Khi Thành Trì đang gọi điện thoại, Bạch Dạ lại quay trở về phòng ờ Hạ gia, hơn nữa trên giường còn có thêm một đống cống phẩm, lần lượt có trái cây, bánh ngọt, đan dược, thảo dược cùng một đống đá không rõ nguồn gốc.
“Thành Trì có đan dược và linh thảo ư? Anh ta cũng là người tu chân hả?”
Từ việc hôm qua Thành Trấn biết đan dược mà cậu đưa cho mọi người có tên Hồi Xuân Đan, xem ra ngươi của Thành gia có đến tám phần là người tu chân rồi.
Bây giờ đã giải quyết xong chuyện của Thành Trì rồi, cậu vẫn nên nhanh chóng đặt Ngọc Như Ý về lại mật thất thì tốt hơn. Dù sao thì nó cũng được làm bằng ngọc, va chạm lung tung rất dễ vỡ.
Bạch Dạ nhìn đồng hồ ở đầu giường, thấy thời gian còn sớm, vội vã rửa mặt mặc quần áo, sau đó tiện tay cầm một quả táo trên giường làm bữa sáng.
Điều kỳ lạ là khi cậu vừa mới nuốt xuống miếng thứ nhất đã không còn cảm thấy đói nữa
“Đồ của người tu chân đúng là không bình thường, Đến trái cây cũng tốt hơn những loại thường gặp trên thị trường.”
Bạch Dạ lại cắn thêm miếng táo nữa, xách ba lô lên rời khỏi phòng, lái xe đến phố đồ cổ.
Buổi sáng phố đồ cổ tương đối vắng vẻ, chỉ có gần trưa mới dần dần trở nên náo nhiệt.
Bạch Dạ đã quen với việc trèo tường vào sân sau của Bạch gia rồi đi vào mật thất. Cậu đặt Ngọc Như Ý về trên giá rồi nhìn nhãn của những món đồ cổ khác: “Nếu như chúng mày có thể nói chuyện giống Thủy Long, còn có thể tự mình thi triển kỹ năng thì thật tốt. Như vậy thì tao sẽ không phải phiền não nghĩ xem sử dụng chúng mày như thế nào. Haiz, mấy đứa đều là đồ cổ với nhau, tại sao lại khác nhau nhiều thế chứ?”
Đột nhiên, trong mật thất rung lắc dữ dội.
“Xong đời, động đất rồi.” Bạch Dạ khiếp sợ, đang định chạy ra cửa thì lại nghe th ngươi quá vô lý.”ấy giọng nói trầm ấm của một người đàn ông vang lên trong mật thất “Người canh giữ,
Bạch Dạ cả kinh trong lòng: “Ai đang nói chuyện đấy?”
Động đất dừng lại, tiếp theo đó, những tiếng cạch cạch vang lên, những món đồ cổ bị niêm phong trong lớp đất đá từ từ lộ ra từng cái một, trong mật thất phát ra ánh sáng rực rỡ, chói đến mức Bạch Dạ không tài nào mở mắt được.
“Bởi vì tiết kiệm thần lực nên chúng ta mới không nói lời nào.”
“Chúng ta vừa mới thức tỉnh, thần lực không nhiều, trí nhớ cũng bị giảm sút nữa.”
“Chúng ta sắp không nhớ nổi mình là ai rồi.”
“Hiện tại chúng ta chỉ sử dụng năng lực theo bản năng thôi.”
“Người canh giữ, chúng ta cho phép ngươi sử dụng bản thể của chúng ta, nhưng ngươi bắt buộc phải đồng ý rằng sẽ thường xuyên sử dụng bản thể của chúng ta để giúp bọn ta có thể khôi phục thần lực.”
Người đang nói chuyện có nam có nữ, có già có trẻ, mọi người nhao nhao tranh nhau lên tiếng.
Bạch Dạ thấy ánh sáng tắt dần bèn chậm rãi mở mắt, khiếp sợ nhìn đống đồ cổ: “ Là chúng mày đang nói chuyện sao?”
Những giọng nói liên tiếp vang lên: “Đúng vậy.”
Bạch Dạ vừa nghi ngờ và ngạc nhiên: “Không phải chúng mày là đồ vật hả? Tại sao lại có tiếng người nói chuyện?”
“Chúng ta là Thần Khí, lợi hại vô cùng, có thể nói tiếng người chỉ là chuyện con muỗi thôi.”
Bạch Dạ chỉ vào bản thân: “Vậy người canh giữ mà các ngươi đang nói chính là tao à?”
Giọng nói trầm đục của đàn ông lúc nãy lại vang lên: “Đúng vậy, ở trong trí nhớ của chúng ta, các ngươi canh giữ bảo vệ chúng ta rất nhiều năm, chúng ta gọi các ngươi là người canh giữ. Nhưng chỉ có ngươi mới có thể đánh thức chúng ta, ngươi với những người canh giữ khác không giống nhau.”
“Không giống nhau chỗ nào?”
“Trong cơ thể ngươi có một nguồn sức mạnh có thể sai khiến chúng ta.”
Bạch Dạ nghi hoặc: “Tao có nguồn sức mạnh có thể sai khiến các ngươi á? Tại sao tao lại không cảm nhận thấy?”
“Sức mạnh của ngươi quá mỏng manh, chỉ có thể làm chúng ta thức tỉnh và miễn cưỡng sử dụng bản thể của chúng ta thôi.”
“Chúng mày vừa nói phải thường xuyên sử dụng bản thể có thể giúp cho mấy đứa khôi phục thần lực, nhưng mấy đứa là thứ gì, có năng lực gì tao đều không biết. Vậy thì làm sao mà sử dụng được, nhỡ đâu chữa lợn lành thành lợn què thì không tốt chút nào, đúng không?”
Vừa dứt lời, một tia sáng màu vàng bắn vào giữa lông mày Bạch Dạ. Sau đó, trong đầu cậu hiện lên cách sử dụng của những loại đồ cổ, hiện tại cậu nhìn bất kỳ món đồ cổ nào cũng biết được tên và công dụng của chúng. Cảm giác này cực kỳ tốt, cậu không còn dốt đặc cán mai như trước nữa: “Quá thần kỳ, chỉ một tia sáng bắn vào đầu thôi mà tao có thể biết được hết công năng của những món đồ cổ ở đây rồi.”
Trong mắt cậu ánh lên vẻ mừng rỡ, hoá ra Ngọc Như Ý mà cậu sử dụng lúc trước có thể chúc phúc cho người khác, giúp người đó tăng thêm vận may.
Có Thần Khí sửa lại cách nói của cậu: “Chúng ta là Thần Khí, không phải đồ cổ.”
“Rồi rồi, mấy đứa là Thần Khí.” Bạch Dạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Còn có một vấn đề khiến tao rất đau đầu. Trong số chúng mày có những món cực kỳ lớn, với sức lực của một người bình thường như tao thì hoàn toàn không di chuyển chúng mày được, vậy làm sao mà tao sử dụng mấy đứa được? Cứ cho là có thể di chuyển đi thì một lần cũng chỉ mang được một thứ, dùng xong còn phải trả mấy đứa về lại đây, rồi lại mang một Thần Khí khác ra sử dụng, cứ đổi đi đổi lại như vậy thì phiền toái lắm. Rồi thì những lúc không có thời gian rảnh nữa, có khả năng một tuần mới trở về đây một chuyến. Nếu cứ như vậy, chờ đến ngày tao chết thì cũng mới sử dụng được một phần nhỏ Thần Khí thôi, mấy đứa có cách nào giải quyết không?”
“Chúng ta có thể thu nhỏ.” Tất cả Thần Khí biến thành kích cỡ giống như ngón tay:“Chờ đến khi ngươi sử dụng chúng ta, chúng ta sẽ biến trở lại nguyên dạng.”
Mắt Bạch Dạ sáng lên: “Vậy thì tốt.”
Lúc này, một cái túi tiền nhỏ được thêu thùa tỉ mỉ bay đến trước mặt cậu: “Ta có thể chứa hết những món đồ ở đây vào trong túi để ngươi tiện mang ra ngoài.”
Bạch Dạ nhận ra nó là túi gió. Nó không những có thể tạo ra gió mà còn có công dụng chứa đồ.
Túi gió mở miệng túi, một trận gió to thổi ra, cuốn tất cả Thần Khí vào trong túi, sau đó dây thừng ở miệng túi tự động thắt chặt lại rồi biến dài ra. Nó vòng từ trước ra sau cổ Bạch Dạ rồi thắt một cái nút, nhìn giống như một chiếc vòng cổ trang trí, về sau không cần lo lắng sẽ đánh mất đồ rồi.
Bạch Dạ vuốt túi gió treo ở trước ngực, vui vẻ nói: “Được của nó đấy, thế về sau tao muốn sử dụng mấy đứa thì phải lấy ra như thế nào?”
Túi gió sử dụng thần lực quá nhiều, yếu ớt nói: “Chỉ cần kêu tên của món đồ đó ra thôi, ta sẽ thả chúng nó ra.”
“Nhìn mày chẳng có tinh thần gì cả, có phải sử dụng thần lực quá độ rồi không,.”
“Ừ.”
Bạch Dạ vốn muốn hỏi rất nhiều vấn đề, đáng tiếc đối phương hiện tại quá yếu ớt, chỉ đành chờ lần sau rồi hỏi lại thôi.
Lúc này, Hạ Quân gọi điện thoại tới: “Bạch Dạ, Cửu trưởng lão mang theo Đại trưởng lão tố cáo với ông nội, ông nội bảo hiện tại cậu phải về nhà ngay một chuyến.”
Bạch Dạ nói: “Chút nữa chúng tôi còn có tiết học mà.”
“Tôi gọi điện thoại xin nghỉ cho cậu rồi.”
Bạch Dạ: “……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT