Đám người Vô Tàng nhìn về phía tiểu Phong Bá trong lòng đại thái thượng trưởng lão. Đứa trẻ đang cực kỳ phấn khích, tay nhỏ cầm cái chổi vẫy tới vẫy lui khiến khí xui xẻo bay về phía những người đang xem trận đấu, chỉ cần ai lén lút nói xấu về Bạch Dạ và người nhà họ Hạ sẽ “vinh dự” nhận được một cái chổi đen.
Vô Dã nghi hoặc: “Tại sao Phong thần lại có thần khí của Suy thần?”
Vô Tàng liếc mắt nhìn về phía Bạch Dạ, sau đó dùng truyền âm nói chuyện: “Ngày hôm qua khi gỡ bỏ mặt nạ của Bạch Dạ, ta nhìn thấy trên cổ hắn có túi gió của Phong thần, trên tay đeo thủy long của Thủy thần. Ta đoán rằng thần khí của thần tiên có khả năng đang ở trên người hắn.”
“Vậy……” Vô Sương than nhẹ một tiếng: “Việc thần tiên chuyển thế liệu có liên quan đến thần khí không?”
“Không loại trừ có khả năng này.”
Vô Dã nhìn vị trí Bạch Dạ đang ngồi, chỉ thấy trong tay đám trẻ con được bế trong lòng mấy anh em Bạch Liệt đang cầm thần khí Ôn Hồ của thần dịch bệnh, thần khí Ngọc Chẩm của thần lười, thần khí Băng Sàng Tháp của thần ngủ. Khóe mắt hắn giật giật: “Nhiều thần khí ở trong tay Bạch Dạ như vậy, làm sao chúng ta đối phó với hắn được.”
Những người khác: “……”
Phù Vân lão tổ nhìn những đứa trẻ trong lòng mấy anh em Bạch Giám, dùng truyền âm hỏi Bạch Dạ: “Bọn nó đều là thần tiên đầu thai chuyển thế sao?”
Bạch Dạ vừa đùa với đứa trẻ trong tay, vừa hắng giọng nói với bà: “Hiện tại trong người bọn nó đều có huyết mạch của mẹ.”
“Ai thèm.” Phù Vân lão tổ hừ lạnh: “Bây giờ ta chỉ khao khát được giết chết bọn nó thôi.”
Bạch Dạ không lo lắng chút nào: “Nếu như bọn nó chết đi, mẹ cũng chẳng sống được.”
“……” Phù Vân lão tổ trầm mặc vài giây rồi lại nói: “Pháp khí của ông ngoại bà ngoại cũng đang ở chỗ con sao?”
“Vâng, mẹ cần không?”
Phù Vân lão tổ bĩu môi: “Ta có cần cũng vô dụng, cũng không thể nào giúp họ sống lại được. Cũng chỉ có con mới nghĩ ra cách khiến hai người đó hồi sinh.”
Bạch Dạ cười nói: “Nếu như ông bà ngoại sống lại, bọn họ cũng chỉ có thể lấy thân phận con của con mà tồn tại thôi.”
Khóe mắt Phù Vân lão tổ giật giật: “Nếu như con giúp cho người kia sống lại, hắn cũng sẽ trở thành con của con sao?”
Người mà bà đang nhắc đến là Thái Dương Tinh Quân.
“Vâng.” Bạch Dạ trả lời không hề do dự: “Dù sao ông ta cũng chưa từng làm hết trách nhiệm của một người phụ thân, cũng chưa từng cho con gọi ông ta là cha. Con đã sớm hết hy vọng từ lâu rồi. Cứ để cho ông ta trở thành con của con, con sẽ dạy dỗ cho ông ta biết làm thế nào để trở thành một người cha tốt.”
Phù Vân lão tổ: “……”
Có phải bà nên cảm thấy may mắn vì năm đó đã bị phong ấn không, nếu không con trai sẽ trở thành cha của bà mất.
Phù Vân lão tổ thấy đám người Vô Tàng đi tới vị trí ngày hôm qua rồi ngồi xuống, bà cười khẩy một tiếng chứ không nói thêm gì.
Bạch Dạ dùng ngón tay chọc nhẹ vào mặt đám trẻ: “Hôm nay mấy đứa cứ chơi thoải mái.”
Bốn đứa trẻ cười khanh khách như tiếng nhạc, cầm lấy thần khí Bạch Dạ đưa cho thích làm gì thì làm. Đứa thì sử dụng Ôn Hồ khiến nhiều người nhiễm bệnh, đứa thì dùng Ngọc Chẩm khiến mọi người trở nên lười biếng, đứa lại nghịch Băng Sàng Tháp khiến người ta lăn ra ngủ. Thậm chí còn có người mất hết tiền bạc, linh khí của linh thạch nằm trong nhẫn không gian bay hết toàn bộ, biến thành những cục đá trong suốt vô dụng.
Nơi tỷ thí vốn dĩ ồn ào náo nhiệt trở nên uể oải ỉu xìu, nhìn khung cảnh có chút hỗn loạn, ngay cả người giám sát cũng chịu ảnh hưởng.
Hạ Quân ngồi trên khán đài nhìn thấy người xung quanh không ngủ thì cũng ngẩn người liền nghi hoặc hỏi: “Mọi người làm sao vậy?”
Trong mắt Hạ Sâm hiện lên ý cười: “Bạch Dạ đưa thần khí của Suy thần, thần dịch bệnh, thần nghèo đói, thần lười và thần ngủ cho bọn nhỏ chơi. Đám nhỏ không hiểu chuyện, thích làm gì thì làm, vậy nên khiến cho mọi người ở nơi tỷ thí và trong toàn thành Trung Nguyên bị nguyền rủa.”
Hạ Quân: “……”
Vô Sương ngồi tại sảnh chờ quét mắt nhìn khung cảnh xung quanh, lãnh đạm nói: “Xem ra hôm nay không thi đấu được rồi.”
“Vậy thì không đấu nữa.” Vô Dã cảm thấy người của bọn hắn hôm nay có chút yên tĩnh, quay đầu lại quan sát thì phát hiện ra thiếu hai người. Hắn vội vàng hỏi: “Vô Môn và Vô Hạp đâu rồi? Chẳng phải hai người đó cũng theo chúng ta vào đây sao? Tại sao lại không thấy đâu nữa? ”
Vô Tàng bỗng chốc sầm mặt xuống: “Chẳng lẽ hai người họ định lén lút hành động?”
Những người khác quay sang nhìn nhau tỏ vẻ không biết gì.
Đột nhiên, phía đối diện vang lên một tiếng động lớn.
Đám người Vô Tàng nhanh chóng nhìn về phía khán đài, chỉ thấy Hạ Sâm đang giằng co với Vô Môn và Vô Hạp.
Bạch Dạ lập tức dịch chuyển tức thời tới bên cạnh Hạ Sâm: “Mọi người không sao chứ?”
Hạ Sâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vô Môn và Vô Hạp: “Bọn hắn muốn giết đám trẻ.”
May mà sáng sớm nay hắn đã truyền thần lực vào trong cơ thể mấy đứa nhóc nên hai tên này mới không đạt được mục đích.
“Xem ra tôi đoán đúng rồi.” Bạch Dạ châm chọc nhếch mép nói: “Bọn hắn không muốn chúng thần quay lại, có tham vọng xưng vương ở giới Tu chân.”
Lời này khiến Vô Môn và Vô Hạp thấy chột dạ khi đối mặt với Hạ Sâm.
Đám người Vô Tàng tất nhiên không muốn nhìn thấy người khác gây khó dễ cho anh em trong nhà, lập tức di chuyển tới trước mặt nhóm của Bạch Dạ.
Mấy anh em Bạch Liệt cùng với những thần vệ âm thầm bảo vệ Hạ Sâm và người nhà của hắn nhanh chóng hiện thân.
Bạch Cạnh nói một cách khinh thường: “Bên phía ta nhiều người hơn, các ngươi cho rằng có thể đánh bại được chúng ta sao?”
Vô Tàng nhíu mày, dùng truyền âm nói với Hạ Sâm: “Thần tử định cãi lại mệnh lệnh của thần vương, không ra tay với Bạch Dạ sao?”
Hạ Sâm cười lạnh: “Vừa rồi Vô Môn còn muốn giết thần tiên chuyển thế trong bộ dạng một đứa trẻ, rốt cuộc ai mới là kẻ đang ngăn cản chúng thần quay lại.”
Lúc này Vô Tàng thật sự muốn mắng cho Vô Môn một trận, làm được thì ít mà hỏng việc thì nhiều, đã thế lại còn làm trái mệnh lệnh, rút dây động rừng, cuối cùng người hứng chịu hậu quả vẫn là bọn hắn. Hắn giả bộ như không biết, cố tình hỏi: “Thần tiên chuyển thế trong hình dạng trẻ con cái gì cơ?”
Hắn vừa nhìn những đứa trẻ trong lòng Hạ Quân, vừa giả đò hỏi han: “Ngài nói những đứa trẻ đó đều là thần tiên chuyển thế sao?”
“Đừng nói với ta rằng hôm qua ngươi không nhìn ra những đứa trẻ này là thần tiên.” Hạ Sâm không tin lời hắn nói: “Ta thấy người muốn ngăn cản thần tiên trở lại chính là các ngươi thì đúng hơn.”
Vô Tàng có chết cũng không thừa nhận: “Chúng ta thật sự không biết đám trẻ con này là thần tiên chuyển thế, chỉ đơn giản nghĩ chúng là con của Bạch Dạ nên muốn bắt cóc để ép hắn nghe theo mệnh lệnh của chúng ta.”
Hạ Sâm hừ một tiếng.
Bạch Dạ dùng truyền âm nói với Hạ Sâm: “Để tôi nói chuyện với Vô Tàng mấy câu.”
Hạ Sâm gật đầu.
Bạch Dạ nhìn về phía Vô Tàng, dùng truyền âm nói với hắn: “Vô Tàng, không cần phải giả vờ nữa, ta cũng biết các người không muốn thần tiên quay trở lại. Thành thật mà nói thì ta cũng không muốn điều đó xảy ra.”
Vô Tàng khẽ nhíu mày, không quá tin tưởng lời Bạch Dạ.
Cậu tiếp tục nói: “Việc đã đến bước đường này rồi thì không cần phải dấu diếm nữa. Lúc trước ngươi từng nói với Hạ Sâm việc thần tiên biến mất có liên quan đến ta. Không sai, chính ta đã gây ra việc đó. Trên cương vị là kẻ đầu sỏ, tất nhiên ta sẽ không để cho thần tiên quay trở lại, bởi vì ta thích thần tử, muốn ở bên cạnh hắn. Đám thần tiên đó quay về không hề mang lại chút lợi ích nào cho ta hết. Về sau chỉ cần các ngươi không quấy rầy chúng ta, chúng ta cũng sẽ không can thiệp đến chuyện của các ngươi. Nhưng nếu dám giở trò đụng đến chúng ta, ta sẽ không khách khí nữa đâu.”
Nói xong, cậu quay sang bảo mọi người: “Chúng ta đi.”
Đám người Vô Tàng không ngăn cản bọn họ.
Bạch Cạnh dùng truyền âm buồn bực nói: “Tiểu Dạ, tại sao chú không ra tay với đám người Vô Tàng? Nếu như không đánh một trận sống còn, có khi bọn hắn còn cho rằng chúng ta sợ hãi ấy chứ.”
Bạch Dạ lãnh đạm nói: “Nếu như ra tay chính diện, không biết sẽ khiến bao nhiêu người chết và bị thương. Em không muốn người bên phía chúng ta bị tổn thất.”
Nếu đám người Vô Tàng sử dụng toàn lực, chưa chắc phía bọn họ đã giành được lợi thế.
Bạch Dạ trừng hắn một cái: “Không muốn cho đám người đó biết thì mau chóng thu lại nụ cười gian xảo của anh đi.”
Bạch Cạnh sờ lên mặt theo bản năng. Hắn cười gian xảo bao giờ?
Hạ Sâm dùng truyền âm hỏi Bạch Dạ: “A Dạ, vừa rồi cậu nói gì với Vô Tàng?”
Bạch Dạ thản nhiên trả lời: “Tôi nói thật cho bọn hắn biết đầu đuôi việc thần tiên biến mất cùng với suy nghĩ không muốn chúng thần quay trở lại để bọn hắn không nhằm vào chúng ta. Mục đích đằng sau là khiến bọn người đó lơi lỏng cảnh giác, nhưng muốn bọn hắn buông bỏ dã tâm là điều không thể.”
Bạch Dạ lại đoán đúng. Khi Vô Tàng kể lại những lời Bạch Dạ nói cho đồng bọn nghe, Vô Môn là người đầu tiên lên tiếng tỏ vẻ không tin: “Ta không tin Bạch Dạ. Hắn là kẻ không đáng tin chút nào.”
Vô Tàng nhìn về phía Vô Sương: “Các ngươi cảm thấy sao?”
Vô Sương than nhẹ một tiếng: “Ta cảm thấy lời Bạch Dạ nói khá đáng tin. Trước kia thần tiên đối xử không tốt với hắn, ngay cả Thái Dương Tinh Quân cũng cực kỳ hà khắc với con trai mình, đến một tiếng cha cũng không cho phép Bạch Dạ cất lên, thậm chí thần vương còn muốn diệt trừ Bạch Dạ. Ngài ấy từng nói việc thần tiên biến mất có liên quan đến hắn, vậy nên thông tin hắn là kẻ chủ mưu gây ra mọi chuyện có lẽ không phải là giả. Nếu như mọi việc là do hắn làm, vậy không có lý do gì hắn lại giúp thần tiên quay trở lại. Như vậy chẳng khác gì tự mình đạp đổ hết công sức lúc trước, đúng không?”
Vô Dã đồng tình với lời Vô Sương nói: “Vô Sương nói đúng. Về sau nước sông không phạm nước giếng, mỗi người sống cuộc sống riêng của nhau, chúng ta sẽ không có ai bị thương nữa.”
Vô Tàng trầm tư.
Vô Môn tức muốn hộc máu: “Ta nên nói đầu óc các ngươi ngu ngốc hay đầu các ngươi bị nước vào đây? Trước tiên không nói đến việc thần tiên có thể quay trở lại hay không, mang trên người thân phận thần vệ đồng nghĩa với việc chúng ta phải nghe theo mệnh lệnh của thần tử, các ngươi thật sự cho rằng ai sống cuộc đời của người đó là được sao? Nếu không nghe theo mệnh lệnh, sau này nhìn thấy thần tử, các ngươi có cảm thấy xấu hổ hay không? Còn nữa, nếu như thần tiên biến mất thật sự có liên quan đến Bạch Dạ, vậy thì càng đáng sợ. Các ngươi nghĩ xem, Bạch Dạ tìm trăm phương nghìn kế xử lý đám thần tiên, chẳng lẽ lý do chỉ đơn giản là để ở bên cạnh thần tử thôi sao? Các ngươi không lo lắng hắn sẽ lợi dụng thần tiên làm chuyện xấu hoặc đối phó với chúng ta ư?”
Vô Tàng nói: “Lời ngươi nói không hẳn không có lý, những người khác thấy thế nào?”
Vô Hạp ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu như Bạch Dạ thật sự thích thần tử, có khi hắn sẽ nghe theo lời ngài ấy. Có thần tử trông coi Bạch Dạ, khả năng hắn lợi dụng thần tiên làm chuyện xấu là rất nhỏ.”
Những người khác chế giễu hắn: “Liệu có thể thích được bao lâu? Nếu như có một ngày Bạch Dạ không thích thần tử nữa, vậy thì phải làm sao?”
“Ta cho rằng nếu như Bạch Dạ đã không muốn thần tiên quay trở lại, vậy thì chúng ta cứ hưởng thụ cuộc sống bây giờ đi. Nếu như xảy ra tranh chấp ở thời điểm hiện tại cũng không hay ho cho lắm.”
“Đúng thế. Bên phía đó có nhiều người như vậy, chưa chắc chúng ta đã chiếm được lợi thế.”
Phần lớn mọi người đều muốn sống những ngày tháng yên ổn chứ không muốn mọi chuyện náo loạn lên.
Vô Môn bị bọn hắn làm cho tức chết đi được: “Tùy các ngươi. Dù sao thì ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.”
Hắn xoay người dịch chuyển đi chỗ khác.
Vô Sương thở dài: “Vô Môn đúng là nôn nóng. Chúng ta có nói là không giúp đỡ đâu.”
Vô Tàng gật đầu: “Đối đầu trực diện chưa chắc đã được hời, chúng ta trở về rồi tính toán sau.”
“Ừ.”
Khi bọn hắn rời khỏi nơi tỷ thí, Bạch Dạ cũng mang theo người của Hạ gia dịch chuyển tức thời về Hạ Viên ở thành Tây Thanh.
Hạ lão gia nhìn khung cảnh bốn phía kinh ngạc nói: “Chẳng phải nơi này là Hạ Viên ở thành Tây Thanh sao?”
Hạ Quân khiếp sợ: “Đây là thành Tây Thanh sao? Làm thế nào mà chúng ta có thể trở về đây trong chớp mắt vậy? Dùng trận pháp hả? Nhưng cháu có nhìn thấy trận pháp nào đâu.”
“Đây gọi là dịch chuyển tức thời.” Bạch Cạnh cười nhạo: “Đừng nói là ngươi không biết đấy nhé?”
Hạ Quân biết dịch chuyển tức thời là gì, có điều chỉ được nghe thấy chứ chưa từng gặp bao giờ. Ngày hôm nay nhìn thấy mấy anh em Bạch Dạ trong nháy mắt đã đi vào nơi tỷ thí, hắn còn tưởng rằng do bọn họ đi quá nhanh. Những tu sĩ cảnh giới Đại Thừa cũng không thể dịch chuyển tức thời mà chỉ đi lại giữa tòa thành này và tòa thành khác với tốc độ cực nhanh trong một khoảng thời gian ngắn. Việc này hắn phải hỏi thái tổ phụ mới biết được, chỉ có những người đã phi thăng mới sử dụng được thuật dịch chuyển tức thời.
Hắn lẩm bẩm nói: “Mình quên mất Bạch Dạ có huyết mạch của thần tiên, có thể dịch chuyển tức thời cũng là chuyện bình thường.”
Bà nội Hạ hỏi Bạch Dạ: “Người của Thập Phương Đình là ai? Tại sao lại muốn giết tám trẻ?”
Bạch Dạ nói: “Bọn hắn là thần vệ của thần vương. Có điều hiện tại những tên đó không muốn thần tiên quay lại nên mới quyết định giết hại đám trẻ.”
“Thần vệ hả?” Hạ Quân hỏi: “Vậy bọn hắn cũng là thần sao?”
Cha Hạ lo lắng: “Cha thấy bọn hắn rất lợi hại, có cần giấu bọn trẻ tới chỗ nào đó không.”
Bọn họ cũng muốn giúp một tay, nhưng tu vi lại quá thấp, không phải là đối thủ của đối phương. Không khiến cho Bạch Dạ thêm phiền toái đã là không tệ rồi.
Mẹ Hạ cũng cho rằng phải bảo vệ đám trẻ cẩn thận.
Nhưng ở trong lòng Hạ Sâm, người cần được bảo vệ lại chính là cha mẹ Hạ.
Bọn nhóc tuy còn nhỏ nhưng lại có thần lực, nếu trao trả thần khí lại cho chúng, mười sáu đứa trẻ dư sức đánh lại một thần vệ.
Hạ Sâm nói: “Cha, mẹ. Hai người đưa đám trẻ về phòng nghỉ ngơi trước đi, con với A Dạ sẽ tính toán chu toàn.”
Mấy người nhà họ Hạ quay sang nhìn nhau, sau đó trở lại nơi bọn họ ở.
Trước khi cha Hạ đóng cửa phòng lại thì thấy hộ vệ trước kia đi bên cạnh Hạ Sâm ra ngoài tuần tra. Sau đó ông nói với cha mình: “Con cảm thấy A Sâm có chuyện gạt chúng ta.”
Những họ vệ ngoài kia là do Hạ Sâm tự mình thu nhận, cũng đã đi theo bên cạnh Hạ Sâm nhiều năm rồi. Vậy mà đến hôm nay bọn họ mới phát hiện ra những hộ vệ đó không phải là người tu chân bình thường.
Bà nội Hạ gật đầu: “Những hộ vệ đó không đơn giản, không biết tại sao A Sâm lại thu nhận bọn hắn ở bên cạnh? Tại sao những hộ vệ này lại ngoan ngoãn nghe theo lời sai bảo của nó.”
Trước kia bọn họ vẫn luôn cho rằng hộ vệ của Hạ Sâm có tu vi dưới tất cả các thành viên trong nhà, mà biểu hiện ra ngoài của họ cũng thể hiện điều đó. Nhưng vừa nãy những hộ vệ này đột nhiên xuất hiện bên cạnh, bằng điểm này thôi cũng đủ để chứng minh tu vi của họ cao hơn nhiều so với các thành viên nhà họ Hạ.
Mẹ Hạ thở dài: “Từ trước đến nay A Sâm làm việc gì cũng chỉ thông báo cho chúng ta chứ chưa từng thương lượng với cả nhà.”
Hạ lão gia thở dài theo: “Từ trước đến nay nó luôn có chủ ý riêng của mình.”
Mọi người đều trở nên trầm mặc. Bà nội Hạ cảm thấy quá yên tĩnh, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Quân: “Tiểu Quân, bình thường cháu nói nhiều nhất nhà, tại sao bây giờ lại không nói gì?”
Ba vị trưởng bối còn lại nhìn về phía Hạ Quân.
Hạ Quân chững lại: “Những lời cần nói mọi người đều nói hết rồi, cháu còn có thể nói cái gì nữa?”
Bà nội Hạ nheo mắt: “Ta cứ có cảm giác cháu biết chuyện gì đó nhưng lại giấu chúng ta.”
Hạ Quân không thốt lên lời: “Bà nội, bà nói cháu biết chuyện gì cơ?”
Bà nội Hạ tiến lên trước hai bước rồi hỏi: “Có phải cháu biết chuyện liên quan đến anh cả không?”
Hạ Quân cảm thấy buồn cười: “Bà cảm thấy anh ấy sẽ nói chuyện của mình cho cháu sao?”
Vừa nãy không lên tiếng là bởi trong đầu hắn có suy đoán riêng về người anh của mình, thậm chí hắn còn cảm thấy anh cả giống với Bạch Dạ, cả hai người đều là thần tiên. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy việc này quá hoang đường.
Nếu anh cả là thần tiên, vậy có phải hắn cũng là thần tiên không?
Bà nội Hạ cảm thấy cháu mình nói có lý, vậy nên cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT