Chăn đặt sang một bên, bởi vì nguyên nhân thương thế trên người Cố Thiên Ngữ quá nặng, việc lau người như vậy cũng dựa vào Hách Liên Tử Nhứ.
Tuy rằng rất ngượng ngùng, dù sao cũng là mới quen biết Hách Liên Tử Nhứ vào ngày hôm qua, nhưng đem so với hương vị quỷ dị trên người, ngượng ngùng thế này cũng không đáng nhắc tới... Huống chi lúc trước Hách Liên Tử Nhứ cũng đã nhìn qua một lần.
Nhắm mắt an ủi mình trong lòng, nhưng vẫn có thể cảm giác được rõ ràng động tác cởi quần áo của Hách Liên Tử Nhứ, hai má Cố Thiên Ngữ đỏ bừng, nín thở đến thở nhẹ cũng không dám ra đủ một hơi.
Đương nhiên người cảm thấy ngượng ngùng không tự nhiên kỳ thật cũng không chỉ có một mình cô, Hách Liên Tử Nhứ giờ phút này cầm khăn mặt ướt đứng ở bên cạnh nhìn thân thể tuyết trắng kia, mặt cũng lộ ra ửng đỏ.
Lúc trước thật sự là không thể chịu không nổi mùi vị trên người Cố Thiên Ngữ khi mới cứu trở về, cho nên mới nhịn không được sau khi giúp Cố Thiên Ngữ băng bó vết thương liền lau người xong lấy trung y của mình thay cho cô... Lúc ấy Cố Thiên Ngữ còn đang mê man, tuy rằng nàng cảm thấy có cảm giác rất kỳ quái, nhưng cũng không làm cho người ta ngượng ngùng như bây giờ.
Hít sâu một hơi, Hách Liên Tử Nhứ vứt bỏ tất cả suy nghĩ bắt đầu chậm rãi lau người Cố Thiên Ngữ. Chạm vào khăn lau lạnh lẽo, thân thể Cố Thiên Ngữ lập tức cứng đờ, tựa hồ ngay cả tim cũng ngừng đập, lông mi run rẩy, ngón tay không khỏi nắm chặt ga giường.
Nâng tay vén tóc lên, Hách Liên Tử Nhứ rất nhanh liền bình tĩnh lại, ửng đỏ trên mặt cũng dần dần phai nhạt, vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi giúp Cố Thiên Ngữ lau người một lần, sau đó đặt khăn lau xuống lấy kim sáng dược cùng vải trắng bắt đầu băng bó cho Cố Thiên Ngữ.
Đợi đến khi toàn bộ việc làm chấm dứt, thấy Cố Thiên Ngữ vẫn đỏ bừng như trước nhắm mắt không dám nhìn bộ dáng của mình, Hách Liên Tử Nhứ không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, giúp Cố Thiên Ngữ buộc dây áo, thanh âm bất giác nhu nhu vài phần: "Được rồi. "
Thật cẩn thận mở mắt ra, chống lại đôi mắt trong suốt kia, khuôn mặt Cố Thiên Ngữ lại nóng lên: "Cám ơn..."
Từ khi cô tỉnh lại đã không biết nói bao nhiêu câu "Cảm ơn" với Hách Liên Tử Nhứ, nhưng những lời cảm ơn này cũng không thể hoàn toàn biểu đạt cảm động không nói nên lời trong lòng cô.
Đối với một người bị người thân hãm hại và bị một người mình thích đẩy xuống vách núi, ý tốt từ một người xa lạ chắc chắn có thể làm cho cô ấy nhớ suốt cuộc đời.
Vô luận Hách Liên Tử Nhứ hiện tại đưa ra bất kỳ yêu cầu gì cho cô, cô đều sẽ cố gắng làm được, cô tuy rằng không phải lớn lên ở Trung Quốc, nhưng đạo lý "Tích Thủy chi ân khi dũng tuyền tương báo" như vậy cô vẫn hiểu.
Chỉ là, không biết vì cái gì Cố Thiên Ngữ luôn cảm thấy, Hách Liên Tử Nhứ không giống như có yêu cầu gì cần cô bồi đấp ân cứu mạng này.
"Lúc ngủ vẫn nên nằm thẳng là tốt nhất." Đem đồ trong tay đặt trở lại trên bàn, thanh âm của Hách Liên Tử Nhứ nhàn nhạt: "Ngươi ngủ như vậy, rất dễ dàng đem miệng vết thương một lần nữa rách ra. "
Hai má Cố Thiên Ngữ vừa mới bớt đỏ lại một lần nữa đỏ lên, cắn môi trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Tôi sợ..."
Đem thanh âm cực thấp kia nghe vào tai rõ ràng, Hách Liên Tử Nhứ xoay người, ánh mắt có vẻ có chút kỳ quái: "Sợ cái gì? "
Mặt càng đỏ lên, thân thể Cố Thiên Ngữ theo bản năng rụt vào trong chăn: "Sợ bóng tối, còn có... buổi tối bên ngoài sẽ có tiếng sói kêu..."
Thần sắc trên mặt thoáng cái có chút cổ quái, Hách Liên Tử Nhứ nhìn chằm chằm Cố Thiên Ngữ một lúc lâu, liền bắt đầu nói: "Được rồi, ta hiểu rồi. "
Nàng tuy rằng không thông thạo y thuật như chị họ là Hách Liên Thiền Hàn của nàng, nhưng để dễ dàng phán đoán được người trước mặt có nội lực hay không thì nàng vẫn có thể làm được. Lúc trước băng bó vết thương cho Cố Thiên Ngữ đã từng vì người đang hôn mê mà bắt mạch, giống như hai người lần trước nàng cứu đều không có nửa điểm nội lực. Nữ tử trong Đào Hoa Nguyên cho dù không phải con cháu thế gia, cũng sẽ điểm chút hoa màu, đối với những dã thú kia tất nhiên là không chút e ngại... Lại nói tiếp, lần trước cứu hai người kia, tựa hồ cũng đồng dạng cũng đều không sợ hãi.
Nghĩ đến người lần trước cứu, ánh mắt Hách Liên Tử Nhứ không khỏi tối sầm lại.
Nếu nàng sớm hiểu được nữ nhân kỳ thật có thể thích nữ nhân, nàng có phải sẽ không bỏ qua người nàng thích hay không?
Nghĩ đến chuyện này, Hách Liên Tử Nhứ ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm Cố Thiên Ngữ, thẳng đến khi Cố Thiên Ngữ có chút không được tự nhiên mở miệng hỏi, lúc này mới phục hồi tinh thần lại: "Có thể nói cho ta biết chuyện ở chỗ các ngươi không? "
Khoảng cách người nàng thích cũng đã rời khỏi Đào Hoa Nguyên được một thời gian, nàng muốn biết bên ngoài là bộ dáng gì, mà người kia lại sống có tốt hay không.
Cố Thiên Ngữ giật mình, gật gật đầu, mở miệng muốn nói cái gì đó, lại im miệng, có chút khó xử nhíu mày: "Tôi không biết nói như thế nào. "
"..." Do dự một chút, chung quy cũng không có đem lời muốn hỏi nhất hỏi ra miệng, Hách Liên Tử Nhứ gật gật đầu: "Được rồi, vậy ta trước..."
Lập tức liền hiểu được Hách Liên Tử Nhứ có thể lại muốn rời đi, Cố Thiên Ngữ trong lòng nóng nảy, vội vàng cắt ngang lời nàng: "Có thể kể với ta về nơi này không? "
Cô chỉ có thể nằm ở nơi này không nhúc nhích, vừa ngủ lại ngủ không được, khó có được Hách Liên Tử Nhứ ở đây còn có thể cùng cô nói chuyện, nếu Hách Liên Tử Nhứ lại đi, cô nhất định sẽ phát điên.
Vốn dĩ đúng là muốn đứng lên rời đi, trong nhà còn có một số việc phải xử lý, Hách Liên Tử Nhứ cũng không muốn để cho phụ thân của mình vừa mới khỏi bệnh không lâu lại quá mệt mỏi, cho nên chuyện bình thường nàng có thể giải quyết đều sẽ giúp phụ thân giải quyết. Chỉ là nghe được lời nói của Cố Thiên Ngữ, Hách Liên Tử Nhứ lại có chút do dự, một lúc lâu sau, gật gật đầu: "Ngươi muốn biết cái gì? "
Một đôi mắt to lớn có linh khí cảm kích nhìn Hách Liên Tử Nhứ, Cố Thiên Ngữ suy nghĩ một chút nói: "Ngươi nói nơi này là Đào Hoa Nguyên, xuyên qua cái rừng rậm lúc trước ta tới là có thể đi ra ngoài phải không? "
Đây là vấn đề mà cô muốn biết nhất kể từ khi đến nơi này, đợi sau khi vết thương của cô tốt lên, cô liền muốn rời khỏi nơi này quay trở về.
Lần này, cô tuyệt đối sẽ không ngây thơ như trước nữa.
"Ân." Hách Liên Tử Nhứ gật gật đầu: "Là như vậy. "
"Vậy..." Nhíu mày, Cố Thiên Ngữ có chút khó hiểu: "Nói như vậy chẳng phải là người bên ngoài tùy thời đều có thể tiến vào, mà người nơi này cũng tùy thời có thể đi ra ngoài sao? "
"Cũng không phải như vậy." Hách Liên Tử Nhứ lắc đầu: "Cấm địa. Cũng chính là cái kia rừng cây kỳ thật là một cái trận pháp, trận pháp tùy theo từng người mà bất đồng, nếu là người trong lòng có ý định không tốt vào cấm địa chính là chỉ có chết không sống. "
Chỉ có chết không sống...
Nghe được bốn chữ như vậy, tuy nói đã thoát khỏi hiểm cảnh, sắc mặt Cố Thiên Ngữ lập tức trở nên trắng bệch.
"Ngươi có thể từ bên trong đi ra, chứng tỏ ngươi cũng không phải người xấu..." Nói đến đây, thanh âm của Hách Liên Tử Nhứ dừng một chút, trong đôi mắt đẹp mắt hiện lên một đạo hàn quang: "Chỉ là vết thương trên người ngươi chứng tỏ tâm tư của ngươi cũng chưa chắc đã..."
"Không phải như vậy... a..." Cố Thiên Ngữ là một người rất thông minh, lúc trước chỉ là quá mức tin tưởng Hứa Nặc Dao mới bị ám sát tính toán, lúc này không đợi Hách Liên Tử Nhứ nói xong liền hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, vội vàng ngồi dậy cắt ngang lời nàng, tiếp theo liền đau đến hít sâu một hơi.
Hách Liên Tử Nhứ lúc này vẫn duy trì bộ dáng lạnh lùng như vậy nhìn cô không nói lời nào.
"Tôi... Ta là..." Không phải sợ Hách Liên Tử Nhứ không giúp mình nữa, chỉ là không muốn để cho nữ tử thiện lương này hiểu lầm mình là người xấu cho nên trong lòng liền rối rắm. Cố Thiên Ngữ sốt ruột há miệng nói: "Những vết thương kia là bởi vì ta bị người ta từ trên sườn núi đẩy xuống, lúc ta tỉnh lại đã ở trong rừng, những vết thương kia cũng đã trở tốt rồi! "
Nhìn bộ dáng sốt ruột của Cố Thiên Ngữ như thế, trong con ngươi Hách Liên Tử Nhứ lóe lên chút ánh sáng, muốn nói cái gì lại dừng lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Thiên Ngữ không biết Hách Liên Tử Nhứ giờ phút này gật đầu là có ý nghĩa gì, ánh mắt vẫn như cũ có vẻ thập phần lo âu.
"Ta tin tưởng ngươi." Tựa hồ nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì, Hách Liên Tử Nhứ chỉ nói ra bốn chữ liền không nhiều lời nữa. Hai người nhìn nhau thật lâu, Cố Thiên Ngữ lúc này mới lộ ra nụ cười: "Cám ơn ngươi. "
"Ân." Hách Liên Tử Nhứ nhìn sắc trời bên ngoài phỏng đoán, chần chờ một chút vẫn nói: "Ta còn có chuyện muốn đi trước, ngươi..."
Trong lòng Hách Liên Tử Nhứ lúc nãy ở lại có lẽ là đã nhân nhượng mình, Cố Thiên Ngữ giờ phút này cũng không dám yêu cầu nhiều nữa, liên tục gật đầu vài lần: "Ngươi yên tâm đi, không sao..."
"Ân." Lại nhẹ nhàng gật đầu một cái, Hách Liên Tử Nhứ lại liếc mắt nhìn cô một cái, xoay người đi về phía cửa, thẳng đến khi đến bên cửa suy nghĩ một chút liền dừng bước: "Sau đó ta sẽ tới đưa cơm cho ngươi, ngươi thích đọc sách gì, ta mang cho ngươi mấy quyển đi. "
"Có cuốn sách nào về lịch sử của Đào Hoa Nguyên không?" Cố Thiên Ngữ cũng không biết ở chỗ này mình có thể xem cái gì, chỉ là nghĩ đến có sách đọc so với việc mình nằm trên giường ngẩn người như vậy thì tốt hơn, vì thế suy nghĩ xong liền hỏi.
"Ân có, đến lúc đó ta sẽ mang đến cho ngươi." Hách Liên Tử Nhứ nói xong liền rời đi, Cố Thiên Ngữ nằm trên giường ngửa mặt lên nhìn trần nhà, đối mặt với Hách Liên Tử Nhứ sinh ra chút tâm tình tốt liền đi theo Hách Liên Tử Nhứ rời đi sạch sẽ rồi.
Trải qua chuyện lần này, Cố Thiên Ngữ lạc quan sáng sủa của kia, chỉ sợ lần này thật sự là một đi không trở về.
**********
Tác giả có điều muốn nói:
Nói đi... Khụ, bộ truyện này nhiệt chậm...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT