Phương Khinh Di và Lâm Bạch sau đó cùng nhau vệ sinh cả gian phòng một cách sạch sẽ. Hắn xách nước, nàng lau sàn, hắn đổ uế thải, nàng sắp xếp lại đồ đạc. Mặc dù Phương Khinh Di có chút vụng về nhưng Lâm Bạch cũng đâu có để cho nàng làm một mình, hai người loay hoay một hồi khiến căn phòng trở nên ngăn nắp sạch sẽ hơn.

"Ta đi chuẩn bị thùng gỗ với nước nóng, nàng coi nương giúp ta một chút."

"Ân, chàng đi đi."

Trong thế giới tiên hiệp này chuẩn bị nước nóng không phải là công việc quá tốn thời gian, nên sau một thoáng Lâm Bạch đã chuẩn bị xong một bồn nước nóng sẵn sàng cho mẹ hắn tắm. Hắn còn bỏ thêm vào một ít thảo dược trân quý và một ít đan dược bồi dưỡng thân thể vào nữa.

"Khinh Di, ta chuẩn bị xong rồi này. Nàng mang nương tới đây."

Một lát sau Phương Khinh Di đỡ theo Nguyệt Phi đi tới chỗ Lâm Bạch. Nguyệt Phi lúc này tình trạng rất không tốt, dù Lâm Bạch đã cho bà uống vài viên đan dược để ổn định thân thể nhưng vẫn không khá hơn. Bà như người mất hồn, ánh mắt lờ đờ, cả người gầy trơ xương, nhưng có một điều là bà sở hữu đôi mắt màu tím xinh đẹp, điều này phần nào chứng tỏ rằng bà từng là một cái tuyệt đại mỹ nhân.

Lâm Bạch đỡ lấy Nguyệt Phi từ chỗ Phương Khinh Di, dù cả người của bà nhớp nháp nhưng hai người đã quen rồi nên cũng không gây quá nhiều phiền phức. Hắn xắn hai tay áo long bào lên, ôm lấy thân thể gầy guộc của bà đỡ vào thùng nước ấm.

Nguyệt Phi vẫn ở một trạng thái đờ đẫn không hề có bất cứ biểu hiện cảm xúc nào, Lâm Bạch thấy vậy càng xót xa. Hắn không biết vì điều gì mà bà một quý phi cao quý lại ra nông nỗi thế này.

Hắn vốn không phải là người bình thường, khi hắn luân hồi vào thân thể này khác với những đứa trẻ sơ sinh khác hắn sớm đã cảm nhận được một hai về thế giới xung quanh. Hắn vẫn nhớ cái cảm giác cái ôm ôn nhu nhẹ nhàng đầy ắp tình mẫu tử, hắn vẫn nhớ từng dòng sữa mẹ ấm áp ngọt ngào dịu nhẹ, và hắn nhớ mái tóc có ... mùi bồ kết. Đúng vậy sao hắn quên mất việc này.

"Khinh Di, phiền nàng ra sân sau hái giúp ta mấy quả bồ kết rồi đem nướng vừa tới khi nó thơm lên là được."



"Được, chàng đợi thiếp một chút."

Một lát sau Phương Khinh Di mang vào một ít quả bồ kết đã được nướng đủ tỏa ra mùi hương dìu dịu.

Lâm Bạch liền gật đầu nói:

"Cảm ơn nàng nhiêu đây là vừa đủ rồi."

Phương Khinh Di mỉm cười đáp:

"Là việc thiếp nên làm mà."

Lâm Bạch sau đó kiếm một cái nồi sắt đã đổ đầy nước rồi đem những quả bồ kết đã nướng bọc trong một túi vải rồi bỏ thẳng vào trong đem đun sôi. Sau một lúc hắn đem túi vải bóp nhẹ cho tinh dầu trong bồ kết chảy ra hòa vào trong nước rồi đem khuấy đều. Thấy nước trong nồi bắt đầu sệt lại hắn liền đem ra đổ vào một cái tô sứ nhỏ. Nương của hắn thích nhất là gội đầu với bồ kết, mùi hương thơm dịu từ mái tóc của bà vẫn in sâu trong ký ức của hắn.



Hắn đợi chất lỏng bồ kết trong tô nguội đi hắn mới đem nó đi tới chỗ thùng gỗ.

Hắn quỳ ngồi trước thùng gỗ, mặc kệ long bào tinh mỹ trân quý mà hắn đang mặc chạm đất, hắn xắn tay áo lên mà giúp nương của hắn gội đầu. Bỗng trong đầu hắn vang lên một cái giai điệu, là tiếng ru thân thương của nương của hắn:

"Con ơi, sáng ngóng chiều trông.



Event

Mẹ đợi mỏi mòn, mẹ chẳng thấy con.

Con ơi, chớ mãi ham vui.

Để mẹ một mình, cơm cá lạnh tanh.

Con ơi, tiết đã vào đông.

Con ở nơi nào ? Giữ ấm nghen con.

Con ơi, gió bấc mưa phùn.

Thân mẹ gầy gò, đứng cửa chờ trông.

Con ơi, Cẩm Chướng nở hoa.

Chim đã về tổ, con ở nơi nao ?

Con ơi, nắng hạ đìu hiu.

Mẹ ở một mình, lặng nhìn trời sao.

Con ơi, lúa đã trổ hoa.

Lá cây đã rụng, sao con chưa về ?

Con ơi, không biết vì sao ?



Gió đông cắt thịt, tuyết trời cắt da.

Con ơi, mẹ ngủ mẹ mơ.

Mẹ vẫn không thấy, con yêu mẹ về.

Con ơi, tiết đã sang xuân.

Xương cốt lạnh lẽo, con về hay chưa ?

....



Ai ơi, nếu mẹ còn xuân.

Xin hãy nhớ kỹ, mẹ già chờ con.

Ai ơi, gác lại công danh.

Tiền tài danh lợi, nào bằng tình thương."

Ai ơi, gió thổi mây trôi.

Đừng để gió thổi, linh hồn mẹ đi."

~ Bạch Hi Thần ~

Hắn nhớ lắm tiếng ru dịu dàng ngọt ngào ấy. Hắn bất giác cất tiếng hát ru như mẹ hắn từng hát ru cho hắn năm đó. Thành thật mà nói thì hắn hát không được hay như bà, nhưng hắn vẫn muốn hát lên cho vơi đi nỗi buồn bây giờ. Còn nỗi buồn nào hơn khi nhìn đấng sinh thành trở nên ngây ngốc, còn nỗi buồn nào hơn khi ngươi chỉ có thể bất lực nhìn đấng sinh thành của ngươi trở nên già nua và gần tới cái chết. Phải, đôi mắt Tử Đồng của hắn nhìn thấu được nhân quả, nhìn được ly buồn hợp tan của đời người, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ vô cảm sẽ không buồn khi nhìn thấy mẹ mình như vậy. Trời đất còn có tình cảm huống chi là hắn.

Bỗng một giọng nói khàn khàn vang lên:

"Huyết ... Huyết nhi ?"

Đúng vậy tên thật của Lâm Bạch là Ái Nhĩ Huyết Nguyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play