Mặc dù Tiểu Lang tới Ân gia lần này là để ăn tiệc, nhưng ngay khi nó vừa đặt chân tới cửa cổng liền nghe một giọng nói khàn khàn hướng nó hét
to:
"Tiểu tử xem chiêu !"
Một thanh mộc côn thô to hướng
đỉnh đầu của nó mà đánh xuống. Thế côn như bôn lôi, nếu nó không tránh
kịp khả năng sẽ bị đánh sưng một cục trên đầu.
Với tính cách của
Tiểu Lang đương nhiên không thèm né tránh, ngược lại nó hạ thấp thân
mình vào thế tấn, tay cầm ngược chuôi Trảm Cẩu Kiếm chém lên đầu ý đồ
một kiếm chặt đứt mộc côn.
Nhưng kì lạ thay, dù mộc côn nhìn qua
như một que củi khô nhóm bếp vậy mà lại có thể cứng rắn không bị Trảm
Cẩu Kiếm sắc bén chém đứt. Ngược lại nó còn mang theo cự lực mà đè thanh tiểu kiếm xuống đồng thời gõ xuống đầu của Tiểu Lang một tiếng "bóc" rõ đau.
"Ngu xuẩn ! Ai dậy ngươi cầm kiếm ngược thế hả ? Cầm kiếm
như thế thì lấy lực đâu mà đánh. Hơn nữa kiếm của ngươi vốn đã ngắn còn
cầm ngược, ngươi tính làm sát thủ đâm lén người khác hay là kiếm khách
?"
Đây là một lão đầu mái tóc đã bạc gần hết, mặc dù hai chân hơi khập khiễng nhưng lưng hắn lại thẳng tắp như trường thương. Tướng mạo
dù râu ria xồm xoàm, nhưng nhìn vẫn rất vui vẻ hào sảng.
Lão đầu này chính là Ân Tử Hiên - phụ thân của ba huynh đệ Ân gia.
Tiểu Lang bị đánh đau điếng đang lăn lộn trên mặt đất. Nhưng dù vậy nó vẫn gằn giọng hét to:
"Ta muốn làm kiếm khách !"
"Hừ, nếu muốn làm kiếm khách thì phải học cách cầm kiếm cho đàng hoàng vào.
Học cái gì cũng cần phải có căn cơ vững chắc, muốn vung kiếm chém người
thì cần phải chắc rằng tay ngươi và chuôi kiếm phải cứng dính hơn keo,
trong nhu có cương, trong cương có nhu. Cổ tay phải có lực, mắt phải
nhìn hướng mục tiêu, lưng phải thẳng chân phải vững."
"Ngươi xem ngay cả một que củi khô ngươi còn không chém đứt được còn muốn đi làm kiếm khách sao ?"
Nói rồi Ân Tử Hiên dùng hai tay liền đem cây mộc côn bẻ gãy, không hề tốn bao nhiêu sức lực.
Tiểu Lang lúc này đã bớt đau, rờ rờ cái trán nhỏ vậy mà thực sự đã sưng lên
một cục. Bất quá nó vẫn nén lấy nước mắt không hề khóc, ngược lại hướng
Ân Tử Hiên đặt nghi vấn:
"Ân tiền bối, đây là ngài đã vận nội công vào que củi kia mới làm nó cứng rắn như vậy đúng không ?"
"Khỉ mốc, đối phó một tên nhãi như ngươi lão phu mắc gì phải dùng tới nội lực ?"
"Đây là một kĩ xảo mượn lực có tên là Di Hoa Tiếp Mộc. Mượn lực của người trả cho người, dùng bốn lạng bạt ngàn cân."
" Để phá tiểu xảo này cũng rất đơn giản một là ngươi phải đủ mạnh khiến
đối phương muốn mượn lực nhưng không đủ sức hoặc là ngươi phải đủ nhanh
khiến đối phương không kịp mượn lưc."
Tiểu Lang rất có thiên phú võ học nghe Ân Tử Hiên nói vậy liền có chút hiểu hiểu rồi.
Tuy nhiên khi Ân Tử Hiên đang cười ha hả giáo huấn Tiểu Lang thì có một bàn tay nắm lỗ tai của lão mà kéo mạnh, khiến lão kêu từng tiếng oai oái.
Tiểu Lang liền cười nói:
"Lan Thẩm ngày càng trẻ khỏe nha !"
Lan thẩm là vợ của Ân Tử Hiên cũng là mẹ của ba huynh đệ Ân gia. Lan thẩm
dáng người hơi mập nhưng trông rất phúc hậu. Nàng nắm lỗ tai của chồng
mà liếc xéo.
"Lão ngoan đầu, ngươi nay cũng đã ngoài ngũ tuần lại đi ăn hiếp một tiểu hài tử ? Không biếu xấu hổ à ?"
Ân Tử Hiên liền kiêu oái oái vẻ mặt bất lực, dù lão xưa giờ không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ nhất là vợ của mình.
"Nương tử à ! Đau ... a~, nhẹ tay có được không ? Lỗ tai già này của ta sắp bị nàng kéo đứt rồi."
"Hừ" - Lan thẩm vừa bực vừa buồn cười, năm xưa nàng trong một lần vào trong
rừng hái thuốc vô tình gặp hắn nằm thoi thóp liền mang về cứu chữa. Nhớ
năm đó ánh mắt hắn sắc lẹm đầy sát khí vậy mà sau khi cưới nhau mấy chục năm lại thành cái lão ngoan đầu. Việc này tới giờ mỗi khi nằm ngủ nhìn
hắn nàng vẫn nhịn không được mà mỉm cười.
Nàng lại hướng Tiểu Lang cười nói:
"Ta nghe mấy đứa khuyển tử nhà ta nói con mới săn được một con báo vằn nhỉ ? Bọn nhóc đó giờ đang đem đồ xuống dưới thị trấn đi bán rồi chắc chốc
nữa sẽ về ngay. Ân gia chúng ta xưa giờ luôn giữ chữ tín, con báo vằn
kia là con săn được số tiền bán được sẽ đưa con tám phần, còn hai phần
coi như trả phí cho tụi nhỏ mất công đi xuống núi để bán nhé."
Tiểu Lang liền gãi gãi đầu nói:
"Không cần đâu Lan thẩm, con tuổi còn nhỏ cũng không thật sự cần tiền. Mấy ca
ca sắp đến tuổi lấy vợ rồi nên giữ lại làm tiền sính lễ thì hơn."
Lan thẩm nghe vậy liền nhịn không được mà kí nhẹ đầu Tiểu Lang:
"Chuyện cưới hỏi của tụi nó bà già này hoàn toàn lo được. Không đến phiên đứa
nhóc mới mười một tuổi như mi lo bao đồng. Cứ nhận lấy tiền đi, coi như
cho Cúc lão bản đang sống một thân một mình có thêm thu nhập cũng được
vậy."
Nói rồi nàng liếc xéo lão chồng già của mình.
Ân Tử Hiên thấy vậy liền giật mình hiểu ý, mới hướng Tiểu Lang nói:
"Phải đó Tiểu Lang, chuyện nhà ta thì ta lo được. Mi cứ nhận lấy đi."
Tiểu Lang lại nói:
"Nếu vậy thì con liền nhận vậy. Mà con cũng báo luôn với mọi người là con
với Cúc a di vài ngày nữa sẽ dọn xuống thị trấn ở. Con tới đây cũng là
để chia tay mọi người."
Hai phu phụ Ân gia nghe vậy liền hơi im lặng. Nhưng họ cũng hiểu Cúc lão
bản muốn tốt cho Tiểu Lang, nàng dù sao xuất thân cũng là từ gia đình có học thức mà Tiểu Lang giờ đã khá lớn rồi mà chữ cũng mới biết viết vài
cái cơ bản.
Cúc lão bản cũng từng tâm sự với Lan thẩm về việc này nên họ cũng không quá bất ngờ khi Tiểu Lang nói sắp phải chuyển đi.
Lan thẩm lại hỏi Tiểu Lang:
"Vậy hai người sau khi tới thị trấn thì sẽ ở đâu ? Còn tửu quán sẽ làm sao ?"
Tiểu Lang liền đáp:
"Việc đó đều được Sửu thúc thúc lo liệu."
Ân Tử Hiên nghe vậy liền vỗ vào đùi cái đét rồi cười hèn mọn: "Tên A Sửu
theo đuổi Cúc lão bản hơn mười năm cuối cùng cũng có chút thành quả..."
Tuy nhiên Lan thẩm lại lườm lão một cái sâu khiến lão lập tức ngậm mồm.
"Cũng được, dù sao ở dưới thị trấn với ở đây cũng không quá xa đi vài canh
giờ là tới rồi. Nếu cưỡi ngựa thì chỉ mất nửa canh giờ. Sau này cuối
tuần nhớ về thăm chúng ta đó."
Tiểu Lang liền vui vẻ đáp:
"Con sẽ hai người yên tâm."
Sau đó không lâu ba anh em Ân gia liền mang ngân lượng từ việc bán thú rừng cùng thảo dược. Tiểu Lang được chia cho mười ba lượng bạc cùng hơn trăm đồng tiền Võ quốc, số tiền này không nhiều cũng không ít, bản thân Tiểu Lang cũng không quá quan tâm vì trước sau gì nó cũng đem cho Cúc a di
giữ.
Vì Tiểu Lang nói sắp phải chuyển xuống thị trấn ở nên Lan
thẩm nhân dịp này báo tất cả mọi người trong làng tới nhà của mình ăn
tiệc, gọi cả Cúc lão bản cùng Sửu bộ đầu đang tình tứ tâm sự nữa.
Mọi người cùng nhau ăn thịt nướng, và cả món cháo thỏ mà Cúc lão bản vốn
chuẩn bị cho Tiểu Lang nữa, nàng cũng nấu thêm một nồi lớn để cho tất cả dân làng cùng tới ăn. Không khí rất nhộn nhịp vui vẻ, nhất là mấy đấng
mày râu hiếm khi có dịp tụ họp nên nhậu say bí tỉ.
Kết thúc buổi tiệc Sửu bộ đầu đã bị tất cả thanh niên đàn ông trong làng chuốc cho
say khước, ai bảo hắn dám đem Cúc lão bản nấu ăn ngon nhất vùng đi xuống thị trấn chứ.
Còn Tiểu Lang thì đang vui chơi với đám hài tử
trong làng. Bọn chúng lớn lên cùng nhau, nay chia tay liền có chút bịn
rịn không nỡ. Mãi tới khi Tiểu Lang nói mỗi khi đi về sẽ mua quà cho bọn nó thì mới đồng ý cho Tiểu Lang đi.
Khi trời sập tối mọi người
cũng đã về hết Lan thẩm mới kêu Cúc lão bản cùng Tiểu Lang lại muốn bói
cho họ về tương lai sắp tới. Chỉ thấy nàng sóc nhẹ trong tay một đám thẻ trúc đăt trong một ống gỗ tới khi rơi ra một thẻ liền nhặt lên để xem
quẻ tượng.
"Là quẻ Đại Cát. Quẻ tượng này nói muội sắp tới sẽ có hỉ sự, gia đình viên mãn. Hơn nữa tiền tài thuận lợi, con cái hiếu thảo."
Cúc lão bản nghe vậy liền thoáng nhìn Sửu bộ đầu đang nằm ngáy ngủ trên sàn gỗ mà đỏ mặt.
Lan thẩm lại bói cho Tiểu Lang một quẻ. Bất quá lúc này trời bỗng nổ một
tiếng sấm thật lớn khiến cho Lan thẩm giật mình làm rơi một quẻ tượng.
Lan thẩm ngay lập tức nhanh tay cầm lấy, khiến Tiểu Lang đang muốn xem cũng không nhìn kịp. Nó mới thắc mắc hỏi:
"Là quẻ gì vậy Lan thẩm ? Sao người không cho con xem ?"
Lan thẩm liền cười nói:
"Cũng là ... Đại Cát. Quẻ này nói con sắp tới sẽ học hành tiến tới, được nhiều người yêu mến."
Riêng chỉ có Ân Tử Hiên đang ngồi ở bên vợ mình nhìn thấy rõ trên tay của
nàng hai chữ "Đại Hung" bên dưới còn đề dòng chữ "Sát khí vây quanh, sẽ
gặp họa sát thân".
Hai vợ chồng già nhìn nhau, nhưng hiểu ý không nói nhiều.
Chờ đến khi Tiểu Lang cùng Cúc lão bản đỡ Sửu bộ đầu về tửu quán, Ân Tử Hiên mới trầm giọng hỏi vợ:
"Phép diễn linh của nàng là tế bái Sơn Thần xin lấy dự ngôn xưa giờ chưa bao giờ sai. Tiểu Lang ... nó không lẽ ..."
Lan thẩm liền huýt nhẹ vào vai của chồng, khẽ mắng:
"Đây chỉ là đơn thuần bói toán. Không nhất định sẽ đúng mãi. Huống chi ban
nãy là ta vô tình làm rơi quẻ tượng chắc gì đã là dự ngôn của Sơn Thần."
Dù nói như vậy lòng nàng lại thật sự lo lắng, thầm cầu nguyện Sơn Thần bảo hộ cho đứa trẻ tội nghiệp ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT