng rằng hoàng đế đang tổ chức yến hội.

Bạch Dạ là chủ nhân ở đây, tất nhiên cậu không cần nhọc lòng lo lắng những chuyện lặt vặt, có muốn cũng chẳng tới lượt. Mỗi ngày thức dậy cậu chỉ việc đi học, tan học thì đi ăn cơm với nhóm bạn, sau đó lại đi tìm Đại Bạch.

Năng lực của Đại Bạch rất khá, mới có hai ba ngày ngắn ngủi mà đã tìm được cho cậu hơn vạn khối linh thạch thượng phẩm đưa cho đống Thần Khí để chúng tăng thần lực. Thần Khí cũng không sốt ruột thúc giục Bạch Dạ sử dụng bọn chúng nữa. Dù gì mỗi lần Bạch Dạ sử dụng bọn chúng đều tiêu hao một phần sức mạnh, nếu như tiêu hao quá nhiều sẽ mất đến cả một buổi tối mới có thể khôi phục lại được, như vậy sẽ gây trở ngại cho việc tăng tu vi của Bạch Dạ. Vậy nên nếu như có linh thạch thì cố mà hấp thụ linh khí trong đó để bổ sung thần lực đi. Nhưng đối với chúng mà nói cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Chờ Bạch Dạ tăng lên tới Luyện Khí tầng một, bọn chúng sẽ bảo cậu sử dụng chúng nhiều thêm một chút.

Tới thứ bảy, Hạ gia náo nhiệt vô cùng. Giữa trưa đã có khách đến chúc mừng. Đến năm giờ chiều, góc nào của biệt thự cũng đều đứng đầy người. Trong số những người này, không chỉ có người tu chân mà còn có những phàm nhân bình thường nữa.

Những phàm nhân có thể đi vào Hạ gia dự tiệc Trúc Cơ của Hạ Quân đều biết sự tồn tại của người tu chân, hơn nữa họ còn là lãnh đạo quốc gia, thân phận và địa vị vô cùng cao. Nhưng khi ở trước mặt những người tu chân, thân phận của bọn họ lại thấp kém hơn nhiều, chỉ có người tu chân tu vi thấp mới nói mấy câu với bọn họ.

Bạch Dạ không quen biết bọn họ, chỉ có thể đi đi lại lại ở trong sân giống như một tên ngốc vậy, chờ đợi mấy người Thành Trấn tới Hạ gia tìm cậu.

“Bạch tiên sinh.” Hai người đàn ông trung niên mặc vest đi về phía Bạch Dạ.

Bạch Dạ từng thấy bọn họ trên TV, là thủ tướng Sầm Kính và phó thủ tướng An Uy. Việc khiến cậu không thể ngờ được là bọn họ lại tới chào hỏi mình. Cậu ngẩn người, sau đó vội vã chào lại bọn họ: “Thủ tướng An, thủ tướng Sầm, chào các ngài.”

Nghĩ lại thì lúc trước cậu chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng bây giờ lại có cơ hội nói chuyện mặt đối mặt với lãnh đạo quốc gia.

“Bạch tiên sinh, xin chào.” Hai vị thủ tướng dùng kính ngữ với Bạch Dạ: “Rất vui khi được gặp ngài.”

Bạch Dạ được người khác kính trọng mà cảm thấy giật mình: “Tôi cũng rất vui mừng khi được gặp hai vị. Vừa nãy chào hỏi không chu đáo, mong hai vị thứ lỗi.”

Hai vị thủ tướng thấy Bạch Dạ khách sáo như cậy, trong lòng cảm thấy rất bất ngờ. Bọn họ cứ nghĩ rằng Bạch Dạ là bạn đời của Hạ Sâm, chắc chắn cậu cũng sẽ bày ra bộ dạng kiêu ngạo khi nói chuyện với bọn họ. Không ai ngờ rằng đối phương lại dễ nói chuyện như vậy, xem ra bọn họ tìm đúng người rồi.

“Thật ra chúng ta tìm Bạch tiên sinh là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.” Thủ tướng An hỏi Bạch Dạ: “Không biết chúng ta có thể tới chỗ nào khác để nói chuyện không?”

“Tất nhiên là có thể.” Bạch Dạ và bọn họ tới một nơi khá yên tĩnh.

Thủ tướng Sầm nói thẳng: “Chúng tôi muốn nhờ Bạch tiên sinh giúp một chút.”

Bạch Dạ nghi hoặc: “Giúp cái gì?”

“Ngài là người của Hạ gia, chắc hẳn cũng biết rằng tình hình thời tiết ở trong nước càng ngày càng khắc nghiệt, không phải là khô hạn thì lại là dịch bệnh,vv…. Cuộc sống của người dân bấp bênh khốn khó. Chúng tôi ngăn chặn nguồn tin lại nên việc này mới không bị truyền ra ngoài. Lần này chúng tôi tới đây là muốn nhờ Bạch tiên sinh giúp thuyết phục Hạ tiên sinh, để ngài ấy ra tay giúp đỡ chúng tôi giải quyết vấn đề này.”

Bạch Dạ hỏi: “Hạ Sâm không muốn giúp đỡ sao?”

“Cũng không phải là ngài ấy không muốn giúp. Ngài ấy trả lời chúng ta rằng đây là ý trời, có một số việc phải thuận theo trời xanh.” Thủ tướng An day day giữa mày. Vì lúc nào cũng bận rộn nên thời gian gần đây ông đã làm việc liên tục mấy ngày không nghỉ ngơi.

“Ý trời sao?” Bạch Dạ khó hiểu: “Hạ gia không phải là trời hả? Còn lấy đâu ra ý trời nữa?”

Thủ tướng Sầm do dự một hồi rồi nói: “Chúng tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng ngài ấy không ra tay giúp đỡ, vậy nên chúng tôi mới nghĩ đến việc tìm Bạch tiên sinh để nhờ vả.”

Bạch Dạ hỏi: “Hai người muốn tôi giúp cái gì?”

“Ví dụ như giúp trời mưa to ở một số thành phố lớn, giúp nạn hạn hán đỡ nghiêm trọng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play