Hạ Sâm ở giới Tu chân mấy tháng, vậy nên khi trở lại nhà họ Hạ công việc chất đống, ngày nào cũng phải đến công ty xem tài liệu, tiêu tốn rất nhiều thời gian để thích ứng với cuộc sống bận rộn. Bạch Dạ thì dành thời gian đưa Phù Vân lão tổ đi làm quen với thế giới mới, còn phải nghĩ cách để chăm sóc và trông coi hơn hai trăm đứa trẻ. May mà có năm vị thái thượng trưởng lão cùng với nhóm của Vô Tàng theo tới đây nên việc trông nom đám trẻ có người phụ trách. 

Phù Vân lão tổ thích ứng rất nhanh, mới trải qua ba ngày ngắn ngủn đã học được cách dùng điện thoại, lái xe,…. Tất nhiên phần lớn vẫn phải dùng pháp lực để khống chế, ví dụ như không biết đánh chữ trên điện thoại thì sẽ dùng ý niệm để điều khiển bàn phím, sau đó trên màn hình sẽ xuất hiện lời mà bà muốn truyền tải.

Ngày thứ sáu sau khi trở lại phàm giới, Bạch Dạ cuối cùng cũng có thời gian tự do để đến trường học cùng với Hạ Quân.

Những sinh viên trong lớp vẫn giống hệt ngày xưa, nhìn thấy Hạ Quân là mắt sáng hết cả lên, lập tức nhiệt tình chào hỏi.

“Hạ thiếu, cuối cùng cậu cũng đến trường rồi. Bọn mình cứ tưởng cậu phải tiếp nhận công ty nên không đi học nữa.”

“Hạ thiếu, gần đây cậu đi đâu vậy?”

“Hạ thiếu……”

Bạch Dạ thấy không ai chào cậu thì trực tiếp đi về phía nhóm của Đàm Long: “Tùng Trị, Đàm Long, đã lâu không gặp.”

Tùng Trị và Đàm Long vội vã đứng dậy, mỗi người ôm một bên vai của Bạch Dạ rồi hỏi: “Từ sau đợt thi lần trước, bọn mình không liên lạc được với cậu. Tiểu tử cậu gần đây đi đâu vậy?”

Bạch Dạ vừa cười vừa nói: “Nói ra chắc các cậu cũng chẳng tin đâu.”

Tùng Trị trợn mắt: “Cậu không nói sao biết bọn mình có tin hay không?”

Bạch Dạ hạ giọng nói: “Mình đi sinh con.”

Tùng Trị và Đàm Long sửng sốt, sau đó giận dỗi đập vào gáy cậu một cái: “Cậu nói ra lý do này thì ai tin?”

“Mình tin.” Một giọng nói vang lên phía sau bọn họ.

Mấy người quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau là Thành Trấn thì vừa mừng rỡ vừa tức giận: “Thành Trấn, gần đây cậu đi đâu vậy? Có phải cậu và Bạch Dạ cùng bàn bạc với nhau sẽ nghỉ học từ trước không?”

Thành Trấn nhìn Bạch Dạ: “Chẳng phải mình đã nói là về quê sao? Trong nhà xảy ra chút chuyện nên đến tận bây giờ mới có thể đến trường học.”

Tùng Trị và Đàm Long nghĩ đến việc có khả năng người lớn tuổi trong nhà Thành Trấn đã qua đời, vậy nên không hỏi gì thêm mà đổi sang đề tài khác: “Nếu hai cậu đều trở lại học rồi thì tan tiết chúng ta đi ăn mừng một chuyến.”

“Tôi cũng đi.” Hạ Quân nói chen vào.

Dư Dược và Phí Giang cũng theo Hạ Quân, mọi người hẹn nhau sau khi tan học sẽ tới khách sạn gần đó để ăn cơm.

Dư Dược và Phí Giang chờ Hạ Quân ngồi xuống thì vội vàng kéo ghế lại gần nhỏ giọng hỏi: “Mình nghe nói người nhà họ Hạ đã thu tay, không còn làm những chuyện của thần tiên nữa. Tại sao nhà cậu lại quay trở về phàm giới?”

Dư Dược và Phí Giang còn tưởng rằng trước khi hai người lên Trúc Cơ sẽ không gặp lại Hạ Quân, không ngờ rằng hắn lại trở về lúc này.

“Không làm chuyện của thần tiên đâu có đồng nghĩa với việc không trở về phàm giới.” Hạ Quân nhìn Bạch Dạ đang ngồi trước mặt rồi nhỏ giọng nói: “Anh mình và Bạch Dạ đã tính toán hết rồi, trong vòng mười năm sẽ không trở về giới Tu Chân. Đúng rồi, qua một khoảng thời gian nữa, bọn họ còn muốn tổ chức tiệc mừng ở phàm giới. Đến lúc đó các cậu cũng đến uống rượu mừng nhé.”

“Tổ chức tiệc mừng?” Phí Giang khó hiểu: “Tiệc mừng gì cơ?”

Hạ Quân vỗ một phát vào người cậu ta: “Anh mình với Bạch Dạ chỉ mới đăng ký kết hôn chứ chưa tổ chức tiệc rượu. Hai người họ dự tính tìm ngày tốt để tổ chức tiệc bù vào đó.”

“Chắc chắn bọn mình sẽ đi.” Phí Giang chưa gì đã thấy rất mong đợi: “Đến lúc đó chắc chắn náo nhiệt lắm?”

Hạ Quân nghĩ tới hơn hai trăm đứa trẻ trong nhà, khóe miệng giật giật nói: “Chắc chắn sẽ cực kỳ náo nhiệt.”

Thành Trấn là người tu chân nên thính giác tốt hơn nhiều so với người bình thường. Cậu có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người ngồi sau. Nhân lúc Tùng Trị đang nói chuyện với Đàm Long, cậu nhỏ giọng hỏi Bạch Dạ: “Thời gian trước thật sự xin lỗi cậu, lúc đó mình không có cách nào giúp cậu được.”

Thời điểm mà cậu ta nhắc đến chính là khi Bạch Dạ và Hạ gia bị các môn phái chèn ép. Khi đó bọn họ không thể tới giúp đỡ được.

Thời điểm đó không phải bọn họ ham sống sợ chết mà là do người trong môn phái không hề tin lời bọn họ nói. Vả lại khi đó pháp lực của họ cũng cạn kiệt, thậm chí còn có lúc không thở nổi, đến bản thân mình còn khó bảo toàn, đừng nói đến việc đi giúp đỡ Bạch Dạ. Cũng may khi đó gia tộc bọn họ không đối đầu với gia đình Bạch Dạ, nếu không cậu ta và anh trai không còn chút mặt mũi nào để gặp Bạch Dạ.

Bạch Dạ có thể thông cảm cho bọn họ: “Mình hiểu rằng năng lực của mọi người hoàn toàn không giúp được gì, cậu đừng tự trách.”

Thành Trấn cuối cùng cũng thấy yên lòng: “Tuy rằng lúc đó không giúp được cậu nhưng bọn mình có tới thành Tây Thanh, còn nhìn thấy hai gã đệ tử Kim Đan ở núi Linh Dược nói đỡ cho cậu. Có điều sau này cũng bị người trên núi bắt đi mất.”

Cậu ta ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Trong đó một người tên là Phương An.”

Bạch Dạ cười: “Hóa ra là hắn à.”

Tấm lòng của hắn cậu nhận được rồi.

Lúc này, Tùng Trị thò đầu vào hỏi một câu: “Này, hai cậu nói cái gì mà lén lén lút lút thế?”

Bạch Dạ quay đầu lại rồi nói: “Bọn mình đang nói xem ăn cơm xong thì đi đâu chơi.”

Cậu có suy nghĩ để cho Tùng Trị và Đàm Long tu tiên, tiếc rằng hai người đều không có linh căn.

Tùng Trị cũng cảm thấy rất hứng thú: “Chúng ta tới nơi nào chơi vậy?”

Mấy người ngồi sau dựng tai lên.

Bạch Dạ nói giỡn: “GAY đi.”

Mọi người: “……”

Sau khi hết tiết, bảy người bá vai nhau rời khỏi phòng học, chỉ thấy một đám nam sinh đi đi lại lại ngoài dãy lớp học nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó.

“Nữ sinh kia xinh đẹp thật đấy.” Một nam sinh nhỏ giọng nói: “Là sinh viên trường chúng ta sao?”

“Nếu trong trường chúng ta có người đẹp như thế này, sớm đã được bình chọn làm hoa khôi trên diễn đàn của trường rồi.”

“Đẹp hơn nhiều so với hoa khôi trong trường chúng ta.”

“Trong tay cậu ấy cầm theo cặp lồng cơm, có phải đang đợi ai không?”

Bạch Dạ đã có Hạ Sâm nên hoàn toàn không có hứng thú đi xem đó là ai sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.

Hạ Quân một lòng chỉ nghĩ đến chuyện tu luyện và Thành Trấn đã sớm quyết định sẽ không tìm bạn đời khi vẫn ở kỳ Kim Đan. Hai người họ cũng không có hứng thú với nữ sinh xinh đẹp trong lời nói của mọi người.

Dư Dược, Phí Giang và Tùng Trị lại vô cùng hiếu kỳ, khi nghe thấy có nữ sinh xinh đẹp thì vội vã liếc mắt nhìn qua phía đó.

“Mẹ nó, đẹp thật.” Phí Giang nhìn thẳng về phía người đó: “Còn đẹp hơn cả minh tinh nữa.”

Dư Dược đồng tình: “Là người đẹp nhất mà mình từng thấy trong số những bạn nữ đã gặp.”

Tùng Trị hỏi: “Mình chưa từng thấy người này bao giờ, có phải là học sinh trong trường chúng ta không?”

Đàm Long khẳng định: “Không phải.”

Phí Giang nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp đi về phía bọn họ thì kích động nói: “Cậu ấy đang đi về phía này, có phải nhìn trúng ai trong số bọn mình không?”

Dư Dược cà khịa cậu ta: “Cậu ấy chắc chắn không nhìn trúng cậu.”

Phí Giang hừ một tiếng: “Nếu cậu ấy chướng mắt với mình, chắc chắn cũng sẽ chướng mắt với cậu.”

Dư Dược cũng nhận thức được vẻ bề ngoài của mình không hấp dẫn người khác cho lắm: “Chắc cậu ấy bị thu hút bởi A Quân.”

Hạ Quân đang độc thân, lại là nhị thiếu gia nhà họ Hạ, rất nhiều cô gái muốn lao vào lòng hắn.

Lúc này, nữ sinh xinh đẹp kêu lên: “Tiểu Dạ.”

“Tiểu Dạ?” Mấy người bọn họ bất giác nhìn về phía Bạch Dạ.

Bạch Dạ nghe thấy giọng nói quen thuộc thì quay đầu lại, nhìn thấy người tới là Phù Vân lão tổ thì ánh mắt lộ ra sự vui mừng: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

“Mẹ?” Mọi người đều sửng sốt.

Phí Giang hỏi Bạch Dạ: “Nữ sinh này tên là mẹ hả?”

Bạch Dạ trừng cậu ta một cái: “Mẹ ruột của tôi.”

Mọi người ai cũng há hốc mồm: “Mẹ ruột?”

Hạ Quân biết chuyện này từ trước nên gật đầu: “Đúng là mẹ ruột của Bạch Dạ thật. Những người lúc trước tới trường gây náo loạn chỉ là cha mẹ nuôi của cậu ấy thôi.”

Tùng Trị khó tin nói: “Việc này..Mẹ ruột cậu ấy trẻ tuổi quá.”

Hạ Quân nói một câu thâm sâu: “Người ta biết chăm chút bản thân, nhưng có khi trên thực tế tuổi còn lớn hơn cả cha mẹ các cậu.”

Tùng Trị, Đàm Long: “……”

Dư Dược và Phí Giang nghĩ đến việc mẹ ruột của Bạch Dạ có khả năng là người tu luyện nên mới giữ gìn được nét thanh xuân nguyên vẹn như vậy, bởi thế nên hai người không kinh ngạc như nhóm của Tùng Trị.

Những nam sinh khác biết được nữ sinh này là mẹ ruột của Bạch Dạ thì trái tim thiếu niên tan nát, mảnh vụn rơi đầy đất, mất mát rời khỏi khu dạy học.

Bạch Dạ hỏi Phù Vân lão tổ: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Phù Vân lão tổ giơ cặp lồng giữ ấm lên: “Ta nấu canh cho con.”

Bạch Dạ nhìn ra Phù Vân lão tổ muốn bù đắp tình cảm hai mẹ con nên cười tươi rồi nhận lấy cặp lồng đựng canh: “Mẹ, chúng con chuẩn bị đi ăn cơm, mẹ có muốn đi cùng không?”

Phù Vân lão tổ nhìn về phía bạn bè của cậu, thấy vẻ mặt ai cũng trông chờ thì mỉm cười hỏi: “Nếu không quấy rầy mọi người thì cho mẹ đi cùng với.”

Dư Dược, Phí Giang và Tùng Trị đồng thanh nói: “Không quấy rầy.”

Hạ Quân trợn tròn mắt. Nếu như bọn họ biết được cô gái xinh đẹp trước mặt là yêu quái mấy vạn năm, chắc chắn sẽ không dám ngồi xuống ăn cơm.

Mấy người Phí Giang da mặt dày, chen chúc đi bên cạnh Bạch Dạ không ngừng nịnh nọt Phù Vân lão tổ.

Khóe mắt của Thành Trấn và Hạ Quân đang đi phía sau bọn họ không ngừng giật mạnh.

Bạch Dạ bị đẩy sang một bên thì trợn mắt tức giận, sau đó mới phát hiện ra sức quyến rũ của mẹ mình quá lớn. Không chỉ có những người đàn ông đi trên đường mà ngay cả nhân viên phục vụ trong khách sạn cùng những ông chú trung niên tới đây ăn cơm cũng nhìn chằm chằm vào mẹ của cậu, thậm chí còn có những người chuyên săn lùng minh tinh muốn tiếp cận với mẹ cậu.

Bạch Dạ dùng truyền âm nói với Hạ Quân: “Đây là lần đầu tiên mình để ý sức quyến rũ của mẹ lại lớn như vậy.”

Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Quân phát hiện ra điều đó. Trước kia Phù Vân lão tổ trang điểm rất đậm, hơn nữa thân phận lại phức tạp khiến mọi người đều kiêng dè hoặc sợ hãi bà. Vậy nên không ai có tâm trạng chú ý đến vẻ bề ngoài của Phù Vân lão tổ, càng không có gan nhìn chằm chằm hoặc theo đuổi bà.

Nhưng hiện tại ở phàm giới không giống như vậy. Mọi người không biết thân phận thật sự của Phù Vân lão tổ nên không hề thấy sợ sệt.

Phù Vân lão tổ cầm lấy tấm danh thiếp mà người săn lùng minh tinh vừa đưa cho, dùng truyền âm hỏi Bạch Dạ: “Minh tinh là cái gì?”

Bạch Dạ không nói rườm rà phức tạp mà giải thích khái quát cho bà hiểu: “Người vừa đưa danh thiếp cho mẹ có thể gọi là người săn sao, công việc chủ yếu là tìm kiếm những cô gái xinh đẹp hoặc những chàng trai có năng khiếu ca hát nhảy múa để chụp quảng cáo hoặc quay phim. Những người này sẽ xuất hiện trong những bộ phim mà mẹ hay nhìn thấy trên tivi. Ai trở nên nổi tiếng sẽ được gọi là minh tinh.”

Phù Vân lão tổ nửa hiểu nửa không hừ lạnh một tiếng: “Lại còn dám bảo bổn tọa làm con hát ư.”

“Hiện tại những người này có thân phận không thấp đâu. Nếu như mẹ hứng thú có thể bảo A Sâm sắp xếp diễn vài vai nghiệp dư coi như dạo chơi một chuyến.” Bạch Dạ lo lắng mẹ mình cảm thấy quá nhàm chán nên mới tìm việc cho bà làm để giết thời gian, không cần bà trở nên nổi tiếng mà chỉ cần có việc gì đó để làm là được.

Nghĩ đến việc có thể nhìn thấy bản thân trên màn hình TV, Phù Vân lão tổ cảm thấy không tệ lắm: “Cứ để đến lúc nhàm chán rồi nói sau.”

Bạch Dạ cũng không nói thêm gì nữa.

Trong khi ăn cơm, bởi vì mấy người Dư Dược là bạn học của Bạch Dạ nên thái độ của Phù Vân lão tổ cũng trở nên hiền dịu hơn, thỉnh thoảng còn trả lời mấy câu hỏi của bọn họ. Chờ tới khi ăn cơm xong, bà đánh xe rời đi luôn.

Sau khi tiễn Phù Vân lão tổ rời đi, Phí Giang tò mò hỏi một câu: “Bạch Dạ, cha ruột cậu là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play