"Được, ta cũng sớm đã muốn thử sức với Chân Long Tộc trong truyền thuyết. Nghe nói Chân Long tùy tiện một tay liền có thể dời núi thổi một hơi liền có thể tạo lốc không biết có thật hay không ?"
Nhị Hoàng Tử nhếch mép cười nói:
"Thật hay không, đến đó ngươi sẽ rõ. Bây giờ thì lại đây cạn với ta hết chén này đã."
"Tốt. Cạn chén !"
Không khí buổi gặp mặt sau buổi tiệc rượu liền có vẻ hòa hoãn và diễn biến tốt đẹp hơn. Đợi đến khi tất cả mọi người đều ra về thì Lâm Bạch mới trầm giọng hỏi Trưởng Công Chúa:
"Ta biết tỷ đối với ta có khúc mắc, nhưng có vẻ tỷ đang có hiểu lầm gì đó rồi. Hôm nay ta đến đây chả phải vì giành lấy địa vị hay hoàng vị gì đó. Ta hôm nay về nơi đây chỉ là đối với bản thân giành lại công đạo, đồng thời ta cũng có đôi lời muốn trực tiếp nhắn nhủ tới Nhật Hoàng chỉ đơn giản như vậy thôi. Xin tỷ đừng có cố gắng làm mọi chuyện phức tạp hơn, được không ?"
Trưởng Công Chúa lắc đầu.
"Dù muốn dù không, ta cũng không hề đối với đệ làm ra bất kỳ tính toán gì. Vì trọng trách của đệ đối với nơi nay, với quốc gia này rất lớn, lớn hơn xa so với ta. Nếu đã như vậy thì sao ta phải làm khó đệ ? Ta chỉ muốn đệ hứa với ta, đệ không được phép làm phụ hoàng thất vọng, không được làm ức vạn dân chúng của Vạn Nhật Thần Quốc phải thất vọng."
Lâm Bạch nghe vậy liền thở dài, rồi mới nói:
"Thưa Đại Tỷ, chắc tỷ còn chưa biết nhân quả của đệ đối với nơi này đã sớm kết thúc rồi. Đệ đối với nơi này không còn nợ nần gì nữa, ngay cả với phụ mẫu thân sinh của mình đệ cũng đã trả đủ nhân quả ngay từ khi mới sinh ra không lâu. Nói ra có chút bi thảm nhưng đây là điều mà đã tốn hơn hai mươi năm để chấp nhận và thêm ba mươi năm nữa để buông bỏ nó. Đệ đối với nơi này và những người ở đây sớm đã không có cừu hận, càng không có ân tình gì. Nếu đã như vậy thì sao đệ lại phải gánh vác nơi đây, để cho tỷ một người phù hợp hơn ta chẳng phải tốt hơn sao ?"
Trưởng Công Chúa liền im lặng, sự việc năm đó nàng có biết một chút. Nhưng nàng cũng không quá rõ ngọn ngành mọi việc, nàng chỉ biết cả Vạn Nhật Thần Quốc này nợ vị Thất Đệ này một lời xin lỗi.
Bỗng Lâm Bạch lên tiếng hỏi:
"Tỷ, nương của ta đâu ? Người đang ở nơi nào ? Người còn sống không ?"
Trưởng Công Chúa nghe Lâm Bạch đề cập tới việc này liền hơi mất tự nhiên. Nhưng một hồi nàng vẫn nói:
"Nguyệt Phi nương nương vẫn còn trên đời đệ yên tâm, dù nàng bị phụ hoàng nghiêm cấm không cho ai gặp mặt.Nhưng nếu đệ vẫn muốn đi xem nàng thì hãy đi theo ta, ta tin phụ hoàng cũng không ngăn cản đệ đâu."
Nói rồi nàng mang theo thị nữ quay người bước đi. Lâm Bạch và Phương Khinh Di thoáng nhìn nhau rồi cũng liền đi theo sau Trưởng Công Chúa.
Băng qua vô số hành làng và cung điện hai người cuối cùng đến trước một cái đại điện nhìn qua có vẻ vắng lặng trống trải.
Event
"Đây là Nguyệt Loan Điện cũng là nơi đệ được sinh ra."
Lâm Bạch ngẩng đầu nhìn lên thấy trên đại môn có hai chữ "Nguyệt Loan" đã sờn màu. Dù nơi này sạch sẽ nhưng lại khá cũ nát giống như không có ai tu sửa. Hắn có chút thổn thức, đã hơn năm mươi năm hắn rời khỏi nơi này. Không biết nương còn nhớ tới hắn không ?
Hắn sau đó đẩy nhẹ cửa lớn bước vào trong. Nhưng Trưởng Công Chúa lúc này lại nói:
"Ta phải báo với đệ trước là theo lệnh của Phụ Hoàng tất cả thị nữ chỉ có thể quét dọn bên ngoài của Nguyệt Loan Điện và mang đồ ăn tới cho Nguyệt Phi nương nương. Hơn năm mươi năm qua Nguyệt Phi hoàn toàn ở trong điện một mình, chỉ thỉnh thoảng thấy nàng đi ra nhận đồ ăn còn nàng làm gì ở trong đại điện thì không ai biết."
Lâm Bạch liền hướng Trưởng Công Chúa khẽ gật đầu, rồi cùng Phương Khinh Di sóng vai đi qua mảnh sân gạch được quét dọn sạch sẽ.
Tuy nhiên khi hắn bước vào bên trong đại điện hắn liền thấy điều bất thường, bên trong là một mảnh tối mịt mù, không khí lạnh lẽo ẩm thấp, hơn nữa lại thoang thoảng mùi phân và nước tiểu.
Phương Khinh Di từ nhỏ đã quen sạch sẽ sao nàng có thể chịu được điều này, nàng liền lấy khăn tay lên che mũi, mắt thì lại nhìn chằm chằm vào mặt đất sợ dậm phải thứ gì đó không sạch sẽ.
"Sao lại như thế này, rõ ràng là một đại điện trong Hoàng Cung sao lại để chó mèo đại tiện bậy bạ ở nơi này."
Nhưng khuôn mặt của Lâm Bạch liền trở nên khó coi.
"Đây là mùi phân và nước tiểu của người."
Phương Khinh Di nghe vậy liền im bặc.
"Đi, chúng ta đi kiếm nương của ta. Nàng khẳng định đã xảy ra vấn đề rồi."
Sau đó hai người chia nhau tìm kiếm khắp tất cả các gian phòng. Cuối cùng Lâm Bạch cũng nhìn thấy một người đàn bà thân hình gầy gò tóc tai rũ rượi, toàn thân là giòi bọ chuột, toàn thân bốc mùi tanh tưởi đang nằm thoi thóp trên giường. Nếu không phải nàng còn đang thở nhè nhẹ còn tưởng đây là một xác chết.
"Nương !!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT