Bốn nhóm cần phải tiến hành đồng thời, sẽ có nhân viên công tác khác nhau tách ra để đếm, nhóm nào có số lần squat nhiều nhất sẽ thắng.
Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà đứng ngoài cùng bên phía tay phải, cô còn chưa phản ứng lại đã bị Vấn Cảnh Hoà ôm lên.
"Làm sao anh..." Suýt chút nữa cô đã kinh hô ra tiếng.
Vấn Cảnh Hoà cười nói: "Làm quen một chút trước."
Ngu Miểu mím môi không nói gì.
"Nhưng mà sao em lại nhẹ như vậy?" Vấn Cảnh Hoà kinh ngạc nhìn cô.
Ngu Miểu không nghĩ đến Vấn Cảnh Hoà sẽ nói như vậy, nhưng bây giờ cô không có tâm tình trả lời, bởi vì lúc này cả người cô dường như đã nằm gọn trong lồng ngực của Vấn Cảnh Hoà, bị hơi thở của anh bao vây hoàn toàn, cô có chút không biết làm sao.
Vấn Cảnh Hoà rũ mắt, thấp giọng nói: "Ôm chặt anh nếu không lỡ tý nữa ngã sẽ rất đau."
Bên tai Ngu Miểu nóng lên, căn bản không dám nhìn Vấn Cảnh Hoà nhưng vẫn ngoan ngoãn duỗi tay ôm lấy cổ anh.
Mà ngay trong nháy mắt này, đôi tay Vấn Cảnh Hoà nâng người Ngu Miểu lên ước lượng, sau đó mặt Ngu Miểu cứ cọ qua khoé môi của Vấn Cảnh Hoà như vậy.
Trong nháy mắt kia hai người đều ngây ngẩn cả người.
Khoé môi Vấn Cảnh Hoà mềm ấm, cho dù chỉ là nhanh chóng cọ qua một giây nhưng cảm xúc lưu lại trên má của Ngu Miểu vẫn thực sự tồn tại. Ấm áp nhanh chóng hoá thành nóng rực, sau đó trực tiếp truyền từ gương mặt vào trong lòng cô, đốt cháy sự rung động cô giấu ở sâu bên trong đáy lòng.
Ngu Miểu khiếp sợ mở to hai mắt, cô không cần soi gương cũng biết mặt mình lúc này nóng bao nhiêu, đỏ bừng bao nhiêu.
Có thể lúc này Vấn Cảnh Hoà cũng không hơn Ngu Miểu bao nhiêu, cảm xúc ngắn ngủi kia tự nhiên cũng truyền vào trong lòng anh, sự tinh tế mềm mại đặc biệt dường như làm anh không khắc chế được, nhưng anh còn nhớ rõ đây là trường quay, xung quanh có bao nhiêu người và ống kính.
Sự cố tiếp xúc ngắn ngủi quá mức, lại xảy ra ở góc chết mà camera không quay đến được cho nên những người khác đều không phát hiện.
Chỉ có lỗ tai phiếm hồng của hai người bị mọi người nhìn thấy, mọi người cũng chỉ cảm thấy hai người quá mức thanh thuần chưa từng tiếp xúc như vậy với người khác phái nên mới vậy.
Chu Hàn và Vấn Cảnh Hoà vốn là quen nhau, thấy dáng vẻ này của anh vừa cảm thấy hiếm lạ vừa không nhịn được mà trêu chọc: "Cảnh Hoà, mặt cậu sao lại đỏ như vậy, đây không giống cậu lắm nha."
Vấn Cảnh Hoà cắn chặt răng, thậm chí còn không muốn nói chuyện với Chu Hàn, bởi vì không ai biết anh bây giờ bị dày vò bao nhiêu.
Ngu Miểu quay đầu đi, không dám nhìn thần sắc của Vấn Cảnh Hoà, trong lòng chỉ có thể âm thầm thúc giục nhanh chóng bắt đầu trò chơi.
Cuối cùng tiếng còi vang lên, trò chơi chính thức bắt đầu.
Mới đầy bốn người đều thoải mái mà squat, đây cũng không có bao nhiêu khó khăn. Cho đến sau khi được một phút, có người rõ ràng đã thả chậm tốc độ lại.
Ngu Miểu chỉ có thể cảm thấy bình ổn, cô không nhịn được mà lén nhìn Vấn Cảnh Hoà, thấy sắc mặt anh bình tĩnh đến mức âm thanh thở dốc cũng không có nên biết anh không nói dối, anh thật sự nắm chắc.
Hai phút trôi qua, tốc độ của Đổng Cẩm Lâm và Đinh Bách Thanh rõ ràng đã giảm xuống, thậm chí có chút gian nan.
Chu Hàn và Vấn Cảnh Hoà lại hoàn toàn không giống nhau, dường như giống y một phút trước vì vậy nên hai người thành người tranh đoạt thắng lợi cuối cùng.
"Còn mười giây cuối cùng!" Điền Văn Hạo tuyên bố.
Ngu Miểu không khỏi nhìn về phía Chu Hàn, anh ấy cũng rất ổn, ngoại trừ ngẫu nhiên lộ ra chút mệt mỏi thì tốc độ cũng không khác biệt nhiều lắm so với Vấn Cảnh Hoà.
"Mười, chín, tám... Ba, hai, một!"
Tốc độ của hai người gần bằng nhau, người đứng thẳng đến khi kết thúc cũng không trì hoãn.
Khi Điền Văn Hạo tuyên bố kết thúc, Đổng Cẩm Lâm và Đinh Bách Thanh gấp không chờ nổi mà bỏ hai người Sầm Tuyết và Đinh Ngữ Nhi xuống, sau đó đỡ eo thở dốc. Chu Hàn sau khi ổn định mới chậm rãi bỏ Lương Tư Hàm xuống, chẳng qua là thân hình loạng choạng một chút rồi cũng không ngừng thở phì phò, có vẻ có chút chật vật.
Ngu Miểu nghe thấy âm thanh kết thúc đã gấp không chờ nổi muốn xuống dưới, kết quả Vấn Cảnh Hoà cười nói bên tai cô: "Đợi chút nữa em đỡ anh, anh không muốn bại trong tay anh Chu Hàn.".
||||| Truyện đề cử:
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm |||||
"Được, vậy anh bỏ em xuống trước đi." Ngu Miểu nhanh chóng nói.
Vấn Cảnh Hoà chậm rãi bỏ Ngu Miểu xuống, ngay lúc cơ thể không ổn Ngu Miểu đã lập tức đỡ anh, sau đó lo lắng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Anh rất tốt." Vấn Cảnh Hoà cười khẽ, chỉ là hơi thở kia có chút hỗn loạn.
Ngu Miểu nhìn thấy gân xanh trên cổ anh nổi lên, cô suy đoán đây là lời an ủi cô, tuy bất đắc dĩ nhưng vẫn không nhịn được mà nói: "Biết anh lợi hại rồi nhưng lần sau đừng liều mạng như vậy."
Vấn Cảnh Hoà hơi hơi ngơ ngẩn, ánh mắt dừng trên mặt Ngu Miểu vài giây, cuối cùng khoé môi hơi hơi câu lên nói: "Được, anh nghe em."
***
Kết quả cuối cùng đã có, nhưng để Điền Văn Hạo thể hiện đầy đủ sự tinh túy của MC, đó chính là úp úp mở mở.
"Thật sự là một trận quyết đấu xuất sắc." Anh ta không khỏi cảm thán: "Có hai người chỉ hơn kém nhau một cái squat, kết quả này cũng là đáng tiếc vô cùng."
Đổng Cẩm Lâm nhìn về phía Vấn Cảnh Hoà và Chu Hàn rồi nói: "Nhất định là không có quan hệ gì với tôi, là Chu Hàn hay là Vấn Cảnh Hoà?"
"Thật sự là Chu Hàn và Cảnh Hoà, mọi người phải đoán xem rốt cuộc là ai đây?" Điền Văn Hạo cố ý không nói.
Đinh Ngữ Nhi gấp đến mức không chịu được: "Đừng úp úp mở mở như thế, rốt cuộc là ai vậy?"
Ngu Miểu cũng rất gấp, cô nhìn kịch bản trong tay của Điền Văn Hạo chằm chằm, thậm chí muốn đoạt lấy ngay lập tức sau đó tự mình nhìn xem.
Không chỉ có cô có ý tưởng đó mà Lương Tư Hàm trực tiếp mở miệng nói: "Anh mà không nói thì tôi tự mình đoạt đến xem đấy nhé."
Điền Văn Hạo xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó tuyên bố: "Người thắng là... Vấn Cảnh Hoà!"
Ngu Miểu sau khi nghe thấy trực tiếp vui vẻ đập tay với Vấn Cảnh Hoà, nếu không phải có nhiều người cô thậm chí muốn đi lên ôm Vấn Cảnh Hoà.
Sau khi ý nghĩ như vậy xuất hiện, cơ thể Ngu Miểu cứng đờ một chút, nhanh chóng áp ý tưởng này xuống, cũng không dám nhìn Vấn Cảnh Hoà tiếp, chỉ sợ mình không nhịn xuống được.
"Thật sự chỉ kém một cái, hai người đều rất lợi hại." Điền Văn Hạo cười nói. Chu Hàn chúc mừng Vấn Cảnh Hoà và Ngu Miểu một câu, sau đó cười nói: "Hạng hai cũng không kém."
Vòng này quyết định trình tự lên sân khấu, từ nhóm hạng nhất đếm ngược đi lên chọn vị trí mình muốn, sau đó là hạng hai đếm ngược lựa chọn, nhóm hạng nhất sẽ chọn cuối cùng, nhưng có thể lựa chọn vị trí tùy ý.
Nói cách khác là cho dù vị trí kia có người, bọn họ cũng có thể rời ba nhóm kia đến vị trí khác, bá chiếm vị trí kia.
Nhóm Đinh Ngư Nhi và Đổng Cẩm Lâm là hạng nhất đếm ngược nhưng bọn họ vẫn lớn mật đặt tên của mình ở vị trí lên sân khấu cuối cùng.
Mọi người đều biết trình tự sân khấu đối với việc người xem vote có ảnh hưởng nhất định, bởi vì tất cả các sân khấu sau khi kết thúc mới có thể bắt đầu vote, vậy thì người lên sân khấu cuối cùng sẽ để lại cho người xem ấn tượng sâu sắc nhất, bởi vì vừa mới biểu diễn xong cho nên nhất định có lợi với số phiếu vote.
Sầm Tuyết và Đinh Bách Thanh là người thứ hai đi lên.
Sầm Tuyết cười nói với Đinh Ngữ Nhi nói: "Ngữ Nhi, lá gan của hai người rất lớn nhé."
Đinh Ngữ Nhi nghịch ngợm mà chớp chớp mắt: "Nói không chừng mọi người đều không có hứng thú với vị trí này đâu, chúng em không phải nhặt của hời."
Nhóm bọn họ chọn vị trí vững nên lựa chọn biểu diễn thứ hai.
Chu Hàn và Lương Tư Hàm không nghĩ nhiều mà chiếm vị trí thứ ba.
Ngay từ đầu Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà đã thương lượng muốn vị trí cuối cùng, cho nên đi lên cũng chỉ có thể đổi vị trí cho nhóm Đinh Ngữ Nhi nói: "Chị Ngữ Nhi thật xin lỗi, chúng em cũng muốn vị trí này."
Thần sắc Đinh Ngữ Nhi không thay đổi, cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì, bọn chị vốn dĩ là hạng nhất đếm ngược."
Ngu Miểu thở dài nhẹ nhõm, dán tên của hai người trên vị trí thứ nhất, mà tên Vấn Cảnh Hoà và Ngu Miếu chiếm cứ vị trí cuối cùng chặt chẽ.
***
Sau khi kết thúc buổi ghi hình này, chỉ còn có ghi hình sân khấu biểu diễn cuối cùng, tổ tiết mục ấn định vào ba ngày sau.
Nói cách khác mỗi nhóm chỉ còn thời gian ba ngày để luyện tập và điều chỉnh.
Ngu Miểu quay về phòng nghỉ đã nằm lên sô pha, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong đầu cô bây giờ là một mảnh hỗn loạn.
Lúc này Giang Đình đi vào nói: "Vấn Cảnh Hoà nói muốn nói chuyện về việc sân khấu một chút, chị cho cậu ấy vào nhé."
Trong lòng Ngu Miểu lộp bộp nhảy dựng, còn chưa kịp từ chối thì Vấn Cảnh Hoà đã đi vào.
Mà thậm chí Giang Đình còn săn sóc đóng cửa phòng nghỉ lại.
Ngu Miểu: "..."
Người đại diện yên tâm cho cô và nam idol ở chung một chỗ như vậy sao? Cô không hiểu!
Vấn Cảnh Hoà đứng ở chỗ cách cửa không xa, chỉ là thần sắc lại không đạm nhiên như bình thường.
"Anh là đến xin lỗi em." Anh hơi hơi mím môi, lỗ tai cũng chậm rãi đỏ lên vào lúc này.
Ngu Miểu cũng giống vậy, nhớ đến sự tiếp xúc kia tim lại không khỏi đập gia tốc, cô quay mặt đi, nói: "Em đã không nhớ rồi."
Vấn Cảnh Hoà đi về phía trước vài bước, đi đến trước mặt Ngu Miểu, sau đó nói: "Trò chơi hôm nay chúng ta cầm toàn thắng nhưng trong quá trình đó..."
Anh còn chưa nói xong, Ngu Miểu đã nhanh chóng mở miệng: "Cũng chỉ là không cẩn thận mà tiếp xúc thôi, em sẽ không để ý."
Vấn Cảnh Hoà lại cười như không cười mà nhìn cô: "Vừa rồi không phải em nói em không nhớ sao?"
Ngu Miểu lập tức nghẹn lời.
Vấn Cảnh Hoà nói, rồi lại đi về phía trước một bước, lúc này hai người chỉ cách nhau một khoảng cách ngắn dường như sắp dán vào nhau.
"Thật sự không nhớ sao?" Vấn Cảnh Hoà ý vị thâm trường nhìn cô mà cười.
Gương mặt Ngu Miểu nóng lên, ánh mắt trốn tránh, nói chuyện cũng ấp a ấp úng: "Em, em..."
Cô theo bản năng muốn lùi về phía sau, kết quả chân lại vướng vào chân sô pha, cơ thể trực tiếp ngã về phía sau.
Đúng lúc này Vấn Cảnh Hoà duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô, mà tay còn lại nâng eo cô, miễn để cô trực tiếp ngã xuống đất.
Nhưng động tác như vậy cũng làm cho Ngu Miểu trực tiếp đâm vào trong lồng ngực của Vấn Cảnh Hoà.
Trong nháy mắt kia cô có một ý nghĩ, không bằng cô trực tiếp ngã xuống cho xong.
Vấn Cảnh Hoà buông cô ra, dường như đã thấy biểu tình của cô thì đã biết cô nghĩ gì, vì vậy cười nói: "Muốn trực tiếp té ngã?"
"Sao anh lại biết?" Ngu Miểu tròn mắt đầy khiếp sợ và thần kỳ: "Anh biết thuật đọc tâm sao?"
Trong lòng Vấn Cảnh Hoà nhảy dựng đi qua một bên ánh mắt không dám tiếp tục đối diện với Ngu Miểu: "Kiến nghị lần sau em không cần viết ý nghĩ của mình lên mặt, rất dễ đoán được."
Ngu Miểu xoa xoa ngực lấy lại bình tĩnh: "Làm em sợ muốn chết, còn tưởng anh thật sự có thuật đọc tâm."
"Em còn chưa trả lời vấn đề của anh, vì sao lại giả vờ không nhớ rõ?" Vấn Cảnh Hoà hỏi.
Cơ thể Ngu Miểu cứng đờ, rũ mắt nói: "Việc xấu hổ bao nhiêu chứ, em biết đó chỉ là sai lầm, chúng ta quên đi không được sao? Dù sao em cũng không để trong lòng."
Lời này vừa nói xong, trong phòng nghỉ đột nhiên yên lặng.
Ngu Miểu bởi vì không nhận được câu trả lời của Vấn Cảnh Hoà, cũng ngẩng đầu nhìn anh, thấy thần sắc của anh hơi trầm xuống, trong lòng cũng lộp bộp nhảy dựng một chút, vội vàng nói thêm: "Thật sự, em thật sự không để trong lòng, em đã quên hết rồi!"
Sau đó Ngu Miểu thấy sắc mặt của Vấn Cảnh Hoà càng ngày càng không thích hợp, cô nghĩ nên giải thích thế nào cũng không tìm được từ.
Thần sắc Vấn Cảnh Hoà đen tối không rõ, nhưng cặp mắt kia lại nhìn Ngu Miểu chằm chằm, đáy mắt phảng phất như ấp ủ sự tức giận: "Nếu anh để trong lòng thì sao?"