Lâm Bạch khẽ khua tay thu thồi năm cái tiểu U Hồn. Sau đó hắn hiên ngang bước ra khỏi khố phòng.
Hắn lúc này đã khôi phục đung mạo của bản thân, khoác lên người một bộ bạch bào thư sinh, lưng đeo Địa Ngục U Minh Quan, đôi mắt lập lòe ánh tím yêu dị lạ thường.
Cảm nhận hơi lạnh của gió biển buổi đêm khiến hắn thần thanh khí sảng.
Hắn chậm rãi bước từng bước chân lên mặt thuyền, trên tay hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một cái mõ gõ.
"Tử từ sinh mà có, sinh cũng từ tử mà ta. Vạn vật sinh linh chết đi ắt có oán niệm. Có kẻ ít có người nhiều, có kẻ trên bờ, có ngườidưới biển. Chư thiên vạn giới oán niệm tích tụ hằng hà sa số biết bao giờ mới nguôi. Buông đi chấp niệm của các ngươi. Nghe ta dẫn dắt mà về U Minh Địa Phủ mà đầu thai. Để có ngày có thể lại đứng dưới ánh mặt trời. Để ... một lần nữa lại là sinh linh."
Mỗi ngày ở dưới biển sinh linh chết đi cũng tới hơn ức. Mặc dù thời gian ở Địa Phủ có thể kéo dài vô hạn, nhưng điều đó không có nghĩa sẽ xử lý những trường hợp nhỏ nhặt như con cá, con tép vừa sinh đã làm mồi kẻ khác. Tất cả đều phải tính bằng phúc duyên của bọn nó, phúc duyên tốt nghiệp chướng ít có thể từ cá nhỏ, tép nhỏ lại đầu thai thành cá lớn hơn, ngược lại sẽ đầu thai thành thức ăn của kẻ khác. Nếu ăn ở hiền lành tích nhiều phúc đức thì có thể đi vào một đạo khác trong Lục Đạo Luân Hồi đến lúc đó sẽ được tới Địa Phủ trình diện, còn không thì coi vận khí của ngươi vậy.
Lâm Bạch dùng Tử Đồng nhìn từng đàn oán niệm chồng chất như núi cao mà khẽ lắc đầu, những oán niệm này có sự thù ghét với những sinh linh sống, bọn chúng có thể thần không biết quỷ không hay lầm thần trí của người ta trở nên mơ hồ và chìm vào mộng sâu. Cũng không biết tích tụ mấy vạn năm thì vùng biển này mới có oán niệm lớn đến như vậy. Nhưng nếu hắn đã ở đây thì cũng tiện tay siêu độ cho bọn nó vậy. Dù chưa tới mức miệng nhả chữ trấn được yêu ma bát phương, nhưng đọc kinh siêu độ thì hắn đã có một ít thành tựu rồi.
Cứ như vậy hắn chìm vào từng làn oán niệm dày đặc. Oán niệm này có của cá, có của tôm, cua, ghẹ, ốc , v..v, và đương nhiên có của nhân loại và tu sĩ. Bọn chúng thấy Lâm Bạch liền lao thẳng tới như từng đàn thiêu thân, nhưng không có bất cứ cỗ oán niệm nào có thể lại gần hắn cả, tất cả đều bị hắn tịnh hóa và siêu độ một cách sạch sẽ.
Nhìn vô số cỗ oán niệm từ bốn phương tám hướng ồ ạt lao tới hắn. Lâm Bạch liền lâm vào trầm ngâm:
"Không biết đến khi nào mới có thể xóa bỏ được oán niệm của sinh linh vạn giới. Mà dường như Phật Môn đang có ý định gì đó với việc này thì phải, nếu có thể ta cũng phải góp một phần sức lực mới được."
****
"Có quỷ, có quỷ. Cứu mạng !!"
Hoàng Nhật Hạo giật mình tỉnh dậy thấy hắn đang nằm trong phòng hắn, bên cạnh là vị đội trưởng của hắn.
"A Hạo ngươi hôm qua trốn ở khố phòng làm gì thế ? Đã vậy còn ngủ quên nữa ?"
"Đội trưởng, ngươi tỉnh rồi sao ? Trên thuyền có quỷ a~. Mau chạy đi, trước khi quá muộn."
Hắn liền nhảy khỏi giường muốn lao ra khỏi phòng, nhưng lại bị đội trưởng của hắn nắm chặt tay lại.
"Nói nhăn nói cuội gì thế ? Chẳng lẽ ngươi ngủ ở khố phòng một đêm liền phát điên ?"
Hoàng Nhật Hạo vò đầu bức tóc nhưng không biết giải thích thế nào.
"Chính mắt ta thấy thuyền trưởng và những người khác bị ma ám, rồi ... rồi cả khố phòng nữa ta thấy bốn năm cái u linh hung dữ bay qua lại còn cả một con quỷ mắt tím nữa. Đội trưởng ngươi phải tin ta, giờ chạy còn kịp nêu để tới trời sáng chúng ta liền chết mất."
"A Hạo ngươi bình tĩnh nào. Bây giờ trời đã sáng rồi."
"Đã sáng ??"
Hắn sau đó đẩy nhẹ cửa phòng ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt của hắn. Mọi người xung quanh vẫn sinh hoạt như bình thường. Không hề có khung cảnh quỷ dị như ban đêm.
"Chuyện này là sao ? Là ta mơ sao ? Nhưng sao ta cảm thấy nó quá chân thật ?"
Tên đội trưởng thấy hắn lẩm bẩm như vậy liền cũng thông cảm.
"Được rồi A Hạo chắc ngươi tối quá trực đêm mệt quá nên gặp ác mộng thôi. Tối nay ngươi nghỉ ngơi sớm đi, không cần trực nữa, ta sẽ sắp xếp người thay chỗ ngươi."
Hoàng Nhật Hạo vẫn chưa hoàn hồn, trông hắn rất đờ đẫn.
Event
Tên đội trưởng lại nói:
"Tối qua sương mù rất dày, phi thuyền của chúng ta đã lạc khỏi hạm đội một thời gian. Nhưng ngay sau đó hạm đội là tìm thấy chúng ta, cũng không thấy điều gì bất thường. Ngươi yên tâm đi."
Bỗng có một tên binh lính hét lớn:
"Mọi người nhìn xem, biển đóng băng rồi !!"
Hai người ngay lập tực chạy ra mép thuyền nhìn.
Quả thật mặt biển đang bị đóng băng với tốc độ nhanh chóng mặt. Cả hạm đội liền bị đông cưng không cách nào di chuyển nữa.
Từng tiếng báo động kêu inh ỏi khắp nơi.
"Tất cả đơn vị chuẩn bị. CÓ ĐỊCH TẬP !!!"
Từ phương xa có một con thuyền bị hư tổn nghiêm trọng cột buồn dù rất to nhưng muốn gãy gần hết. Dù vậy nó vẫn lướt đi như bay trên mặt biển dù cả khu vực đã bị đóng băng.
Đám binh lính nhìn thấy con thuyền liền không thể tin vào mắt mình nữa.
"Đó là thuyền Ánh Hoàng Hôn của Nữ Hoàng Hải Tặc. Chẳng phải nó đã bị đánh chìm rồi sao ? Sao có thể như vậy ?"
Đám người Thập Tam Hoàng Tử cũng đang đứng ở phía xa dùng ống viễn vọng quan sát.
"Quả thật là Ánh Hoàng Hôn thưa Thập Tam Hoàng Tử. Chúng ta phải làm sao ?"
Thập Tam Hoàng Tử liền lâm vào trầm mặc.
"Cứ chờ xem nó có ý đồ gì đã. Nếu có ý đồ xấu liền chiến. Ta cũng muốn coi con thuyền huyền thoại này có mạnh như trong lời đồn không ?"
Bỗng có một bóng hình yểu điệu nhanh chóng bước lên đầu thuyền. Theo sau nàng là ... một đám U Linh của thủy thủ.
Một tên sĩ quan chỉ vào cái lệnh bài có khắc hai chữ Khâm Liệm được dắt ở bên hông của nàng cho Thập Tam Hoàng Tử.
"Không lẽ là Khâm Liệm Sư của Địa Phủ, nàng tới đây làm gì ?"
Nữ tử mặc bộ đồ cướp biển, dù hơi xốc xếch nhưng vẫn không che được thân hình kiều mị của nàng. Nàng chỉ tay vào đám phi thuyền rồi hét to:
"Lâm Bạch ngươi mau ra đây cho ta ! Năm đó khi tranh giành Địa Ngục U Minh Quan ngươi nói ngươi muốn lấy ta làm phu nhân, bản thân còn muốn thống nhất Địa Phủ ngang hàng với Thiên Đình, rồi đánh cho đám tiên thần cao cao tại thương kia phải phục kia mà ? Sao nay vừa thấy ta tới lại trốn chui trốn nhũi thế ? Mau bước ra đây cho ta ! Chúng ta ba mặt một lời nói rõ với nhau !!"
Lâm Bạch: ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT