Sau khi băng bó lại các vết thương cho Nhu Hân Hân và để nàng tịnh dưỡng một ngày thì hai người liền thuê xe ngựa lên đường về Vân Hạc Môn trả nhiệm vụ. Trước đó họ cũng đã báo với người trong thị trấn rằng yêu tà đã được họ diệt trừ, khiến cho cả thị trấn liền trở nên vui mừng như ngày hội. Bọn họ còn tới khu rừng phía nam khai quật, đồng thời tìm thấy tất cả thi thể của những người đã mất tích bao gồm cả vị đệ tử của Vân Hạc Môn. Nói chung nhiệm vụ tới đây có thể nói là hoàn thành một cách mĩ mãn.

"A Ngưu ca !"

"Hả ? Muội lại muốn xuống xe đi vệ sinh sao ?"

Nhu Hân Hân nghe vậy liền đấm nhẹ vào vai của Lâm Bạch.

"Muội tạm thời không có nhu cầu đó."

"Chứ muội muốn gì ?"

Lúc này nàng tự nhiên đỏ mặt, cúi đầu nhìn xuống sàn xe ngựa hỏi:

"Ngày hôm đó ... huynh đồng ý rồi đúng không ?"

Lâm Bạch liền ngu ngơ hỏi lại:

"Ta đồng ý gì ?"

Nhu Hân Hân liền giận dỗi nói:

"Là đồng ý ở bên muội trọn đời đó !!"

Lâm Bạch liền trợn mắt nhìn bà cô trẻ trước mặt. Hắn còn tưởng lúc nó nàng mê mang nói sảng ấy chứ, không ngờ còn để trong lòng tới bây giờ.

Hắn nhịn không được mà xoa đầu nàng rồi nói:



"Đương nhiên rồi, muội là muội muội đáng yêu nhất của ta, ta đương nhiên phải ở bên muội rồi."

"Chỉ muội muội thôi sao ..."

Nhu Hân Hân nghe vậy có chút thất lạc.

Lâm Bạch liền gõ đầu nàng rồi cười nói:



"Bà cô trẻ à ! Mới có tý tuổi mà cứ thích suy nghĩ lung tung. Chăm lo tu luyện đi, nếu không sẽ bị Chưởng Môn la rầy đó."

"HỨ ! Không nói chuyện với con trâu ngốc như huynh nữa !"

Lâm Bạch liền cười khổ trong lòng, sao hắn không biết nàng muốn gì chứ. Nhưng tiên phàm khác biệt, dù hắn còn chưa thành tiên, nhưng cũng có thần chức tại thân, sớm muộn gì hắn cũng lên Thiên Đình nhận thần vị. Lúc đó nhân gian luyến ái sẽ là gánh nặng rất lớn, không phải vì hắn ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân, mà hắn đã quen với cô đơn tịch mịch đã lâu, trên người hắn còn bí ẩn về thân thế còn chưa được giải đáp. Bây giờ nếu hắn với nàng nên duyên thì chỉ tổ làm nàng chịu khổ, một ngày trên Thiên Đình chính là ba trăm sáu mươi lăm ngày dưới hạ giới, trừ khi nàng đắc đạo thành tiên, còn không thì nàng có thể chờ hắn được bao nhiêu năm chứ.

Nhu tình và tâm ý của nàng, hắn vĩnh viễn khắc ghi trong tim. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể chúc phúc cho nàng gặp người nào tốt hơn hắn, để có thể che chở cho cô gái tốt như nàng cả đời.

Cứ thế chiếc xe ngựa lặng lẽ đi hết một ngày đường cũng về tới Vân Hạc Môn.

****

"Các ngươi thấy Tạ Ngưu như thế nào ?"

"Bẩm chưởng môn, Tạ Ngưu có vẻ có bối cảnh không tầm thường. Chúng ta đã nhờ lão tổ kiểm trắc hắn, quả thật hắn chưa từng tu luyện, xương cốt huyết khí rất nồng đậm tuyệt đối không phải là lão quái vật trùng tu. Tuy nhiên hắn đối với Yêu Tà có vẻ như rất có kinh nghiệm, hắn giải quyết con Tam Túc Quỷ đã tiến hóa cực kỳ lưu loát và nhanh chóng không hề có bất cứ động tác dư thừa nào. Thậm chí theo ta suy đoán hắn còn chưa hoàn toàn tung hết sức."

Bạch Thiên Hạc vuốt nhẹ râu rồi nói:

"Ta đã sớm có nghi ngờ về lai lịch của vị Tạ Ngưu này. Theo cổ thư ghi chép thì sở hữu Huyết Nhật Thần Thể chỉ có thể là Hoàng Thất của Vạn Nhật Thần Quốc. Tuy nhiên nơi này lại cách chúng ta hơn vạn dặm, làm sao một kẻ thuộc Hoàng Thất của một quốc gia hùng mạnh như Vạn Nhật quốc lại lưu lạc tới nơi đây. Vân Hạc Môn nếu so với Vạn Nhật quốc chính là con kiến hôi cũng không bằng. Ban đầu ta còn nghĩ gả Nhu Nhi chính là quá tiện nghi cho hắn, nhưng giờ xem ra Nhu nhi của chúng ta chính là đũa mốc chòi mâm son a~."



Event

Nếu Lâm Bạch có ở đây chắc chắn tự giễu. Nếu thắc mắc thì đến hỏi Địa Phủ đi. Tư chất không tốt ? Tuổi thọ ít ỏi ? Muốn Thần Thể, Tiên Thể ? Được thôi, hãy đến gặp Tần Quảng Vương ở Địa Phủ. Chỉ cần ra giá đủ cao thì kiếp sau ngươi sẽ có một cái thân xác tốt. Địa Phủ - nơi quyết định kiếp sau của bạn sẽ là cuộc đời nở hoa hay là cả đời bốc c*t.

"Lại nói về Nhu nhi. Nàng đúng là chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng. Đứa trẻ này không chỉ tâm địa thiện lương mà còn cực kỳ hiểu chuyện. Chỉ là nàng có chút quá nhu nhược, điều này chính là điểm yếu trí mạng khi muốn tu hành ở tu chân giới. Nếu cứ như vậy nàng sớm muộn cũng sẽ ăn thiệt thòi. Chúng ta ban đầu chính là muốn khảo nghiệm khả năng thực chiến của nàng, nên mới an bài nàng một mình đối đầu với Tam Túc Quỷ. Nhưng sau khi thấy cái đầu lâu giả mà con Tam Túc Quỷ ngụy tạo nàng liền mất hết đấu chí, chỉ biết chạy trốn. Nhưng dù sao nàng còn trẻ, nếu mài luyện đúng cách thì nàng sẽ ngày càng tiến bộ hơn."

Bạch Thiên Hạc liền có chút bất nhẫn mà nói:

"Lần này có chút làm khổ nó rồi. Từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ bị thượng nặng như vậy cả. Vậy mà đến tận lúc đối mặt với cái chết nó vẫn suy nghĩ cho người khác. Ta cũng không biết nên khen nó lương thiện hay mắng nó nhu nhược nữa."

Từ chân núi lúc này xuất hiện bóng dáng hai người Lâm Bạch và Nhu Hân Hân.

"Thôi được rồi, hai đứa nó sắp lên tới đây, các ngươi lui xuống trước đi."



Ba vị cao thủ liền chắp tay chào Bạch Thiên Hạc rồi hóa thành từng đạo hàn quang đi mất.

Lâm Bạch và Nhu Hân Hân lúc này cũng lên tới đỉnh núi gặp Bạch Thiên Hạc.

"Chưởng Môn, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ được giao."

Bạch Thiên Hạc nhìn hai ngươi rồi chậm rãi nói:

"Hai người các ngươi làm tốt lắm. Các ngươi liền có thể đến Nhiệm Vụ Đường lãnh thưởng cho nhiệm vụ lần này. Tuy nhiên ..."

Hắn lại nhìn thương thế trên người Nhu Hân Hân mà không đành lòng nói:

"Tạ Ngưu chẳng phải ngươi hứa với ta sẽ không để Nhu nhi bị thương tổn hay sao ? Sao nàng bây giờ lại ra nông nổi này."

Lâm Bạch: Còn không phải do người của ông ngăn cản hay sao ??



Nhưng ngoài mặt hắn vẫn nói:

"Là đệ tử bảo vệ Nhu sư muội không được tốt, xin Chưởng Môn trách tội."

Nhu Hân Hân nghe vậy liền chen vào nói:

"Xin Chưởng Môn đừng trách tội A Ngưu ca. Nhu nhi bị thương hoàn toàn do bản thân yếu kém, học nghệ chưa tinh nên đánh không lại con Tam Túc Quỷ. Còn làm thêm gánh nặng cho A Ngưu ca. Nếu huynh ấy không tới cứu kịp thời thì có lẽ con đã nằm trong bụng quỷ. Xin Chưởng Môn hãy minh giám."

Bạch Thiên Hạc nghe vậy liền cười lạnh:

"Tốt, tốt lắm. Đúng là nữ sinh ngoại tộc mà. Nay đã đủ lông đủ cánh rồi liền không coi chưởng môn như ta ra gì. Ta chính là muốn Tạ Ngưu bảo vệ ngươi nên mới cho hắn theo ngươi làm nhiệm vụ. Chứ ngươi một cái Trị Liệu Sư thì có thể có bao nhiêu lực tấn công ? Tuy nhiên ngươi nói đúng, ngươi đúng là học nghệ chưa tinh, nên đứng trước Tam Túc Quỷ liền không có bất cứ khả năng tự vệ nào. Ta bây giờ liền phạt ngươi bế quan ba tháng rèn luyện lại thuật pháp cũng như đấu pháp, dù ngươi có là Trị Liệu Sư đi nữa, nếu không biết bảo vệ bản thân thì chính là gánh nặng cho cả đoàn đội. Còn về Tạ Ngưu thì ngươi biểu hiện rất tốt, tuy nhiên lại không thể bảo vệ tốt được đồng bạn nên ta phạt ngươi phải chà rửa nhà vệ sinh của tông môn một tuần, sau đó lại theo Thanh Hạc Đại Trưởng Lão tu luyện."

Dù có chút không cam tâm nhưng hai người Lâm Bạch vẫn đồng thanh nói:

" Đệ tử tuân mệnh !"

Đợi hai người Lâm Bạch đi xa rồi lúc này Bạch Thiên Hạc mới thở dài rồi nhìn phía chân trời nói:

"Nhu sư đệ, Hàn sư muội, Nhu nhi của hai người đã lớn rồi. Hai người ở trên cao cũng hãy yên lòng, nó là một đứa trẻ tốt, ôn nhu và lương thiện.... "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play