“Diệp tiên sinh, chào mừng ngài trở thành khách hàng VIP của công ty luật Kim Bài.”
Bầu không khí trong công ty luật hết sức vui vẻ.
Diệp Mặc ký hợp đồng, Phó Tư Vi đã chính thức trở thành luật sư tư nhân của hắn.
Tiếp đó là làm một số trình tự cuối cùng.
“Xong rồi, chờ mấy ngày nữa công hàm và đơn khởi tố sẽ chuẩn bị xong, khi đó có thể đưa lên tòa án, đến lúc đó mình sẽ báo cho cậu thời gian mở phiên tòa.”
Trong văn phòng, Phó Tư Vi sắp xếp văn kiện rồi nói.
Diệp Mặc nhìn nàng, trong lòng thấy lạ lạ.
Phó Tư Vi đã từng là hoa khôi của trường, thế mà bây giờ lại trở thành luật sư tư nhân của mình.
Đã nhiều năm trôi qua, nàng thay đổi ko ít, trở nên càng thành thục hơn, cũng càng xinh đẹp hơn.
Tất nhiên, nếu so với ngôi sao lớn như Tô Ngọc Tình thì nàng vẫn kém một chút, nhưng cũng được coi là cực phẩm rồi, nhất là khí chất tài trí trên người nàng, hết sức hấp dẫn.
Còn có một đôi chân đẹp đang được bao phủ bởi cặp tất chân kia lại càng tăng thêm cho nàng mấy phần gợi cảm, có phong phạm của ngự tỷ.
“Hơn ba giờ rồi, chút nữa cậu có bận gì ko?” Phó Tư Vi nhìn đồng hồ trên tay rồi nói.
“Đi mua xe.” Diệp Mặc nói.
“Mua xe sao?” Phó Tư Vi hơi giật mình.
“Mình đang lái con Jetta, giờ cũng nên đổi rồi.” Diệp Mặc cười nói.
“Ừm.” Phó Tư Vi giật mình.
Nàng cảm thấy vị bạn học này, lúc trước vì khảo nghiệm bạn gái nên mới giả trang thành người nghèo, hiện tại ko diễn nữa nên tất nhiên phải trở về với cuộc sống vốn có.
“Cậu muốn đổi xe gì?” Nàng cười hỏi: “Xe thể thao à?”
Diệp Mặc lắc đầu.
Mặc dù hắn cũng nghĩ mua một chiếc xe thể thao thật phong cách, nhưng sau khi nghĩ lại thì hắn cảm thấy ko thích hợp lắm. Dù sao bây giờ hắn cũng đã có con, nên phải cân nhắc đến bọn nhỏ.
Hơn nữa, bây giờ hắn cũng ko có nhiều tiền mặt, chỉ có 400 vạn.
“Mua SUV đi, không gian lớn một chút.” Hắn nói.
“Không gian lớn?” Phó Tư Vi giật mình, sau đó khuôn mặt đỏ lên giống như đang nghĩ đến thứ gì đó.
Nhìn cậu ta nghiêm chỉnh như vậy, ko ngờ cũng rất biết chơi.
“Đúng thế, mình còn phải mang theo bọn nhỏ nữa.” Diệp Mặc gật đầu nói.
“A? Bọn nhỏ?”
Phó Tư Vi lập tức cứng đờ, hiện lên vẻ khó tin: “Cậu…cậu có con rồi á?”
“Hai đứa.” DIệp Mặc cười nói.
Tiếp theo hắn giải thích đơn giản cho Phó Tư Vi nghe.
“Ừm, ra là vậy.” trên mặt Phó Tư Vi lộ ra vẻ xấu hổ.
Vừa rồi tư tưởng của nàng ko lành mạnh lắm, đã nghĩ nhầm sang chuyện khác.
“Tuy rằng cậu ta đã có con, nhưng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, cậu ta còn chưa kết hôn, chưa hẳn mình ko có cơ hội.” Nàng âm thầm suy nghĩ, rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Vừa hay mình cũng ko có việc gì, đi xem xe với cậu vậy.” Nàng rất nhiệt tình nói.
“Được.”
Ra khỏi công ty luật, hai người đi dạo mấy của hàng xe.
Bởi vì bên cạnh hắn có một vị đại mỹ nữ nên những nhân viên bán hàng nhiệt tình hơn nhiều.
Suy nghĩ một chút thì DIệp Mặc quyết đinh chọn một chiếc Lamborghini Urus.
Nhãn hiệu lớn, không gian cũng lớn, giá cả chỉ hơn 300 vạn.
Sau khi mua xe xong thì Diệp Mặc mời Phó Tư Vi một bữa cơm.
Khi Diệp Mặc về đến nhà thì đã hơn 8h, cha mẹ hắn lại gọi điện thoại đến hỏi chuyện của bọn nhỏ, hắn chỉ dám qua loa mấy câu rồi cúp máy.
Vừa cúp máy thì di động lại vang lên, cầm lên xem thì thấy là Tô Ngọc Tình gọi đến.
“Tối này nhà dì Vân có việc, ko thể giúp tôi chăm sóc bọn nhỏ được, mà tôi đang hơi mệt, anh có thể đến chăm sóc bọn nhỏ một lúc được ko?”
Giọng nói của Tô Ngọc Tình lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Được, ko có vấn đề.” Diệp Mặc vội vàng đồng ý.
Hắn lập tức lái xe đi đến nhà của Tô Ngọc Tình.
Tô Ngọc Tình vừa cho bọn nhỏ ăn sữa xong, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, hai mắt sắp ko mở ra nổi.
“Cô đi ngủ đi, để tôi chăm sóc bọn nhỏ cho.” Diệp Mặc ôm hai đứa bé, ôn nhu nói.
“Cũng được.” nàng nhỏ giọng trả lời rồi đi vào phòng ngủ.
Diệp Mặc ngồi ở phòng khách, nhìn đứa bên trái rồi lại nhìn đứa bên phải, càng nhìn càng thấy thích. Nhan sắc của bản thân hắn khá cao, mẹ của bọn nhỏ là Tô Ngọc Tình thì ko cần phải nói, nên tất nhiên tướng mạo của hai đứa bé cực kỳ đẹp mắt, nhìn giống như hai thiên sứ nhỏ vậy.
Có lẽ là do ban ngày ngủ hơi nhiều nên bây giờ hai đứa bé rất nghịch ngợm, hai đôi mắt đen nhanh mở to, một chút buồn ngủ cũng ko có.
Diệp Mặc đành phải một mực dỗ dành và chơi với bọn nhỏ.
“Ô oa!” đột nhiên bé trai khóc to.
Tiếp theo Diệp Mặc ngửi thấy một mùi thối bốc lên.
[Đinh! Hệ thống phát động nhiệm vụ, thay tã cho bọn nhỏ, có thể đạt được kỹ năng: Thủ công.]
Âm thanh của hệ thống vang lên.
“Thủ công? Chắc là mấy loại kiểu điêu khắc à.” Diệp Mặc hơi giật mình.
Sau đó hắn đi lấy một cái tã mới, bắt đầu thay tã cho bé trai.
“Đại công cáo thành!”
Khi nhìn người khác làm thì thấy rất đơn giản, nhưng khi đến lượt hắn thì phải mất sức chín trâu hai hổ mới làm được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT