"Cảnh sát thì... Chính là..." Cố Thiên Ngữ có chút buồn rầu, cau mày suy nghĩ trong chốc lát: "Chính là giống như các ngươi, ân... Người của tứ đại thế gia các ngươi không phải phụ trách an toàn của Đào Hoa Nguyên hay gì đó sao, cần những người như tứ đại thế gia đến bảo vệ không phải sao..."
Lúc trước khi vết thương còn chưa tốt, Cố Thiên Ngữ ở trên giường xem rất nhiều sách liên quan đến lịch sử của Đào Hoa Nguyên a.
Kỳ thật Đào Hoa Nguyên nói ra là dựa theo lớn nhỏ mà xem, hẳn là có thể nói đại khái có một hai thành phố lớn như vậy đi, quản lý Đào Hoa Nguyên chính là người của tứ đại thế gia, người của tứ đại thế gia phụ trách bảo hộ sự an toàn của Đào Hoa Nguyên, có người nào làm chuyện vi phạm quy định cũng sẽ giao cho người của tứ đại thế gia cùng xử lý...
Tứ đại thế gia giống như quan phủ ở Trung Quốc thời cổ đại, vững vàng khống chế hết thảy mọi việc trong Đào Hoa Nguyên, bất quá khác nhau là quyền lực kia sẽ nghiêng về quan phủ nhiều hơn một chút, còn ở đây chỉ có thế lực của bọn họ tự ngăn chặn lẫn nhau.
Cho nên, chế độ như vậy làm cho Đào Hoa Nguyên vốn được xưng là vui vẻ tự tại dần dần có khí tức tham nhũng.
Dần dần có một số người liền không thỏa mãn cân bằng được cục diện, ngu xuẩn xúc động muốn chân chính nắm trong tay toàn bộ quyền quyết định của Đào Hoa Nguyên... Tứ đại thế gia chém giết cùng bày mưu quỷ kế cũng theo đó mà tăng lên.
Nhíu mày, Hách Liên Tử Nhứ nghe Cố Thiên Ngữ nói như vậy, đôi mắt tối sầm lại: "Bảo hộ những người trong Đào Hoa Nguyên không phải là người trong thế gia..."
Hiện tại, thật sự còn có thể nói cái gì là bảo hộ sao, đừng bởi vì những người ghê tởm vì quyền lực mà tranh đấu làm liên lụy người vô tội đã là tốt rồi.
Mấy ngày trước, còn có một nhà, cũng bởi vì thu nhận một đệ tử bị thương của Tư Đồ gia, liền bị người của Thượng Quan gia giết sạch.
Bình tĩnh nhìn Hách Liên Tử Nhứ giọng điệu có chút cô đơn mà bất đắc dĩ, còn có hàng lông mày xinh đẹp gắt gao vắt chặt, Cố Thiên Ngữ bỗng dưng cảm thấy có chút đau lòng.
Rất vất vả... Phải đối mặt với những chuyện lộn xộn kia... Người thiện lương như Hách Liên Tử Nhứ nhất định rất chán ghét những âm mưu quỷ kế.
Hách Liên Tử Nhứ sớm đã lâm vào trầm tư, mà Cố Thiên Ngữ thì một tay nâng cằm nhìn sườn mặt Hách Liên Tử Nhứ, dần dần có chút mê muội.
Nữ tử xinh đẹp như vậy, không biết có người nào thích hay không... Mà nàng sẽ thích kiểu người như thế nào đây...
Rất lâu sau, Hách Liên Tử Nhứ phục hồi tinh thần lại, ý thức được mình bỗng nhiên thất thần, có chút ý muốn xin lỗi quay đầu nhìn Cố Thiên Ngữ, lại phát hiện đối diện với đôi mắt Cố Thiên Ngữ lộ ra vẻ thương tiếc, liền giật mình: "Như thế nào? "
Mặt Cố Thiên Ngữ lại một lần nữa đỏ lên.
Cô cũng không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy đôi mắt trong trẻo như nước kia, liền nhịn không được tim đập nhanh hơn mặt đỏ tai hồng, đặc biệt là khi ánh nhìn chăm chú của mình bị Hách Liên Tử Nhứ phát hiện, càng là một trận ngượng ngùng.
Cho dù là trước kia đối mặt với Hứa Nặc Dao, cô cũng không có như vậy a.
Có lẽ là bởi vì trong lòng bất tri bất giác coi Hách Liên Tử Nhứ là thần tượng để sùng bái?
" Thiên Ngữ?" Hách Liên Tử Nhứ có chút khó hiểu tại sao Cố Thiên Ngữ lại cúi đầu không nhìn mình, càng khó hiểu vì sao khuôn mặt xinh đẹp kia lại một lần nữa nổi lên ửng đỏ, nhíu mày, đang muốn nói cái gì, lại vừa vặn nghe được thanh âm bên ngoài gõ cửa, chần chờ một chút: "Đêm đã khuya ngươi nên đi ngủ sớm đi. "
"Ân..." Cố Thiên Ngữ cắn môi gật gật đầu, trộm mắt nhìn bộ dáng Hách Liên Tử Nhứ nhíu chặt y phục trên người, cho dù y phục trên người cũng không phải đang mặc hoàn chỉnh, vẫn chật vật như trước không lộ ra nửa phần nhưng đều là mang dáng vẻ xuất trần.
"Đúng rồi!" Hách Liên Tử Nhứ đột nhiên dừng động tác xoay người, vừa lúc bắt được bộ dáng Cố Thiên Ngữ đang nhìn trộm, không khỏi sửng sốt, tiếp theo khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười mị tâm mê hoặc lòng người —— kỳ thật chỉ là cười nhạt một tiếng, nhưng Cố Thiên Ngữ chính là cảm thấy tim đập đột ngột tăng tốc.
"Xem không hiểu thì không cần xem nữa." Thu lại nụ cười, Hách Liên Tử Nhứ liếc mắt nhìn quyển sách nhỏ màu lam trên bàn: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng sớm ngày mai, lúc ta ra viện luyện võ sẽ đến gọi ngươi, chỉ nhìn không hành là không được. "
"Ân!" Cố Thiên Ngữ dùng sức gật gật đầu, Hách Liên Tử Nhứ lúc này mới mỉm cười với cô gật gật đầu xoay người rời đi, chỉ để người nào đó ở đó tiếp tục mê người nhìn theo.
Thật ra... Ân... Hách Liên Tử Nhứ còn rất có mị lực... Giống như một cái một cái cười như lúc nãy, đều rất ảnh hưởng đến cảm giác rung động trong lòng cô... Hứa Nặc Dao cũng không đẹp như nàng ấy...
Mang theo sự phiêu tư cởi y phục nằm trên giường, Cố Thiên Ngữ nghiêng người, nhìn ngọn nến đung đưa trên nến, dần dần có chút xuất thần.
Cô nhớ tới cô mới nói với Hách Liên Tử Nhứ một câu sợ tối, Hách Liên Tử Nhứ liền đưa cô đến nơi này ở, hơn nữa mỗi ngày còn cho người thay nến mới, phòng cũng thêm mấy cái nến, chỉ vì để cho những ánh sáng kia có thể làm bạn với cô cho đến khi cô ngủ.
Cô vừa rồi chẳng qua mới phá vỡ cái chén, Hách Liên Tử Nhứ rất nhanh liền chạy tới, nếu là dựa theo thời gian bên ngoài tính toán... Một phút... Đúng không?
Còn có bóng dáng nhẹ nhàng màu tím nhạt dưới ánh mặt trời ấm áp lúc buổi sáng sau khi thức dậy...
Đêm nay, lần đầu tiên Cố Thiên Ngữ không phải là nhớ nhung cha mẹ hay vì chuyện của Hứa Nặc Dao mà ngủ không an ổn. Cũng là lần đầu tiên kể từ sau khi tiến vào Đào Hoa Nguyên này mà lộ ra nụ cười ôm chăn trong lúc ngủ.
Thật giống như có cái gì bảo vệ cô so với bình thường không giống nhau, để cho cô có thể an tâm mà ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Hách Liên Tử Nhứ rời giường, mặc tốt y phục sau đó cầm kiếm từ trong phòng mình đi ra, cũng không đi qua đánh thức Cố Thiên Ngữ.
Tối hôm qua nói những lời kia chỉ là không muốn Cố Thiên Ngữ bởi vì xem quyển sách kia phải đêm thức khuya mà thôi. Nếu để Cố Thiên Ngữ theo nàng dậy sớm như vậy, không biết thể chất hư nhược như thế kia có thể chịu đựng được hay không.
Mang theo tâm tư như vậy ở trong viện luyện kiếm pháp qua lại mấy lần, mãi cho đến khi sắc trời sáng ngời, cửa phòng Cố Thiên Ngữ bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, sau đó là người y phục xập xộn vội vàng chạy ra, cư nhiên còn đi chân trần.
"Cố cô nương..." Lục Ý canh giữ trước cửa phòng bị Cố Thiên Ngữ làm cho hoảng sợ, vừa kêu một tiếng, Cố Thiên Ngữ đã nhanh nhẹn đi chân trần lướt qua nàng ta trực tiếp chạy đến trong viện: "Tử Nhứ! "
Hách Liên Tử Nhứ thu kiếm thế, xoay người nhìn thấy bộ dáng Cố Thiên Ngữ như vậy, phốc phốc một tiếng cười ra tiếng, tươi cười dưới ánh mặt trời liền tạo cảm giác ấm áp dị thường chói mắt.
Thật đẹp...
Cố Thiên Ngữ không thèm để ý đến sự chật vật trên người mình chút nào, ánh mắt nhìn thẳng Hách Liên Tử Nhứ, Hách Liên Tử Nhứ lại cười khẽ một trận: "Sao lại chạy thành ra dáng vẻ như vậy? "
Trên mặt đất rất lạnh... Tầm mắt chuyển đến bàn chân Cố Thiên Ngữ, Hách Liên Tử Nhứ lắc đầu: "Về mặc thêm y phục trước đi, chớ để bị cảm lạnh, vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn. "
Dụi dụi mắt, Cố Thiên Ngữ giờ phút này mới cảm thấy lòng bàn chân lạnh lẽo, nhưng cũng không quan trọng, vẫn nhìn Hách Liên Tử Nhứ: "Ngươi.. sao ngươi không gọi ta..."
"Ngươi khó có thể ngủ muộn như vậy không phải sao?" Nhìn thấy Cố Thiên Ngữ tay còn nắm lấy ống tay áo một bộ dáng lo lắng, Hách Liên Tử Nhứ không khỏi mỉm cười: "Về phòng mặc y phục trước đi, vội vàng luyện võ cũng không cần như thế a. "
"Ta..." Cố Thiên Ngữ cúi đầu nhìn y phục lộn xộn cùng với chân trần trên người mình, có chút ngượng ngùng gật gật đầu, xoay người lại rất nhanh chạy trở về phòng, làm cho ý cười trên mặt Hách Liên Tử Nhứ từ phía sau càng thêm nồng đậm: "Lục Ý, đi vào giúp Thiên Ngữ. "
"Vâng." Lục Ý cũng nhịn cười đi vào trong phòng, Cố Thiên Ngữ trong phòng đang hướng trên người mặc áo bào màu trắng, động tác vẫn có vẻ rất căng thẳng, cho nên cũng rối loạn, nút thắt áo mấy lần buộc sai, cũng may lúc này Lục Ý tiến vào, lúc này mới giúp cô mặc tốt y phục.
"Cố cô nương, ngươi không cần gấp gáp như vậy." Lục Ý vừa để ý y phục trên người Cố Thiên Ngữ vừa nói: "Tiểu thư nếu đã đáp ứng dạy ngươi, nhất định sẽ dạy ngươi. "
Vừa rồi nàng nhìn thấy tiểu thư nở nụ cười, nụ cười như vậy đã lâu không thấy.
"Ân..." Cố Thiên Ngữ gật gật đầu, cũng không dám nói cô cũng không phải là vội vàng muốn học võ, cô chỉ cảm thấy cô không nên dậy muộn để cho Hách Liên Tử Nhứ chờ mình thôi.
Có lẽ suy nghĩ như vậy cảm thấy tự kỷ một chút, Hách Liên Tử Nhứ mỗi ngày đều phải luyện võ, vô luận cô có không dậy nổi, Hách Ngay Tử Nhứ đều sẽ ở trong viện, căn bản không tính là đang chờ cô a.
Nhưng sáng nay, ngay khi cô tỉnh lại, ý thức được bên ngoài phòng đã sáng lên, căn bản không có bất kỳ suy nghĩ nào liền từ trên giường nhảy xuống trực tiếp chạy ra ngoài.
Căn bản không phải là vì học võ nha, chỉ là nghĩ đến Hách Liên Tử Nhứ đang chờ liền chạy ra bên ngoài mà thôi.
Sau khi mặc y phục giày dép lại đi ra ngoài, Hách Liên Tử Nhứ sớm đã thay một thân y phục khác, vẫn là y phục màu tím nhạt, nhưng so với bộ võ sĩ vừa rồi có thêm một chút hương vị phiêu phiêu.
"Tử Nhứ..." Cố Thiên Ngữ lúc này ngược lại không nóng vội, dịch chuyển từ từ đến trước mặt Hách Liên Tử Nhứ: "Được rồi..."
"... Ân... "Hách Liên Tử Nhứ nhẹ nhàng cười, kéo tay Cố Thiên Ngữ đến giữa sân, rồi lại giống như nhớ tới cái gì đó, dừng bước quay đầu nhìn Cố Thiên Ngữ: "Hay là ngươi có muốn ăn sáng trước không? "
Cố Thiên Ngữ đáng xấu hổ lại phát hiện mặt mình lại nóng lên.
Bàn tay bóng loáng thật ấm áp, thanh âm thật nhẹ nhàng, giọng điệu quan tâm rất tốt...
Hơn nữa... Vừa rồi cô cư nhiên... Lúc Hách Liên Tử Nhứ kéo tay mình, cô cư nhiên nhìn bóng dáng Hách Liên Tử Nhứ như vậy mơ hồ có xúc động muốn ôm lấy nàng.
Hách Liên Tử Nhứ gầy gò lại tràn ngập khí tức khiến người ta an tâm như vậy, ôm vào nhất định rất thoải mái.
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Thiên Ngữ gần đây đã bị si mê rồi... Chậc chậc, một ngày nào đó sẽ mất mặt mơ thấy cùng Tử Nhứ tỷ tỷ xxxxxxxx đi... =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT