Cầu thang ở Cổ Dược Hành được xây cạnh cửa đi đến sân sau, đi lên trên là có thể nhìn thấy cửa vào lầu hai, trên cánh cửa có khắc những phù lục và hoa văn kỳ quái, khiến cho người ta có cảm giác đẩy cửa vào là có thể bước sang một thế giới khác
Bạch Dạ đi đến trước cửa, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái. Tuy rằng cửa phòng đóng chặt nhưng cửa sổ thì vẫn mở, điều kỳ lạ là bên trong lại yên tĩnh đến dọa người, không có một âm thanh nào chuyển ra từ căn phòng, nhưng vừa nãy rõ ràng cậu nhìn thấy rất nhiều người lên lầu hai mà.
Dư Dược ở phía sau thúc giục: “Mau mở cửa đi.”
Bạch Dạ vặn tay nắm rồi đẩy cửa vào, nhìn thấy một hành lang chật hẹp u ám.
Dư Dược hừ nhẹ, có thể mở được cánh cửa này, xem ra vận may của cậu ta không tồi đâu.
Bạch Dạ ngẩng đầu nhìn trần hành lang: “Tại sao nơi này không lắp đèn để chiếu sáng thế?”
“Có lắp, có điều lúc hỏng lúc không.” Dư Dược mất kiên nhẫn, đẩy Bạch Dạ đi vào trong: “Chỗ này của tôi cũng chẳng phải là nơi rừng thiêng nước độc, Cậu có cần phải cẩn thận như vậy không?”
“Tôi là hội viên chí tôn đẩy, có ai đối xử với hội viên như cậu không?” Bạch Dạ quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta một cái rồi lại tiếp tục đi sâu vào trong. Tiếp đó, những bức tường trên dưới phải trái đột nhiên sáng lên những dòng bùa chú, chúng nối với nhau thành một cái khung cửa rộng khoảng nửa thước, khiến cho cả hành lang sáng sủa hơn một chút.
Sau đó cứ mỗi lần cậu bước một bước là cái khung cửa bằng bùa chú đó lại xuất hiện, giống như một cái máy cảm ứng vậy, cuối cùng chiếu sáng toàn bộ hành lang.
Bạch Dạ đẩy cánh cửa phòng ở cuối hành lang, bên trong truyền đến âm thanh náo nhiệt, cậu liền bước thẳng vào trong.
Dư Dược đang đứng ở đầu cầu thang khiếp sợ há hốc miệng: “Bạch Dạ không phải là phàm nhân sao? Tại sao tất cả số bùa chú ở đây lại sáng lên?”
Những ai có thể đẩy cửa bước vào lầu hai chứng tỏ đối phương là người tu chân hoặc là người có duyên với việc tu luyện, cũng có khả năng là vận may của người đó tốt, cho nên những người có thể đẩy cánh cửa này ra cũng khá nhiều. Nhưng có thể làm cho tất cả bùa chú ở hành lang sáng lên chỉ có thể là người tu chân. Khung cửa thứ nhất sáng lên đại diện cho kỳ Luyện Khí, khung cửa thứ hai là kỳ Trúc Cơ. Cứ như vậy tăng dần theo cấp độ, hành lang có tổng cộng bảy khung cửa. Có thể làm cho tất cả khung cửa sáng lên chứng tỏ đối phương là tu sĩ Kỳ Kim Đan trở lên, mà mở được cánh cửa ở cuối hành lang cũng chỉ có thể là người tu chân.
Lúc trước cậu ta ngăn cản Bạch Dạ đi lên là vì lo lắng cậu sẽ trà trộn theo một người tu chân để lén chuồn vào trong.
“Chẳng lẽ Bạch Dạ là một người tu chân che giấu thực lực?” Dư Dược vội vàng đuổi theo Bạch Dạ.
Bạch Dạ đang đứng ở cửa tò mò vuốt quả cầu thủy tinh.
Quả cầu thủy tinh dùng để kiểm tra linh căn, quả cầu không sáng lên chứng tỏ đối phương không có linh căn, không có linh căn thì không thể có tu vi được, không có tu vi chắc chắn không phải là người tu chân, không phải là người tu chân nhưng tại sao lại có thể mở được cánh cửa?
Dư Dược nhìn quả cầu thủy tinh mà ngẩn cả người.
Shit, chắc chắn là bùa chú bên ngoài xảy ra vấn đề nên mới để Bạch Dạ tiến nhầm vào đây.
Bạch Dạ hỏi cậu ta: “Tôi phải đi đâu để được phê duyệt bây giờ?”
Dư Dược: “……”
Cậu ta có nên nói cho Bạch Dạ biết là bản thân đã qua rồi không?
Dư Dược bất lực nói: “Nếu như bây giờ tôi nói mời cậu rời đi, cậu sẽ đi sao?”
Bạch Dạ tức giận nói: “Cậu có tin tôi kiện cậu tội lừa đảo không?”
Bây giờ cậu đang rất có lý do để tin rằng việc vào lầu hai cần thông qua phê duyệt mà Dư Dược nói lúc trước là lừa đảo, mục đích là không muốn cho cậu đi lên.
Dư Dược: “……”
Bạch Dạ không quan tâm đến vấn đề phê duyệt nữa, xoay người chen vào trong đám người.
Dư Dược vội vàng gọi chủ quản tìm người kiểm tra xem bùa chú ở hành lang có phải xảy ra vấn đề hay không, sau đó đuổi theo Bạch Dạ.
Bạch Dạ tự ý đi dạo một vòng ở khu vực bên trái, nhìn thấy một số thảo dược giống hệt với những loại mà Linh Dược chân nhân đưa cho cậu, giá cả từ 5 vạn đến 15 vạn một cây. Đan dược thì đắt hơn, từ 15 vạn đến 50 vạn một viên. Vả lại bây giờ cậu đang đi dạo ở khu giá rẻ, giá cả ở khu cao cấp còn dọa người hơn, mỗi cây thảo dược có giá ban đầu là 50 vạn, đan dược thấp nhất có giá 100 vạn một viên. Mọi người tùy ý mua một lúc đã mất 4000 đến 5000 vạn, chẳng trách mức nạp phí hội viên thấp nhất là 8000 vạn.
Dư Dược thấy Bạch Dạ không lên tiếng, cũng không hề kinh ngạc liền cẩn thận hỏi: “Cậu không có gì muốn hỏi à?”
Bạch Dạ: “Hỏi cái gì? Hỏi tại sao thuốc ở nhà cậu lại bán đắt như vậy hả?”
Dư Dược: “……”
Cậu ta chủ yếu cảm thấy Bạch Dạ sẽ thấy tò mò với đan được, có điều hiện tại trên thị trường có rất nhiều loại thuốc viên giống với đan dược, vậy nên cũng không có gì kỳ lạ lắm. Điều duy nhất khiến người ta để ý chính là nội dung trò chuyện của những vị khách ở đây, ví dụ như mọi người đang nói về đan phương, lò luyện đan, các bước luyện đan, vv……
Không ngờ rằng âm lượng khi nói chuyện của mọi người rất nhỏ, sau đó lại bị những âm thanh khác lấn át đi. Bạch Dạ không nghe rõ mọi người đang nói cái gì, những từ trên vào trong lỗ tai lại biến thành đơn phương đan lộ, khuôn mặt,… nghe đến mức toát cả mồ hôi. Cậu không nhịn được hỏi Dư Dược: “Đơn phương là ai? Tại sao mọi người đều nhắc đến đơn phương thế?”
Lời này cho thấy rõ ràng Bạch Dạ không phải là người tu chân.
Dư Dược bật cười: “Đan phương là một tên nhóc khiến người ta vô cùng yêu thích.”
Thật ra đan phương là phương pháp để luyện đan. Mọi người đều dựa vào đan phương để luyện đan, thử nói xem nó không khiến mọi người yêu thích thì còn ai vào đây nữa?
“……” Bạch Dạ biết cậu ta đang nói dối, vậy nên cũng không hỏi gì thêm nữa, chăm chỉ ghi nhớ giá cả của một vài loại thảo dược rồi đi lên lầu ba.
Lầu ba là nơi để luyện đan, Dư Dược theo bản năng muốn ngăn cậu lại: “Bạch Dạ, sắp đến 6 giờ rồi, tôi mời cậu ăn cơm.”
Bạch Dạ sao lại không biết dụng ý của cậu ta: “Tôi lên lầu ba xem trước rồi đi ăn cơm sau.”
Dư Dược: “……”
Bố cục của lầu ba giống như một khách điếm thời cổ, được chia làm mười lăm gian phòng, trừ căn phòng ở cuối góc là đang mở ra thì những căn phòng khác đều đang đóng chặt cửa, khiến cho người bên ngoài không biết được chuyện gì đàng xảy ra ở bên trong.
Căn phòng ở cuối góc có năm người trẻ tuổi, trong đó có hai người là nhân viên làm thêm ở hiệu thuốc, ba người còn lại là khách quý của cửa hàng. Bọn họ đang rầu rĩ nhìn vào lò luyện đan nhỏ trên bàn.
Bạch Dạ tò mò đi vào.
Một nữ khách quý trong số đó nhìn thấy Bạch Dạ bước vào liền nở nụ cười: “Đạo hữu, cậu cũng tới đây học luyện đan à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT