Ngọc Văn đã lục tung khu vực nơi vụ nổ phát tán và chung quanh đó bán kính
200Km nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ dấu vết của Diệu Nhật. Dựa trên
tính toán của cậu về áp lực dưới đấy đại dương, các yếu tố về hải lưu,
lực ép, lực dẫn thì trong vòng bán kính 1200Km là cực hạn mà Diệu Nhật
bị thổi đi.
Trầm ngâm hồi lâu, Ngọc Văn không tìm nữa mà bật giao diện màn hình của
chiếc khuyên tai lên, sau một loạt thao tác tra tìm trong mục sở hữu cá
nhân cậu đã có mô hình hành tinh Mil Lindra. Dò xét đại hình đáy biển,
tra các tộc quần nơi vụ nổ diễn ra cuối cùng Ngọc Văn quyết định sẽ tiến thẳng về trại quân sự lớn nhất của tộc Cường Dực.
Ngọc Văn sau khi biết nơi diễn ra vụ nổ là biên giới của tộc sứa thép
Cường Dực và đế quốc Kiori của Hải tinh linh thì Ngọc Văn quyết định tấn công trại quân sự lớn nhất của tộc Cường Dực, bởi hải tinh linh rất yêu hòa bình và cậu tin tưởng nếu họ có mang Diệu Nhật đi thì khả năng hải
tinh linh làm hại cô ấy cũng chỉ khoảng 20%.
Sau khi thoát khỏi vùng đất bằng phẳng được tạo thành bởi vụ nổ thì Ngọc Văn tiến vào Rừng Xanh, nơi đây được che phủ bởi loài cây đại thụ Xanh
Montie toàn thân màu xanh lá mạ, chúng có chiều cao hơn 70 mét và tán
cây của quần thể này bao phủ một khu vực hơn 9000Km2 dưới đáy biển.
Ánh sáng màu xanh lá yêu dị lập lòe do đáy biển phản chiếu vào Rừng Xanh khiến nơi đây mang một vẻ đẹp kỳ ảo. Ngọc Văn không phóng đi nữa mà
bỗng dừng chân và thả bộ trong khu rừng. Không phải cậu không lo lắng
cho Nhật Diệu mà khi lướt đi trong khu rừng thì bất chợt Ngọc Văn cảm
giác được mình như sắp lĩnh ngộ ra điều gì đó.
Những làn nước biển mang theo ánh sáng xanh yêu dị lượn lờ quanh người
Ngọc Văn, điều gì đó rất hư vô lại thực chất khiến cậu ngẩn ngơ. Vươn
tay chạm vào một dải sáng trước mắt khiến nó tan biến, ngay phút giây đó Ngọc Văn bừng tỉnh, thoát khỏi trạng thái cảm ngộ và mỉm cười hài lòng. Thì ra là như thế.
Huyễn
Ảo
Chính là như thế
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã làm Ngọc Văn mở ra cánh cửa của
hai quy luật Huyễn và Ảo. Bản Nguyên Hư Cảnh mà Ngọc Văn nhận được từ
vua Ginvi bỗng phát ra ánh sáng chói mắt trong không gian năng lượng,
sau một khoảng thời gian thì bên ngoài bản nguyên Hư Cảnh xuất hiện hai
quả cầu năng lượng, một thì lúc thực lúc hư không thể nắm bắt, một thì
diễn biến muôn hình vạn trạng đủ loại màu sắc.
Thoát khỏi không gian năng lượng, Ngọc Văn nhếch miệng cười đầy sát khí
khi liếc nhìn về hướng lãnh địa của loài sứa thép. Chỉ bằng vào hai quy
luật Huyễn và Ảo cậu vừa ngộ ra được thì Ngọc Văn đã hiện lên trong đầu
hơn trăm cách để dằn vặt tộc quần sứa thép Cường Dực – những sinh vật có tâm trí yếu ớt.
Đúng lúc này, Ngọc Văn phóng vút lên một tán cây Xanh Montie, các luồng
hải lưu trong đáy đại dương mỗi lúc một hỗn loạn và chỉ phút chốc, phía
xa xa đã xuất hiện hằng hà sa số những con vật màu xám bạc và hướng đi
của chúng đúng là Rừng Xanh.
Ẩn thân trong tán cây và xuy tính mọi khả năng về việc bầy sứa đang tiến hành. Ngọc văn tự thì thầm:
-Đội hình kéo dài, phân làm hai đường, phân bố thành từng quân đoàn. Là
tấn công một vùng nào đó, xem ra không phải là lùng bắt chúng ta… Ha ha… Nhưng xui xẻo thay cho các ngươi, là lại bắt gặp ta trên đường hành
quân.
Xoạt!...
Thân hình Ngọc Văn chập chờn vô định hòa vào rừng cây rực rỡ màu xanh.
Bill Gomes khi thinh sát khu rừng Xanh thì dừng chiến xa khổng lồ do hai con voi biển Mumu kéo lại và ra lệnh hạ trại nghỉ ngơi. Quân đoàn
100000 sứa thép vô cùng kỉ luật xếp thành các vòng tròn, từng lớp từng
lớp bao vây bộ chỉ huy của chúng lại.
Gần đó, Ngọc Văn mang một thân trang phục sát thủ màu đen che kín toàn
thân, chiếc khăn choàng mang đầy ám khí bay lượn trong làn nước biển.
Cậu chăm chú quan sát quy luật chuyển động của cả quân đoàn sứa Cường
Dực bên dưới. 10 vòng tròn do 100000 con sứa kết thành di chuyển thành
hình xoắn ốc, với cách di chuyển này thì chỉ có hai vị trí mà từ đó có
thể xuyên thẳng vào bộ chỉ huy. Nhưng mỗi vị trí lại do 10 con Hoàng
Kinh Cường Dực chặn lại.
Nhưng… Động vật mãi sẽ là động vật, và điểm yếu của chúng chính là bản năng và thú tính.
Ngọc Văn dùng kiếm cắt vào ngón tay làm một dòng máu đỏ tươi trong suốt
lấp lánh như tiên ngọc và cho nó và một chiếc bình có nắp đậy bằng vải.
Buột chiếc bình vào một mũi tên bằng gỗ mà cậu tạo ra từ mộc thuật. Ngọc Văn bắn mũi tên cắm vào một vị trí cách nơi quân đoàn đóng quân hơn 500 mét, sau khi hoàn thành các động tác trên thì cậu tiềm hành đến một vị
trí định sẵn và chờ đợi.
Cơ thể của Ngọc Văn là Tiên nhân thể thêm vào đó đã được rèn luyện bão
hòa với Thần Dịch Ygi nên mỗi giọt máu, mỗi phân da thịt của Ngọc Văn
mang sự hấp dẫn trí mạng với các loài động vật đạt trình độ Siêu Việt
giả trở xuống.
Giọt máu trong bình thẩm thấu qua lớp vải và khuếch tán nhẹ nhàng vào
nước biển. Với độ nhạy cảm siêu phàm của khứu giác, bầy sứa tuần tra
vòng ngoài nhanh chóng phát hiện ra sự hấp dẫn này. Tuy rằng được khắc
sâu về quân luật qua vô vàn buổi huấn luyện nhưng bản năng dã thú vẫn
thôi thúc chúng nhích gần về nơi có thức ăn. Việc này đã vô tình làm đội hình dàn trận tuần tra của bầy sứa dãn ra và lệch về một bên.
Xoẹt!.....
Thanh Kurogine đã được Ngọc Văn rút khỏi vỏ, thời điểm hành động của cậu sắp đã đến. Sát khí từ Sát Nhân kỹ khiến phạm vi trong vòng 1 mét quanh người cậu ngưng đọng đến tình trạng hóa lỏng. Ánh mắt của cậu ghim
thẳng vào người thanh niên toàn thân phát ra ánh sáng bạch kim.
Bill Gomes nhíu mày, hắn cảm thấy điều gì đó hơi bất an, đó là bản năng
nhưng Bill luôn tin tưởng vào trực giác của mình, cái bản năng hư vô mờ
mịt này đã cứu mạng hắn không biết bao nhiêu lần. hắn tung người lên cao và và quan sát thì khinh hồn khi thấy đội hình đã bị dãn ra và chừa một khoảng trống to như đường lộ. Bill hét lên.
-TOÀN QUÂN CẢNH GIỚI!... CÓ ĐỊCH TẤN CÔNG…
Sau đó hạ xuống nhưng đúng lúc hắn hạ xuống thì một dải sáng màu vàng
thình lình xuất hiện cách hắn không đến 20 mét tại góc 8h. Đây là góc độ vô cùng khó khăn để phòng thủ, vì nó nằm bên nghịch rất khó để đánh đến đó từ bên phải và nếu đánh từ bên trái thì lại rất bị động, chưa kể là
bị ám sát.
Có thể nói Ngọc Văn tính toán mọi thứ cho lần ám sát này, từ việc khoảng cách của bình máu sao cho bộ chỉ huy quân địch không phát hiện, thời
gian mà kẻ hở trong hàng ngũ quân địch nói rộng nhất phải vừa đúng lúc
Bill phát hiện – hét lên – rồi hạ xuống cuối cùng là góc độ tấn công,
thời gian và khoảng cách tung ra Sát Thế kỹ.
Lần ám sát này của Ngọc Văn đã dồn Bill tới cổng Địa Ngục, hắn không thể làm gì khác là phóng người về phía trước nhưng eo của Bill cũng bị chém đền tận ruột. Bạch Kim Cường Dực đã tu luyện đến hóa hình thì có xem
như một Siêu Việt giả sơ cấp, chém đứt nửa eo vẫn không thể làm Bill
chết được, hắn dùng tốc độ mình có thể để phóng về phía trước bởi vì
ngay sau nhát chém là một kiếm đâm vào đầu hắn.
Hắn cỏ thể cảm giác được sự lạnh lẽo của mũi kiếm đang đặt ngay sau gáy…
Ngọc Văn đợi cũng chính lúc này, cậu có thể giết chết Bill bằng hơn 1000 cách nhưng một kế hoạch khác đang đợi Bill nhảy vào nên cậu chỉ tập
trung sát khí và dí mũi kiếm vào gáy hắn.
AAAAAAAAA
Bill gầm thét lao về phía trước băng tất cả sinh mệnh có thể, lôi điện
màu trắng từ người hắn phóng điên cuồng về sau lưng bất chấp tất cả,
nhưng tên sát thủ vẫn áp sát không cho hắn một cơ hội để thở. Bỗng dưng
Bill cảm thấy sát khí biến mất, mũi kiếm vẫn dí vào gáy hắn biến mất,
Bill ở vào tư thế đề phòng cực độ và quan sát chung quanh, hắn không tin lại có kẻ rỗi hơi đến mức dồn hắn vào tình trạng nhảy qua nhảy lại cổng địa ngục rồi sẽ thôi.
Quan sát tình trạng tinh thần của Bill, Ngọc Văn khẽ cười rồi nhíu mày
dồn ép sát khí như thiên hà đồ xuống Bill, cậu cồn ép hạn đến lúc tinh
hắn gần như tan vỡ, các loài động vật tu luyện đến khi hóa hình thì điểm mạnh chính là thân thể, còn điểm yếu chết người chính là tinh thần chỉ
trừ một vài trường hợp đặc dị và dĩ nhiên loài sứa thép Cường Dực không
thuộc vào loài đặc dị ấy.
Bill giờ phút này đã khong còn phòng thủ nữa mà thống khổ ôm đầu run cầm cập. Sát khí đậm đặc đầm vào dầu khiến tâm trí hắn lúc này mơ hồ và cực độ mong manh.
Ting… Ting…
Những tiếng bước chân vang lên, Bill ngẩng đầu và đập vào hắn là một đôi mắt sâu thẳm như tinh không vĩnh hằng, một âm thanh trong trẻo vang
vọng bên tai hắn:
-Thần phục ta… thần phục ta…
Hai mắt Bill mất đi tiêu cự, sâu thẳm nơi linh hồn Bill hiện lên một đạo dấu ấn khủng bố, đó là thân ảnh tuyệt thế của một thiếu niên tóc trắng
tung bay như chúa tể thống trị ba mươi ba tầng trời. Bill hồi phục tinh
thần, nơi ánh mắt đã hồi phục lại sự sắc bén vốn có nhưng ánh mắt hắn
khi nhìn vào thiếu niên trước mắt lại tràn đầy sự thần phục và trung
thành. Bill khụy một gối xuống lòng đại dương, một tay đặt trước ngực
một tay chống thẳng xuống:
-Thuộc hạ Bill Gomes ra mắt chủ nhân.
Linh Hồn Vĩnh Hằng Ấn – thành công, đây là lần đầu tiên Ngọc Văn sử dụng sau khi học được nó từ Angler bởi điều kiện thi triển rất khắc nghiệt
và Ngọc Văn không bao giờ muốn sử dụng thứ này cho lắm – TRỪ... KẺ… THÙ… CỦA… MÌNH…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT