Tính ra thì Lâm Bạch luyện thương pháp cũng không phải là quá lâu, hắn cũng không hề tốn nhiều tinh lực lên nó. Nhưng không hiểu sao mỗi khi hắn cầm lấy bất cứ thanh trường thương nào đều cảm thấy phấn khích lạ thường, như thể hắn vốn là nên sử dụng thương vậy. Hắn cũng mới phát hiện việc này gần đây thôi. Sắp tới có lẽ hắn phải nhờ Thôi Phán Quan đặc chế cho bản thân một thanh thương vừa ý mới được.
Sau tiếng hét khiêu khích của Lâm Bạch, từ trong Hoàng Cung Vạn Nhật Thần Quốc liền bùng lên hơn trăm cỗ khí tức mạnh mẽ. Thậm chí hắn còn cảm nhận được có hơn mười cái đạt Độ Kiếp kỳ. Nhưng như vậy chỉ làm chiến ý của hắn càng thêm mãnh liệt, cùng lắm là hắn sử dụng tới thuật pháp của Địa Phủ. Ngay cả Ma Tướng của Ma Tộc hắn cũng có thể đánh cầm chừng nửa ngày, hắn không tin bản thân sẽ bị mấy cái Độ Kiếp kỳ bắt giữ.
"Đủ rồi các ngươi yên lặng cho ta, nơi đây là Hoàng Cung chứ không phải là chiến trường. Còn về Thất Đệ nếu đã đến thì mời người tới Long Đức Điện nghị sự, chúng ta có điều muốn nói với ngươi. Nhưng cái nữ nhân ở sau lưng của ngươi phải ở lại, nơi đây không chào đón người của Nghịch Thiên Hội."
Người vừa lên tiếng chính là Trưởng Công Chúa, giọng nàng bình tĩnh nhưng vô cùng uy nghiêm. Hơn trăm cỗ khí tức kia sau khi nghe Trưởng Công Chúa nói như vậy liền thu liễm lại. Nhưng Lâm Bạch liền cười lạnh. Hắn quát to:
"Nàng là nương tử của ta. Ta đi đâu nàng sẽ đi theo đó, các ngươi muốn ta để nàng lại. Nực cười, các ngươi xứng sao ?"
Lâm Bạch một lần nữa dùng cán thương gõ mạnh xuống mặt đất rồi hét to:
"Hôm nay ta muốn dắt nàng đi gặp Nhật Hoàng, ai không phục liền chiến. Chớ có mà nhiều lời nhảm nhí."
"Được, ta xem ngươi thực lực có mấy phần mà khẩu xuất cuồng ngôn."
Từ trên cao chậm rãi hạ xuống ba cái thân ảnh hắc, bạch, hôi (màu bạc) lần lượt là ba người tứ hoàng tử, thập tam hoàng tử và thập ngũ hoàng tử. Trên người mỗi người đều nổi lên từng cỗ hỏa diễm rừng rực nhưng nếu so với cái hư ảnh Huyết Nhật sau lưng Lâm Bạch thì khí thế có vẻ yếu vài phần.
Lâm Bạch chậm rãi đánh giá cả ba người, Thập Tam và Thập Ngũ Hoàng Tử mới đạt cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ dù có chút năng lực nhưng không phải quá khó để đối phó. Còn Tứ Hoàng Tử đã đạt tới Đại Thừa cảnh sơ kỳ thì là một đối thủ cứng rắn.
Hắn âm thầm suy tính, nếu hắn được sử dụng thuật pháp của Địa Phủ như Tỏa Mệnh Đăng hay Chiêu Hồn Kỳ thì hắn có thể trực nhắm vào linh hồn của ba người mà công kích, lại bồi thêm vài thuật pháp uy lực lớn như U Minh Hỏa, Tu La Tiếu thì hắn có chút nắm chắc đem ba người đả bại. Dù sao thì thuật pháp của Địa Phủ không phải là thứ người bình thường có thể đối phó, Vạn Nhật Thần Quốc dù có mạnh tới đâu cũng không thể nào sánh được với Thiên Đình và Địa Phủ một âm một dương tiếp quản vạn giới được. Cùng lắm thì miễn cưỡng có thể so với Tứ Đại Long Cung thôi.
Nhưng tình thế bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào vài chiêu thương kỹ quèn của hắn cộng thêm lực lượng liên miên không dứt của Huyết Nhật Thần Thể để mà cứng đối cứng. Hắn vẫn chưa muốn bại lộ thân phận Khâm Liệm Sư, dù là Phương Khinh Di cũng chỉ mới biết hắn là Thái Tử của Vạn Nhật Thần Quốc thông qua Phương gia mà thôi. Còn vì sao Phương gia biết được điều này thì hắn vẫn chưa rõ, nhưng hắn cũng đã lờ mờ biết được đáp án, đây cũng chính là vì sao ngày hôm nay hắn tới nơi đây.
"Chiến liền chiến. Ta cũng muốn xem coi các huynh đệ cùng cha khác mẹ của ta có bao nhiêu lĩnh."
Nâng lên Hàn Băng Long Thương hắn miết nhẹ cán thương. Đã đến bước này thì hắn cũng phải dốc toàn lực thôi.
Ba vị Hoàng Tử cũng lấy ra vũ khí của mình, Tứ Hoàng Tử thì là thanh đại đao, Thập Tam Hoàng Tử là một đôi thiết chùy, còn Thập Ngũ Hoàng Tử lại lấy ra một cái thất huyền cầm xem ra hắn muốn dùng âm ba công.
Event
Không khí bắt đầu ngưng trọng, hai bên cùng hít sâu chậm rãi chờ thời cơ ra tay.
Bỗng một hình dáng xinh đẹp mềm mại trên mặt lại đeo một cái mặt nạ đi lên sóng vai với Lâm Bạch. Tay nàng cầm một đôi song kiếm, một thư một hùng, cả người tỏa ra một khí tức văn nhã nhưng không hề nhu nhược.
Lâm Bạch liền nhướn mày khẽ trách mắng:
"Sao nàng lại lên đây ? Còn không mau lui xuống !"
Phương Khinh Di liền lắc đầu.
"Thiếp nào phải là bình hoa. Muốn đánh thì cùng đánh, có chết thì cùng chết."
Lâm Bạch nghe vậy liền biết ý nàng quyết không muốn núp ở phía sau hắn. Hắn liền mỉm cười rồi nói:
"Tốt, đánh thì cùng đánh, chết thì cùng chết. Ta sẽ tiên phong, nàng sẽ trợ công. Cố gắng làm quấy nhiễu tên đang sử dụng thất huyền cầm kia, ta có cảm giác hắn là một tên phiền phức."
"Ân, chỉ là Nguyên Anh kì còn chưa làm khó được thiếp."
"Được rồi, cùng nhau lên nào."
Hai người liền đề khí vào lòng bàn chân cùng nhau lao tới chỗ ba vị Hoàng Tử mà tấn công.
Nam khí vũ hiên ngang một người địch vạn người, nữ văn nhã tiến lui nhịp nhàng công kích không một kẽ hở. Hai người cùng nhau tạo nên khung cảnh đẹp mắt hài hòa, nhưng lại cuồn cuộn chiến ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT