Hạ Sâm nhìn thấy sắc mặt của Bạch Dạ không đúng lắm, vội vã đi lên trước đỡ lấy cậu: “Có phải tia sét mạnh quá khiến cậu không thoải mái không?”
Bạch Dạ vỗ về bụng, chịu đựng đau đớn nói: “Có khả năng sắp sinh rồi.”
Vẻ mặt Hạ Sâm sầm xuống, nhanh chóng bế cậu lên.
Cùng lúc đó, Bạch Liệt ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh Cửu Thanh ở Hạ Trang. Tiếp theo, hơi thở mạnh mẽ bắn ra ngoài.
Thần thức của đại thái thượng trưởng lão bị đẩy ngược trở về, chấn động đến mức cả người ông phải lùi lại phía sau mấy bước.
Ông khiếp sợ nhìn về phía Hạ Viên. Bản thân là một người tu chân sắp phi thăng lên thành thần tiên, thế nhưng lại có ai đó bắn ngược thần thức của ông dễ như trở bàn tay, có thể thấy được sức mạnh của đối phương cực kỳ kinh khủng. Thậm chí ông còn đang hoài nghi rằng liệu đó có phải là thần tiên hay không.
Nhưng Hạ Sâm và Bạch Dạ quen biết với một người lợi hại như vậy từ khi nào?
Chỉ đành chờ đến khi gặp lại Hạ Sâm lần nữa rồi hỏi thăm xem sao.
Đột nhiên một tiếng động lớn lại vang lên, trên bầu trời giáng xuống một cột sét khổng lồ. Ngay sau đó cảnh tượng chẳng khác gì mấy ngày trước, tiếng sấm rền vang khắp nơi, sét rạch ngang bầu trời, gió rít tốc bay cả mái nhà, quỷ hồn kêu khóc khóc não lòng, khung cảnh cực kỳ đáng sợ. Cũng may lần này những tia sét không còn oanh tạc làng xóm nhà cửa nữa.
Lúc này Bạch Dạ đang nằm trên giường, khó chịu than thở với Hạ Sâm: “Anh lấy hết mấy đứa trẻ ra khỏi người tôi đi.”
“Lấy ra hết ư?” Hạ Sâm cũng không dám khẳng định rằng mười lăm đứa trẻ ra đời cùng một lúc có khiến cho thiên hạ đại loạn hay không.
“Bọn chúng đều tới thời điểm chín muồi, có thể ra ngoài được rồi. Nhanh lên đi.” Bạch Dạ tức giận đá hắn một cái: “Tôi sắp đau đến chết rồi đây này.”
Rõ ràng lúc trước cậu chỉ sử dụng búa Lôi Công cùng với gương Can Nguyên, ấy vậy mà những đứa trẻ khác cũng đòi ra đời, chắc hẳn là do mấy anh em nhà Hắc Bát ở phàm giới chăm chỉ bắt quỷ, giúp người ta đi đầu thai.
Hạ Sâm không hề do dự dùng thần lực lấy hết bọn nhỏ ra ngoài.
Mười lăm đứa trẻ cực kỳ thân thiết với nhau, đứa đằng trước nắm tay đứa đằng sau, từng đứa một bây giờ khỏi bụng Bạch Dạ, vừa mới tiếp xúc với bầu không khí bên ngoài đã biến thành bộ dạng của một đứa bé nửa tuổi.
Tiếng sấm vẫn vang lên không ngừng trên bầu trời, những tia chớp chiếu sáng toàn bộ không gian, cảnh tượng không khác gì ban ngày. Đủ loại quỷ quái chui lên từ dưới nền đất điên cuồng rít gào, nơi nơi đều giống như địa ngục trần gian, nhìn trái nhìn phải đều thấy yêu ma quỷ quái.
Bạch Dạ hơi mệt nên muốn nằm nghỉ ngơi, nhưng âm thanh bên ngoài cứ vang lên không dứt, khiến cho cậu thấy rất phiền phức, mãi không ngủ được. Cậu đứng dậy rồi dùng sức tét đít mấy đứa trẻ: “Cứ đòi ra ngoài cho bằng được, ra tới nơi rồi thì lại làm náo loạn hết cả lên, có phải muốn hù chết toàn bộ người dân ngoài kia mới thấy vui vẻ không? Yên lặng hết đi, nếu không anh đây sẽ nhét hết chúng mày trở lại trong bụng.”
Hạ Sâm: “……”
Trong chớp mắt, bên ngoài trở nên cực kỳ yên tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn khiến người ta có chút cảm giác đáng sợ.
Bạch Dạ hài long nằm xuống, đi vào giấc ngủ.
Hạ Sâm lấy ra quần áo đã chuẩn bị sẵn từ mấy hôm trước mặc cho mười lăm đứa trẻ, sau đó đưa bọn nhóc đến chỗ Bạch Liệt để tránh làm phiền Bạch Dạ nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên Bạch Liệt cảm thấy làm bác không dễ dàng. Cứ thử nghĩ lại mà xem, cảnh tượng mười sáu đứa trẻ có pháp lực đùa giỡn với nhau, làm loạn khắp thiên hạ đáng sợ như thế nào.
May mắn là buổi tối hắn không nhìn thấy gì nên có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Bạch Liệt bình tĩnh uống một chén trà, bỗng nhiên một dòng điện chạy ngang qua người khiến hắn run rẩy suýt ngã.
Ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên, chén trà trong tay hắn vỡ tan thành những mảnh nhỏ, nước trong chén cũng hất hết lên người hắn.
“Hì hì——” Bọn nhỏ chơi đùa vui vẻ không biết mệt.
“Tại sao mấy đứa lại làm hỏng chén trà của bác mình thế này.” Công Cửu nhét một chén chè khác vào của Bạch Liệt.
Bạch Liệt cảm nhận được có người đang rót trà, sau đó hắn nghe thấy Công Cửu sốt ruột nói: “Mạnh Bà, không được nhổ nước miếng vào trong chén trà như thế”
Bạch Liệt: “……”
Xem ra không có cách nào yên ổn uống trà được rồi.
Có khi uống vào xong còn quên hết ký ức ấy chứ.
Bạch Liệt buông chén trà xuống. Sau đó hắn cảm giác được bọn nhỏ đang bò loạn trên người mình, có đứa kéo quần của hắn, có đứa thì cầm tóc giật, có đứa lại ngồi lên hẳn đỉnh đầu chơi đùa. Hắn còn thấy có ai đó đang cắn móng tay của mình, rồi thì ghì cổ, cạy miệng, ấn đầu hắn. Cả người hắn bao phủ bởi bầu không khí lạnh lẽo. Bọn nhỏ coi hắn là nhân vật phản diện, đối xử với hắn chẳng khác gì trừng phạt ác quỷ cả.
Gân xanh trên trán hắn lúc ẩn lúc hiện, hắn tự nhủ phải nhịn xuống. Nhưng nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, hắn gầm lên một tiếng.
Mặt đất lập tức chấn động, chim cá bị dọa sợ đến mức bay nhảy toán loạn.
Mười sáu đứa trẻ con rốt cuộc cũng yên ổn.
Công Cửu đưa bọn nó đi ngủ.
Bọn nhóc vừa mới lên giường lại bắt đầu giở trò quỷ làm ầm ĩ. Thẳng cho đến khi mặt trời ló rạng, bọn nó phấn khích rủ nhau đi tìm cha.
Bạch Dạ đang ngủ say đột nhiên cảm thấy ngực mình nặng hơn, đè nén đến mức cậu không thể nào thở được, tóc cũng bị ai đó túm lấy rồi giật mạnh, có cảm giác như sắp tách rời khỏi ra đầu vậy, khiến cậu nhức hết cả đâu.
Cậu mở to mắt nhìn lên trần nhà, sau đó nghe được tiếng cười khanh khách của một đứa bé, quan sát thì thấy một cô nhóc cực kỳ đáng yêu đang nằm đè lên ngực cậu cười híp cả mắt.
Tính khí khi mới ngủ dậy của Bạch Dạ không được tốt cho lắm, cậu sầm mặt nhấc đứa trẻ đặt sang một bên rồi ngồi dậy. Bỗng nhiên da đầu cậu tê rần, người lại vội vàng nằm xuống. Cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ba đứa nhóc nhìn hung dữ giang hồ đang giật tóc của mình: “Mấy cái đứa nhãi ranh kia, mau bỏ tóc của ông đây ra.”
Ba đứa trẻ lại cười khanh khách rồi bay đi chỗ khác.
Bạch Dạ nhăn nhó ngồi dậy, nhìn thấy Hạ Sâm mang theo vẻ mặt cuộc sống không còn gì để luyến tiếc trầm mặc nhìn vào vô thức. Hắn ngồi trên chiếc ghế đặt ở đầu giường còn đám nhóc coi cơ thể hắn là sân chơi. Sự bực tức của Bạch Dạ biến đâu mất tiêu, cậu nhìn cái đầu như ổ gà của hắn mà không nhịn được cười.
Hạ Sâm không nhếch mép lên nổi, hắn hạ giọng nói: “Từ ngày hôm nay trở đi, mỗi ngày cậu phải sử dụng pháp khí nhiều vào. Phải khiến bọn nhóc nghịch ngợm như quỷ này lớn nhanh lên một chút. Chờ đến khi bọn nó lên hai tuổi, tôi sẽ vứt mấy đứa nhóc vào nhà trẻ ở giới Tu chân.”
Nếu ngày nào cũng phải ở cạnh đám nhóc con vắt mũi chưa sạch này, hắn sẽ phát điên mất. Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được tình yêu của cha mẹ thật sự không dễ dàng, dạy con là cả một quá trình vất vả, tiêu tốn nhiều tâm huyết.
Bạch Dạ buồn cười: “Cô trông trẻ ở đó có thể quản được bọn nhóc này sao?”
Hạ Sâm lại nói: “Vậy cứ ném bọn nó vào nhà trẻ yêu tu ở đại lục Nam. Bọn trẻ con ở đó từ nhỏ đã có pháp lực rồi, tu vi của giáo viên cũng khá cao, chắc chắn có thể khống chế được bọn nó.”
Bạch Dạ hỏi: “Anh không sợ bọn nó bị yêu dạy hư hả?”
Hạ Sâm: “……”
Bạch Dạ nhìn đám trẻ con đang bay tán loạn trên không trung, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Tôi có một ý kiến khá hay.”
Hạ Sâm nhướng mày: “Ý kiến gì?”
Bạch Dạ cúi đầu xuống nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn vài câu.
Hạ Sâm gật đầu không chút nghĩ ngợi: “Được, cứ làm như vậy đi.”
Một giờ sau trên đỉnh Cửu Thanh Sơn, đệ tử canh giữ cổng đại diện phấn khích chạy vào thông báo: “Sư tổ, sư tổ. Hạ sư thúc và Bạch tu sĩ mang theo bọn nhỏ tới thăm ngài.”
Đại thái thượng trưởng lão đang uống trà cùng với những thái thượng trưởng lão khác nghe thấy đệ tử thông báo như vậy thì kích động đứng lên: “Tiểu Dạ sinh rồi sao? Mau bảo hai đứa vào trong đi, ta phải ngắm kỹ mấy đứa nhóc nhà ta xem nào.”
Tứ thái thượng trưởng lão cười tủm tỉm nói: “Chúc mừng huynh nhé. Huynh được làm ông tổ rồi.”
Đại thái thượng trưởng lão vui đến mức cười không khép được miệng: “Ta lên chức ông tổ thì mọi người cũng vậy thôi. Mọi người ai cũng vui vẻ cả.”
Ngũ thái thượng trưởng lão nghi hoặc: “Chẳng phải Tiểu Dạ vừa mới mang thai cách đây không lâu sao? Tại sao lại sinh sớm như vậy.”
Tam thái thượng trưởng lão cười nói: “Ở giới Tu chân, khiến cho trẻ con trưởng thành nhanh chóng cũng đâu phải chuyện khó khăn gì?”
Ngũ thái thượng trưởng lão nghĩ lại cũng thấy đúng.
Đại thái thượng trưởng lão nói: “Có khả năng khi Tiểu Dạ ở trong Tụ Dịch Trì đã hấp thụ quá nhiều linh khí, vậy nên mới sinh nhanh như vậy.”
Lúc này, Hạ Sâm và Bạch Dạ ôm mấy đứa trẻ tiến vào.
Đại thái thượng trưởng lão nhìn thấy trong tay bọn họ ôm hai đứa trẻ khoảng nửa tuổi thì sửng sốt một hồi. Chẳng phải đám nhóc này mới được sinh ra đời sao? Tại sao lại lớn nhanh như vậy? Có điều suy nghĩ lại thì việc này cũng không phải là chuyện bất khả thi ở giới Tu chân.
Ông liền vứt chuyện này ra sau đầu, nhanh chóng bước vội qua đó, nhìn thấy hai đứa trẻ cực kỳ đáng yêu thì cười hỏi: “Đây là con của hai đứa sao?”
Hạ Sâm nhét hai đứa trẻ trong tay cho đại thái thượng trưởng lão: “Đúng vậy. Thái tổ phụ, ngài mau ôm bọn họ một cái để hai đứa làm quen với ngài đi.”
“Ừ, ừ.” Đại thái thượng trưởng lão đã rất lâu không gặp đứa trẻ nào bé như vậy, lại còn có quan hệ huyết thống với ông nữa chứ: “Bọn trẻ đáng yêu quá! Thế đã đặt tên cho chúng nó chưa ì?”
“Hạ Nhất, Hạ Nhị……” Hạ Sâm chỉ chỉ vào đứa trẻ trong lồng ngực hắn, sau đó lại chỉ đứa trẻ trong vạt áo của Bạch Dạ: “Hạ Tam, Hạ Tứ.”
Hiện tại Bạch Dạ đã biết những đứa trẻ này không phải là con của hắn, bọn trẻ theo họ của ai chả được. Huống chi hiện tại cậu cần sự trợ giúp của nhà họ Hạ, đám nhóc theo họ gì không quan trọng.
Đại thái thượng trưởng lão không thốt lên lời: “Đây là con ruột của mấy đứa đấy, tại sao lại có thể lấy những cái tên cẩu thả như vậy được?”
Hạ Sâm lười suy nghĩ nên mới mượn những cái tên mà Bạch Dạ nghĩ ra lúc trước: “Hay là thái tổ phụ đặt tên cho bọn nhóc nhé l?”
Đại thái thượng trưởng lão than nhẹ một tiếng: “Ta cần phải suy nghĩ kỹ càng trước đã l.”
Tứ thái thượng trưởng lão đi tới nơi, vươn tay ra ôm đứa bé đang nằm trong ngực Bạch Dạ: “Tiểu Dạ, để cho ta ôm một đứa xem nào.”
Bạch Dạ nhét hai đứa trẻ vào trong lồng ngực ông không chút do dự: “Vất vả tứ thái thượng trưởng lão rồi.”
“Chỉ là ôm đứa bé thôi mà, có gì vất vả chứ.” Hai đứa nhỏ này trong vòng tay rộng lớn của tứ thái thượng trưởng lão chỉ giống như cọng lông vũ mà thôi.
“Ta cũng muốn ôm một đứa.” Ngũ thái thượng trưởng lão đi tới duỗi tay tỏ vẻ muốn bế đứa nhỏ.
Bạch Dạ cười tủm tỉm ấn cánh tay ông xuống: “Ngũ thái thượng trưởng lão đừng sốt ruột. Chúng cháu còn mấy đứa nữa, ngài muốn ôm đứa nào cũng được.”
Các thái thượng trưởng lão kinh ngạc nói: “Còn có nữa sao?”
Tam thái thượng trưởng lão nghi hoặc: “Chẳng phải chỉ có bốn đứa thôi à? Tại sao vẫn còn nữa?”
Hạ Sâm mất tự nhiên ho khụ khụ hai tiếng, sau đó vỗ vỗ tay. Tiếp theo, các thái thượng trưởng lão nhìn thấy sáu hạ nhân bước vào, trên tay mỗi người ôm hai đứa trẻ.
Các thái thượng trưởng lão ngẩn người: “Đây là……”
Bạch Dạ nói: “Đều là con của cháu.”
Đại thái thượng trưởng lão khó tin: “Thế này thì mắn đẻ quá?”
Nhị thái thượng trưởng lão đếm thử số lượng đám trẻ: “Một, hai, ba, bốn…… Mười sáu……”
Ông khiếp sợ nói: “Một lúc sinh ra mười sáu đứa trẻ sao?”
Các thái thượng trưởng lão: “……”
Bọn họ đã sống mấy nghìn năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người mắn đẻ như vậy.
Bạch Dạ nói với hạ nhân ở đó: “Mọi người còn không mau bế đứa bé đến cho các thái thượng trưởng lão ôm một cái đi.”
Ba người đi trước nhét đám nhỏ vào trong lòng ngũ thái thượng trưởng lão, tam thái thượng trưởng lão và nhị thái thượng trưởng lão.
Sáu đứa trẻ còn lại, Bạch Dạ bế chúng lần lượt đặt lên trên cổ của các thái thượng trưởng lão, còn thừa ra một đứa thì nhét vào trong tay thị đồng: “Bọn trẻ đông quá, chúng cháu không thể nào dạy dỗ hết được. Sau này làm phiền năm vị thái thượng trưởng lão dạy dỗ bọn chúng giúp cháu. Chúng cháu cảm ơn mọi người trước.”
Còn chưa đợi các thái thượng trưởng lão kịp phản ứng lại, giây tiếp theo, Hạ Sâm đã kéo Bạch Dạ cùng với đám hạ nhân trong nhà vội vã rời khỏi đỉnh Cửu Thanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT