Phòng Gia Lương thay Bạch Dạ nhanh chóng gửi lá thư đi, sau đó trở lại sảnh phục vụ khách hàng ở lầu hai tiếp tục đi kiểm tra, còn đặc biệt đứng sau lưng Bạch Dạ và Hạ Quân để xem biểu hiện của bọn họ như thế nào nữa.
Suy cho cùng thì Hạ Quân cũng là người nhà họ Hạ, vậy nên hắn cũng hiểu bảy đến tám phần việc của gia tộc. Hắn trả lời chuẩn xác và nhanh chóng, nếu như không biết cách trả lời sẽ chuyển cho những người khác phục vụ khách hàng. Đối với một tay mới vào nghề, biểu hiện như vậy thật sự rất khá.
Còn về Bạch Dạ thì Phòng Gia Lương không dám khen, bởi vì cứ vấn đề nào cậu không hiểu là lại chuyển cho nhân viên có số hiệu 111111 giải đáp. Đối với một người không hiểu chút gì như Bạch Dạ mà nói, mười vấn đề thì có chín phẩy năm chuyển sang cho người khác rồi, nửa vấn đề còn lại thì thích thế nào trả lời như thế, ví dụ như ngay bây giờ chẳng hạn.
“Chào quý khách, số hiệu của tôi là 594104. Rất vui khi được phục vụ quý khách. Không biết ngài có vấn đề gì cần giúp đỡ không ạ.” Bạch Dạ vui vẻ nhận cuộc gọi chăm sóc khách hàng.
“Này cậu nhân viên chăm sóc khách hàng, không tính đến việc công ty của cậu tháng trước tuyên bố rằng sẽ không mưa trong vòng ba tháng, nhưng có thể tạo ra chút gió để Cao Thị có điện làm việc không. Nếu không thì rất nhiều nhà xưởng ở chỗ chúng tôi không thể nào đi vào làm việc được, công nhân không có việc gì để làm, nhà xưởng cũng chẳng có tiền lương phát cho nhân viên. Hơn nữa việc không có gió khiến cho thực vật không thể nào phát tán phấn hoa để sinh sôi nảy nở. Mức độ ô nhiễm trong không khí dày đặc, tàu thuyền không cách nào ra khơi được. Bầu không khí mà con người tồn tại trong đó giống như một “bãi nước tù” vậy, vô cùng bẩn thỉu. Cuộc sống sinh hoạt của chúng tôi càng ngày càng khó khăn, rất nhiều sinh vật cũng khó có thể sinh tồn được.”
Bạch Dạ nhíu mày: “Nghiêm trọng như vậy ư?”
“Đúng vậy.” Đối phương nhấn mạnh: “Mong cậu chuyển yêu cầu của chúng tôi tới cấp trên, hiện giờ chúng tôi rất cần gió.”
Bạch Dạ nói: “ Buổi tối ngày mai Cao Thị sẽ có gió.”
Đối phương phấn khích hỏi: “Thật sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Dạ hỏi: “Không biết ngài yêu cầu gió cấp mấy?”
“Nếu như có thể thì cấp năm hoặc cấp sáu là ổn.”
“Tốt, đảm bảo có thể thỏa mãn nhu cầu của ngài.”
Đối phương cực kỳ cảm kích: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn mọi người.”
“Không cần khách sáo, xin hỏi ngài còn có gì cần tôi hỗ trợ nữa không?”
“Không có.”
“Cảm ơn cuộc điện thoại của quý khách. Mong rằng quý khách sẽ đưa ra đánh giá cho tôi sau khi kết thúc cuộc gọi này.”
Bạch Dạ ngắt điện thoại, sau lưng vang lên giọng nói của Phòng Gia Lương: “594104, hình như tôi chưa từng nói với cậu rằng Cao Thị sẽ có gió?”
Hạ Quân vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với khách hàng cũng nghe được Phòng Gia Lương hỏi chuyện. Hắn quay đầu nhìn về phía đó.
Bạch Dạ nghi hoặc: “Chưa từng nói, làm sao vậy?”
“Vậy tại sao cậu lại nói với khách hàng rằng buổi tối ngày mai nơi đó sẽ có gió?”
Phòng Gia Lương: “……” Nếu như thật sự có gió, cấp trên không có lý nào lại không thông báo cho anh ta cả.
Buổi tối sau khi tan tầm, Bạch Dạ nhanh chóng lái xe chạy về Hạ gia, ăn qua loa bữa tối mà người giúp việc để lại, sau đó vội vàng tắm rửa rồi lên giường lấy Búa Lôi Công và Gương Can Nguyên ra: “Bây giờ tao phải làm thế nào để giáng thiên lôi xuống từ khoảng cách xa?”
Búa Lôi Công nói: “Chỉ cần lẩm bẩm trong lòng địa điểm muốn giáng thiên lôi là được.”
“Đơn giản như vậy à, chúng ta bắt đầu đi.” Bạch Dạ lập tức gửi tin nhắn cho Ngộ Thâm đại sư bảo ông chuẩn bị độ kiếp.
Ngộ Thâm đại sư đang ở Bách Lâm Tự xa xôi nhận được tin nhắn, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Các sư huynh sư đệ của Ngộ Thâm đại sư sửng sốt cũng đi theo ra ngoài: “Ngộ thâm, ngươi làm sao vậy?”
Ngộ Thâm đại sư kích động nói: “Bạch tiền bối nói chuẩn bị giáng thiên lôi.”
“Thật sao?” Mọi người đều mừng thay cho Ngộ Thâm, thi nhau nhìn về phía bầu trời.
Đại sư huynh hỏi: “Là sấm sét nhân tạo sao? Ta nghe nói hiện tại người tu chân độ kiếp đều dùng thứ đó, hơn nữa không phải mỗi lần đều có thể thành công, thậm chí còn có tác hại nữa. Tuy rằng có thể giúp ngươi tấn thăng lên kỳ Trúc Cơ, nhưng sẽ yếu hơn rất nhiều so với những người độ kiếp tự nhiên.”
Tiểu sư đệ thở dài: “Từ khi thần tiên biến mất, làm gì có ai độ kiếp bằng thiên lôi thật sự chứ.”
Ngộ Thâm đại sư hưng phấn nói: “Ta nghe Đồng Tất chân nhân nói, khi ông ấy độ kiếp thật sự có thiên lôi từ trên trời giáng xuống, rõ ràng ông ấy cảm giác được tu vi của mình cao hơn nhiều so với những tu sĩ Trúc Cơ tầng ba, tầng bốn khác.”
Các sư huynh sư đệ không tin thực sự có thiên lôi, nhưng bọn họ đều ngại sẽ làm hỏng tâm tình của Ngộ Thâm trong thời khắc quan trọng này: “Vậy chúc Ngộ Thâm sư đệ ( sư huynh) độ kiếp thành công.”
Vừa dứt lời thì tiếng sấm vang lên.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía bầu trời. Ngay sau đó, một tia chớp loé lên trên bầu trời đen nhánh.
Đại sư huynh ngẩn người: “Hình như là thiên lôi thật.”
Những người khác vẻ mặt ai cũng khiếp sợ.
Tiếng sấm càng ngày càng vang dội, đưa tới vô số đệ tử ở nơi xa quan khán.
Đột nhiên đùng một tiếng, một cột sét to như thân cây đại thụ đánh xuống từ trên trời, giáng vào người Ngộ Thâm đại sư.
Chỉ cần là người có tâm tính tốt đều sẽ lên Trúc Cơ thành công.
Ngộ Thâm đại sư nhận lấy đòn tấn công của tia sét, lập tức cảm giác được linh lực trong cơ thể kích động, một phát thăng lên cảnh giới, sức mạnh cũng tăng lên. Ông vui mừng ngồi thiền trên mặt đất để củng cố tu vi.
“Ngộ thâm tấn thăng thành công rồi.” Các sư huynh sư đệ của Ngộ Thâm đại sư mừng thay cho ông. Nhưng tiếng sấm trên bầu trời vẫn không ngừng vang lên, chớp chợt loé chợt tắt ở chân trời. Đùng, lại thêm một cột thiên lôi giáng xuống đất với tốc độ cực nhanh khiến mọi người trốn không kịp. Cột sét đánh vào người đại sư huynh Ngộ Ninh đại sư.
Ngộ Ninh đại sư vốn đang dừng ở Luyện Khí tầng chín khó tin nhìn mọi người: “Ta, ta hình như cũng tấn thăng rồi.”
Mọi người sửng sốt, lập tức quay sang chúc mừng ông.
Ngộ Ninh nhặt áo choàng lên, ngồi xếp bằng giống như Ngộ Thâm đại sư rồi nhắm mắt tập chung tinh thần.
Lúc sau lại có thêm ba cột thiên lôi liên tiếp giáng xuống, những sư huynh sư đệ khác của Ngộ Thâm đại sư cũng lần lượt tấn thăng cảnh giới.
Các đệ tử đang tập trung đứng xem từ xa mừng rỡ như điên, kích động ngẩng lên trời hô lớn vài tiếng. Năm vị đại sư đồng loạt cùng nhau thoát phàm, đây thật sự là chuyện vui lớn nhất trong một ngàn năm trở lại đây ở Bách Lâm Tự. Hiện tại Bách Lâm Tự của bọn họ có năm vị phật tu đã thoát phàm đang ngồi trấn trận, về sau yêu ma quỷ quái sẽ không dám đến chùa gây náo loạn nữa
Bạch Dạ đang ở Đại Đô Thành quay sang hỏi búa Lôi Công và gương Can Nguyên: “Tao gõ liên tiếp năm lần đã đủ chưa? Có cần phải gõ thêm vài cái nữa không?”
Gương Can Nguyên nói: “Thăng lên tu vi Trúc Cơ chỉ cần một cái là đủ rồi.”
“Vãi chưởng, tại sao chúng mày không nói sớm?” Bạch Dạ nói xong lời này, hai mắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh luôn.
Búa Lôi Công, Gương Can Nguyên: “……”
Bạch Dạ ngủ một mạch đến chín giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Hạ Quân đang đứng bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, Hạ Sâm thì bình tĩnh hơn. Bạch Dạ nhướng mày. Giờ cậu đang rất hoài nghi rốt cuộc ai mới là chồng của mình đây, cậu hôn mê mãi không tỉnh mà sao vẻ mặt của đức ông chồng lại thong dong bình tĩnh thế kia, có lầm hay không đấy?
“Bạch Dạ, cậu thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Hạ Quân vội bước lên trước hỏi: “Còn nữa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế? Sao cậu lại tụt đường huyết? Cơ thể của cậu không ổn chút nào, phải tới bệnh viện kiểm tra kỹ càng mới được.”
Bạch Dạ cảm giác được cơ thể mình nhũn ra, cậu hướng ánh mắt sang tên Hạ Sâm vẫn im lặng từ nãy đến giờ: “Tôi muốn đi tiểu, nhưng tôi không cử động được, anh ôm tôi đi vệ sinh đi.”
Bạch Dạ vừa giải quyết vừa nói: “Tôi thành bộ dạng như này mà anh không quan tâm hỏi han được một câu à? Anh chắc chúng ta là “vợ chồng” của nhau chứ?”
Hạ Sâm nói: “Tôi hỏi thăm rồi.”
“Anh hỏi thăm bao giờ? Tại sao tôi lại không nghe thấy? Chẳng lẽ anh hỏi thăm trong lúc tôi đang ngủ à?” Bạch Dạ tức giận nói.
“Tôi hỏi thăm ở trong lòng.”
Bạch Dạ trợn tròn mắt: “Tôi đang mắng chửi anh trong dòng nước tiểu đấy, anh nghe thấy không?”
Cậu cố ý cứ một lúc lại tiểu vào nước trong bồn cầu, một lúc lại hướng dòng chạy sang bên cạnh khiến tiếng nước đứt quãng: “Nghe thấy tôi mắng anh không?”
Hạ Quân: “……”
“Nghe thấy.” Hạ Quân nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ: “Vả lại còn nhìn thấy nữa.”
Bạch Dạ khó hiểu: “Nhìn thấy cái gì?”
Hạ Sâm nhếch mép: “Nhìn ra tên nhóc nhà cậu rất có tinh thần, chứng tỏ cơ thể cậu không có vấn đề gì cả.”
Hạ Quân: “……”
Bạch Dạ: “……”
Cậu đang vô cùng hoài nghi rằng có phải hắn đang trêu đùa cậu hay không.
Hạ Sâm ôm Bạch Dạ ra khỏi vệ sinh: “Hôm nay không cần đi làm nữa, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Bây giờ cả người Bạch Dạ nhũn như con chi chi vậy, cho dù có bảo cậu đi làm cậu cũng chẳng đi được, hơn nữa cứ nghĩ đến việc tối nay còn có một nhiệm vụ nữa là lại cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Lúc này, một thanh niên cao to mặc đồ thể dục bưng bát cháo đi vào: “Ông chủ, cháo xong rồi.”
Hạ Sâm nhận lấy bát cháo đút cho Bạch Dạ.
Hạ Quân hỏi người thanh niên đó: “Giáp, tại sao anh không đi làm việc mà lại ở đây?”
Giáp nói: “Tôi có chuyện phải thông báo với ông chủ nên mới tớiđây.”
Hạ Quân nhanh chóng đứng thẳng người lên: “Công ty xảy ra chuyện gì à?”
“Không phải.”
Hạ Quân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là cái gì?”
“Tôi nhận được tin tức nói rằng Ngộ Thâm đại sư cùng với các sư huynh sư đệ ở Bách Lâm Tự cùng nhau độ kiếp.” Giáp nhấn mạnh: “Hơn nữa còn là do thiên lôi.”
Hạ Quân khó tin nhìn anh ta: “Bọn họ cùng nhau độ thiên lôi ư?”
“Đúng vậy.”
“Hiện tại bọn họ đều là tu sĩ Trúc Cơ. À không, bọn họ là Phật tu, phải nói là thoát phàm mới đúng, bọn họ đều lên kỳ thoát phàm rồi đúng không?”
“Đúng vậy.”
Hạ Quân vẫn không thể tin được: “Chắc chắn là thiên lôi chứ không phải là nhân tạo chứ?”
“Chắc chắn.”
“Thiên lôi từ đâu ra?”
“Không biết.”
Hạ Quân: “……”
Bạch Dạ nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau thì rất buồn bực. Không nói đến việc cậu giúp Ngộ Thâm đại sư độ kiếp, giờ cả sư huynh sư đệ của ông ấy cũng độ kiếp rồi, không biết sau này thù lao có tăng thêm vài lần không?
Hạ Quân đột nhiên nhớ ra một việc, quay đầu nhìn về phía Bạch Dạ: “Cậu xem bói đúng rồi kìa, Ngộ Thâm đại sư độ kiếp thành công rồi.”
Bạch Dạ: “……”
Đâu chỉ xem bói đúng chứ, Ngộ Thâm đại sư độ kiếp thành công là do cậu dùng toàn bộ sức lực đổi về đấy.
Giáp nhìn Bạch Dạ rồi nói: “Hiện tại lãnh đạo cấp cao trong công ty đang điều tra chuyện thiên lôi, bọn họ cho rằng việc thiên lôi xuất hiện sẽ hạ thấp địa vị của Hạ gia.”
Hạ Sâm vừa đút cho Bạch Dạ vừa nói: “Bọn họ chỉ nghĩ đến quyền lợi của mình, không nghĩ tới thiên lôi có ích cho chúng ta như thế nào, còn có thể giúp chúng ta tăng tu vi nữa.”
Hạ Quân khinh thường: “Bọn họ điều tra chuyện thiên lôi thì có ích gì chứ, có thể đấu lại với thiên lôi chắc?”
Giáp không lên tiếng.
Hạ Sâm nói: “Kệ bọn họ đi.”
Bạch Dạ tránh chiếc thìa đang đưa tới miệng: “Nói chuyện xong rồi à? Nói chuyện xong rồi thì thổi thìa cháo cho tôi đi, bỏng chết mất.”
Đến tám giờ rưỡi tối, bầu trời đêm đen nhánh oi bức ở Cao Thị đột nhiên nổi cơn gió mát rượi.
Những cư dân trong thành phố sau khi ăn tối xong thì ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm. Họ cảm nhận được cơn gió nhẹ nhàng lướt trên mặt, nhao nhao khó tin giơ tay lên sờ mặt: “Hình như vừa rồi tôi cảm thấy có cơn gió.”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng có cảm giác đó.”
Vừa mới bắt đầu, cơn gió thổi từng đợt một, chậm rãi nhưng liên tục không ngừng nghỉ, thẳng cho đến khi tóc của mọi người bắt đầu bay bay, nhánh cây nhỏ bắt đầu lắc lư trước gió, mặt hồ nước bắt đầu dậy sóng, oi bức bị thổi bay đi hết.
Cư dân trong thành phố kích động hô lớn: “Có gió rồi, cuối cùng cũng có gió rồi.”
Ở Cao thị nơi bọn họ sinh sống đã hơn một tháng không có gió và mưa. Bởi vì muốn tiết kiệm thuỷ điện nên mỗi ngày đều ngắt nước cắt điện, ban ngày nóng đến mức bọn họ không thể nào thở được, buổi tối thì oi bức không ngủ được. Tính tình của mọi người cũng vì đó mà trở nên nóng nảy hơn rất nhiều.
Theo sau, những ánh đèn điện bắt đầu sáng lên trong từng căn nhà. Đã hơn một tháng nay những hộ dân ở đây đều chìm trong bóng tối vào mỗi đêm, đến giờ cuối cùng cũng có đèn sáng trưng rồi. Trong thời khắc những cư dân nhìn thấy ánh đèn điện, trong lòng mọi người ai cũng thấy hoan hỉ hơn, thậm chí còn có không ít người trẻ tuổi phấn khích hò reo vài tiếng.
Sau khi qua mười hai giờ, cơn gió càng ngày càng mạnh, chắc phải đạt tới cấp độ 6. Những cây đại thụ đong đưa trong gió, dây điện va vào nhau tạo ra những tiếng lạch cạch. Buổi tối hôm nay, cuối cùng những cư dân ở đây cũng được ngủ một giấc ngon rồi. Mọi người ngủ một mạch không mộng mị thẳng cho tới bình minh. Ngày hôm sau tỉnh dậy, tinh thần ai cũng sảng khoái.
Gió thổi là một hiện tượng tự nhiên rất bình thường, nhưng đối với Cao Thị mà nói lại giống như một giấc mộng đã trông chờ bấy lâu. Các phóng viên đã quay lại cảnh tượng nổi gió ở Cao Thị cùng với những hình ảnh cư dân vui mừng hò reo tối qua rồi phát trên TV.
Phòng Gia Lương vừa ăn sáng vừa xem tin tức.Khi TV phát tin về Cao Thị, anh ta kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống bàn: “Thật, thật sự có gió kìa.”
Ngày hôm qua anh ta đã gọi điện riêng cho cấp trên để hỏi về chuyện này, rõ ràng lãnh đạo đều bảo rằng sẽ không có gió. Nhưng tại sao lại đột nhiên nổi gió thế này?
Chẳng lẽ Bạch Dạ thực sự biết được những tin tức trong nội bộ mà đến cấp trên của anh ra cũng không rõ à?
Phòng Gia Lương nghĩ đến việc Bạch Dạ đến báo danh cùng với Hạ Quân, hơn nữa cậu ta còn dám đổi số hiệu với ông chủ. Người này chắc chắn có lai lịch không nhỏ, về sau anh ta phải chăm sóc cậu chu đáo hơn mới được.
Tới chín giờ thì gió ở Cao Thị ngừng thổi.
Nhưng lúc đó ở Hạ gia lại nổi gió. Chuẩn bị có khách tới nhà.
Bà nội Hạ và chồng đang đi bộ trong sân sau khi ăn cơm, hưởng thụ từng cơn gió nhẹ khẽ lướt qua mặt cùng với không khí tươi mát của thời khắc đổi mùa.
Lúc này, quản gia tới thông báo: “Lão gia, một nhóm hòa thượng của Bách Lâm Tự đang đứng ở ngoài.”
“Hòa thượng của Bách Lâm Tư?” Ông nội Hạ thắc mắc: “Buổi tối hôm trước chẳng phải mấy người Ngộ Thâm đại sư ở Bách Lâm Tự đều tấn thăng lên kỳ thoát phàm rồi sao? Bọn họ lại tới làm gì? Chẳng lẽ lại tới cầu mùa màng bội thu cho dân thường giống như năm trước à?”
Sắc mặt của quản gia hiện lên vẻ khó hiểu: “Bọn họ nói tới đây để cầu kiến Bạch Dạ, Bạch tiền bối.”
Bà nội Hạ ngơ ngác: “Bạch Dạ, Bạch tiền bối?”
“Bạch Dạ, Bạch tiền bối ư?” Ông nội Hạ kéo cao giọng: “Bọn họ gọi Bạch Dạ là tiền bối hả?”
Hòa thượng ở Bách Lâm Tự tôn trọng nhưng cũng chỉ gọi ông một tiếng ông Hạ mà thôi, Bạch Dạ có gì mà khiến bọn họ gọi là tiền bối chứ?
Quản gia thử hỏi: “Có cho bọn họ vào trong không ạ?”
Bà nội Hạ hỏi: “Bọn họ có nói Bạch Dạ đã làm gì không?”
“Không thấy nói.”
Ông nội Hạ thở dài: “Nếu như không phải tới xin chúng ta giúp đỡ thì cứ cho bọn họ vào, dẫn họ đi gặp Bạch Dạ.”
“Vâng.” quản gia lui xuống.
“Thật sự không biết bọn họ tới gặp Bạch Dạ làm gì nữa?” Ông nội Hạ hừ nhẹ, phất tay áo xoay người định rời đi. Bỗng cốp một tiếng, người ông đụng phải cây cột ở đình nghỉ mát.
Tiếp theo, bọn họ nghe tiếng rắc rắc.
Bà nội Hạ nhìn về phía phát ra tiếng động, khuôn mặt biến sắc trong tức khắc: “Cây cột bị gãy.”
Bà cuống quít kéo ông nội Hạ lùi về sau. Soạt một tiếng, hai người trượt chân ngã gục trên mặt đất. Căn đình bằng đá cũng bắt đầu vỡ thành từng mảnh rồi rơi xuống.
Ông nội Hạ vội vàng dùng pháp khí phòng ngự ngăn cản những tảng đá rơi xuống người bọn họ.
Tiếng đổ vỡ lớn vang lên thu hút sự chú ý của người giúp việc trong nhà.
“Lão gia, lão thái thái, hai người không có việc gì chứ?” Bọn họ nhìn thấy hai vị chủ nhân của mình bị đè dưới đống đổ nát, vội vàng chạy tới dọn đống đá ra.
Bà nội Hạ thở dài: “Vận may của chúng ta càng ngày càng kém, rõ ràng không phải là kiểu xui xẻo bình thường. Nếu còn tiếp tục như vậy, nói không chừng sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn,ví dụ như tu vi thụt lùi hoặc là cảnh giới sụt giảm chẳng hạn.”
Sắc mặt ông nội Hạ tồi tệ: “Tôi đã phái người đến Giới Tu chân tìm bùa may mắn mạnh hơn rồi. Chắc cũng sắp về đấy.”
Bà nội Hạ nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Hai người phủi bụi bặm bám trên người.
Lúc này, quản gia dẫn theo một nhóm hòa thượng đang khiêng mấy chục cái rương lớn đi vào đại viện.
Dẫn đầu chính là sư đệ nhỏ nhất của Ngộ Thâm đại sư, Ngộ Duẫn đại sư, năm nay mười lăm tuổi mà đã là Phật tu Tụ Nguyên tầng tám, có thể thấy được tâm tính, trí tuệ cùng với khả năng lĩnh ngộ đều cực kỳ cao.
Mỗi đại cảnh giới và cách gọi của Phật tu đều không giống với giới tu sĩ. Cách gọi của Phật tu được chia thành kỳ tụ nguyên, kỳ thoát phàm, kỳ nguyên tâm, kỳ ý tán, kỳ minh tâm, kỳ xá lợi, kỳ hồn động, kỳ thái hư, kỳ thanh linh, kỳ độ kiếp, kỳ đại thừa, ít hơn hai đại cảnh giới so với người tu chân. Nhìn thì có vẻ dễ thăng cấp hơn người tu chân, nhưng thứ bọn họ tu là tâm cảnh, thăng cấp vô cùng khó khăn, muốn tấn thăng cũng không dễ dàng. Có điều chờ tới kỳ nguyên tâm là có thể thấy được rõ ràng tu vi của Phật tu ở giai đoạn này cao hơn rất nhiều so với người tu chân thuộc kỳ khai quang.
Ngộ Duẫn đại sư đứng ở xa nhìn thấy mấy người ông nội Hạ liền nhanh chóng dừng lại, mang theo chúng đệ tử rẽ ngang đi về phía bọn họ, chắp tay trước ngực làm lễ với hai người rồi mới rời đi theo quản gia.
Bà nội Hạ kinh ngạc nói: “Hòa thượng Bách Lâm Tự mang theo nhiều lễ vật như vậy chỉ để gặp Bạch Dạ thôi sao?”
Trong mắt ông nội Hạ hiện lên vẻ giật mình: “Bọn họ mang theo nhiều lễ vật như vậy đưa cho Bạch Dạ làm gì?”
Ông nghĩ nghĩ: “Chẳng lẽ bọn họ muốn nhờ Bạch Dạ nói với A Sâm giúp họ làm việc gì đó?”
Bà nội Hạ cảm thấy có khả năng này: “Nói không chừng là như thế đấy.”
Ông nội Hạ tức giận hừ một tiếng: “Nếu như A Sâm nghe theo lời Bạch Dạ giúp họ làm một số chuyện vi phạm với quy định của Hạ gia, tôi sẽ không đồng ý.”
“Đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, có khi không đúng với những gì chúng ta nghĩ đâu. Vả lại những người ngoài kia đều không biết Bạch Dạ là bạn đời của A Sâm, hơn nữa nhìn tư thế của Ngộ Duẫn đại sư cũng không giống như tới để nhờ vả, nhìn có vẻ như mang lễ vật đến để cảm ơn thì hơn. Ông có nhớ lần trước bọn họ tới tìm chúng ta không, lúc đó họ đâu có mang nhiều lễ vật như vậy đến để nhờ vả?”
Ông nội Hạ gật đầu: “Chờ quản gia trở về rồi báo cáo tình hình cho chúng ta vậy.”
Lúc này, Bạch Dạ đang ngồi trên ghế trong sân để phơi nắng.
Bởi vì đêm qua giúp gió thổi ở Cao Thị cả ngày nên hiện tại cơ thể của cậu chẳng còn chút sức lực nào, đến việc giơ tay lên cũng chẳng còn sức mà làm.
Hạ Quân đành phải xin nghỉ rồi ở nhà nghỉ ngơi với cậu.
Bạch Dạ cắn linh quả mà Hạ Quân gọt vỏ cho: “Chúng ta cùng nhau xin nghỉ, cậu cảm thấy mấy người Dư Dược sẽ nghĩ như thế nào?”
“Chúng ta cùng nhau xin nghỉ rất kỳ lạ sao?” Hạ Quân trừng cậu một cái: “Chẳng lẽ bọn họ lại nghi ngờ tôi với cậu có quan hệ yêu đương với nhau?”
Bạch Dạ cười sảng khoái. Bất chợt cậu nhìn thấy một đám hòa thượng đi vào từ phía cổng liền không khỏi ngạc nhiên: “Tại sao lại có nhiều hòa thượng đến đây như vậy? Chẳng lẽ nhà cậu có ai vừa mới mất nên mời họ tới để siêu độ à?”
Hạ Quân tức giận nói: “Tôi thấy là hình như tới đây để siêu độ cho cậu đấy.”
Quản gia dẫn theo Ngộ Duẫn đại sư đi tới: “Bạch tiên sinh, Ngộ Duẫn đại sư tới để gặp cậu.”
“Gặp tôi?” Bạch Dạ nhìn về phía Ngộ Duẫn đại sư: “Chúng ta từng gặp nhau sao?”
Ngộ Duẫn đại sư cười với Bạch Dạ rồi cung kính nói: “Ngài chính là Bạch Dạ, Bạch tiền bối đúng không? Bần tăng là sư đệ Ngộ Duẫn của Ngộ Thâm đại sư.”
“Ngài là sư đệ của Ngộ Thâm đại sư?” Bạch Dạ nhìn thấy những hòa thượng ngoài kia đang khiêng toàn rương là rương, đôi mắt lập tức phát sáng: “Mời ngồi, mời ngồi. Tiểu Quân, mau dọn ghế cho Ngộ Duẫn đại sư ngồi đi.”
Hạ Quân hung dữ trừng cậu một cái, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời mang ghế dựa ra cho Ngộ Duẫn đại sư ngồi.
Ngộ Duẫn đại sư cảm ơn hắn, sau đó ngồi xuống trình bày lý do tới đây: “Lần này ta tới là vì muốn cảm tạ Bạch tiền bối đã hỗ trợ giúp cho các sư huynh cùng với bần tăng độ kiếp thành công.”
Quản gia há hốc mồm tại chỗ: “Cái, cái gì? Là Bạch tiên sinh giúp mấy hòa thượng các ngài độ kiếp thành công sao?”
Sao có thể thế được?
Bạch Dạ chẳng qua chỉ là một người bình thường thôi mà, sao có thể giúp người khác độ kiếp được.
Có phải Ngộ Duẫn đại sư nhầm rồi không?
“Đúng là như thế.” Ngộ Duẫn đại sư cười nói: “Các sư huynh đang củng cố tu vi, không thể tự mình tới lạy tạ được. Mong Bạch tiền bối thứ lỗi. Có điều các sư huynh nói chờ sau khi xuất quan chắc chắn sẽ tự mình qua đây để nói lời cảm tạ.”
“Khách sáo rồi, khách sáo rồi.” Ánh mắt của Bạch Dạ vẫn luôn đặt trên người những hòa thượng đang khiêng rương lễ vật.
Hạ Quân nhìn thấy bộ dạng tham lam của cậu, nhịn không được đá cho một cái, ý bảo cậu đừng có làm chuyện mất mặt như thế.
Ngộ Duẫn đại sư nhìn ra được Bạch Dạ là một người vô tư liền không khỏi phì cười, đứng dậy gọi chúng đệ tử vào trong: “Mau khiêng hết lễ vật vào đây.”
“Vâng.” Mấy đệ tử đặt 50 rương lễ vật trước mặt Bạch Dạ, sau đó mở rương ra.
Ngộ Duẫn đại sư giới thiệu với Bạch Dạ: “ Mười rương đầu tiên đều là linh thạch thượng phẩm, mười rương sau là bùa chú, những rương khác là đan dược, nguyên liệu thảo dược cùng với trang bị pháp khí. Tuy cấp bậc không sánh được với giới Tu chân nhưng mong Bạch tiền bối vui lòng nhận cho.”
Ánh mắt Bạch Dạ sáng ngời: “Quá khách sáo rồi, khách sáo quá. Còn mang quà tạ lễ sang làm gì chứ. A——”
Đột nhiên Hạ Quân dùng sức nhéo mạnh một phát vào eo của cậu, cậu nhịn cơn đau rồi hạ giọng tức giận nói: “Mẹ nó. Hạ Quân, cậu nhéo tôi làm gì?”
Gân xanh trên trấn Hạ Quân nổi hết lên: “Ánh mắt của cậu quá lộ liễu.”
Chỉ thiếu điều bảo Ngộ Duẫn đại sư mang nhiều lễ vật hơn qua đây thôi.
“……” Bạch Dạ hít một hơi, tức giận nói: “Còn không mau châm trà cho Ngộ Duẫn đại sư cùng với những đại sư khác đi. Để mọi người đứng hết ở đây mà không biết ngượng à?”
“Cậu thật sự coi tôi là người giúp việc mà sai bảo đấy à.” Hạ Quân nói với quản gia: “Ông còn thất thần ra đấy làm gì? Mau dọn ghế ra, châm trà cho khách đi.”
“À vâng.” Đây là lần đầu tiên Quản gia thất trách như vậy. Ông vội vã gọi người giúp việc trong nhà tới dọn ghế ra cho mọi người ngồi.
Bạch Dạ uống một ngụm trà, đàng hoàng lên tiếng: “Ngộ Duẫn đại sư, phiền ngài sau khi trở về thì giúp tôi chúc mừng mấy người Ngộ Thâm đại sư độ kiếp thành công.”
“Được.”
Bạch Dạ cười gian xảo: “Về sau mọi người có ai cần độ kiếp, đầu thai, không sinh con cái, dắt nhân duyên, trừ ám khí, cầu phúc, thăng quan phát tài, cầu mưa cầu gió, cầu mùa màng bộ thu,vv… thì cứ đến tìm tôi. Tôi nhất định sẽ giúp mọi người giải quyết vấn đề. Á——”
Phần eo của cậu lại bị Hạ Quân nhéo mạnh một phát. Cậu tức giận quay đầu lại nói: “Đậu xanh. Hạ Quân, cậu còn nhéo tôi nữa là tôi giận thật đấy. Cậu đừng cho rằng hiện tại tôi không làm gì là vì tôi không có cách xử lý cậu. Cẩn thận tôi nói cho anh cậu biết cậu ngược đãi tôi. Thật là… không lôi anh cậu ra là cậu lại cho rằng tôi dễ bắt nạt à.”
Hạ Quân: “……”
Ngộ Duẫn đại sư ngẩn người, sau đó kích động đứng lên: “Bạch tiền bối, ngài vừa nói cái gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT