Đi đến trước cửa phòng của Vu Mặc Vũ, Trương Chi gõ cửa hai cái, lùi ra sau chờ động tĩnh bên trong.

Năm giây sau bên trong có tiếng bước chân phát ra càng ngày càng gần cửa, Vu Mặc Vũ mở cửa ra liền thấy Trương Chi.

“Anh muốn ăn khuya không? Tôi có làm một chút sủi cảo.” Trương Chi thấy Vu Mặc Vũ đi ra liền nói, nói xong liền đi không có một tí dư thừa nào.

Khi y quay lại bàn,Vu Mặc Vũ thả chậm bước đi sau y cũng vừa lúc đến bàn.

Bốn người cứ vui vui vẻ vẻ mà ăn hết đống sủi cảo y làm, y còn sợ mình làm hơi nhiều.

Sáng hôm sau vẫn như thường thong thả mà làm cơm, hai nhóc lại đi làm bài tập mà cha giao, Vu Mặc Vũ lại như mọi ngày đọc sách uống trà.

Làm xong mọi việc thì y lại như nghĩ cái gì vào phòng đống cửa, đến chiều y vì đói mới chịu ló đầu ra ăn cùng với ba người rồi kéo Vu Mặc Vũ qua một bên đưa cho anh hai viên đan, một viên có hương khá dễ ngửi còn viên còn lại không có mùi vị gì hết.

Trương Chi giơ viên đan có hương thơm lên: “Viên này là Hoàn Nhan Đan, công dụng như tên nếu uống có thể phục hồi lại khuôn mặt của anh.”

Nhét vào tay anh một viên lại cầm viên không hương còn lại lên nói: “Đây là Nhuyễn Lực Đan, có thể khôi phục lại ma pháp của anh, còn có thể khai thông linh lực. Khi uống vào anh cần phải giữ tỉnh táo càng lâu càng tốt, như vậy thì tố chất sẽ cao hơn.” Dừng lại một tí y nói tiếp: “ Có thể sẽ rất thống khổ đó!”

Nói xong liền một mạch chạy đi tắm rửa, đầu cũng khồn quay lại nhìn.

Vu Mặc Vũ cầm hai viên đan ngốc lăng nhìn Trương Chi chạy trối chết về phòng, tự nhiên thấy cậu cũng khá đáng yêu.

Đi vào phòng ngồi xuống giường nhìn lại hai viên đan, cho một viên vào miệng, nằm lên giường chờ đợi phản ứng.

Hai phút sau phía nên trái khuôn mặt nóng rang đau đớn như có ngàn con kiếm đang gặm nhắm, chịu đựng qua hai tiếng đồng hồ thì cơn đau giảm xuống, da thịt lành lạnh đẽ chịu hơn tí rồi từ từ trên măt cảm thấy không còn cảm giác gì.

Vu Mặc Vũ định đi tắm thêm lần nữa, mồ hôi của anh chảy ướt luôn tới giường rồi, đi vào phòng tắm nhìn vào trong gương thì nửa mặt bên trái là huyết nhục mơ hồ, máu thị lẫn lộn với nhau nhìn có hơi rợn người.

Hai phút sau, Vu Mặc Vũ đi ra nhìn vào gương lần nữa, trong gương là một người đàn ông khuôn mặt cương nghị, cứng rắn, đường nét rõ ràng nhìn có một tí lạnh lùng cao ngạo.

Sống mũi thẳng tấp, môi mỏng hai mắt đen nhánh sâu hút, tóc đen xõa xuống bị anh vút lên lộ ra vần trán rộng, mày kiếm còn có lông mi rất dài.

Sờ sờ khuôn mặt không còn cảm giác gồ ghề nữa, thay a vào đó là cảm xúc da thịt láng mịn, Vu Mặc Vũ cười lên một cái, hai bên má liền có hai cái đồng tiền nhỏ hiện lên.

Lúc nãy thứ anh uống chính là Hoàn Nhan Đan, Nhuyễn Lực Đan thì anh định ngày mai sẽ uống, dù sao thì Trương Chi nói phải giữ được thanh tĩnh càng lâu càng tốt còn kèm theo câu rất thống khổ đó, nhớ lại lần trước y nói có một chút không thoải mái kết quả thì sao, chẳng phải anh cũng bị đau dến không ngủ được sao? Lừa người!

Cất viên đan vào trong không gian, trong lòng thầm nghĩ thuốc của Trương Chi dùng rất tốt chỉ có điều người không quá thành thật, anh thù rất dai nha.

Trương Chi đi về phòng liền tắm rửa xong nhảy tọt vô chăn trùm kính mít, từ khi chuyển vào đây thì Vu Doãn Kỳ chuyển ra ở phòng riêng cho y thoải mái, dù chỉ có hai phòng ngủ nhưng vẫn có ba phòng trống nên lấy làm phòng cho hai nhóc, tụi nó cũng lớn rồi, nên có không gian riêng tư.

Cảm thấy tên mặt càm ngày càng nóng, thở cũng khó khăn hơn.

Trương Chi cố gắn hít thở điều, một hồi sau liền ngủ lúc nào không hay không biết.

Sáng hôm sau y bị một giấc mơ làm cho tỉnh giấc, cụ thể giấc mơ y không nhớ nổi. Mở quan mão ra nhìn thì mới năm giờ sáng, cũng chẳng ngủ được nữa nên y dậy luôn.

Vừa đi ra cửa y liền gập ngây bóng lưng của Vu Mặc Vũ đang pha trà trong bếp. Đi lại gần hơn một tí, trong đầu lại suy nghĩ thì ra là anh dậy vào giờ này.

“Hôm qua anh có ăn viên đan nào không?”

Nghe tiếng y anh quay mặt lại nhìn, Trương Chi vừa thấy anh quay lại liền đỏ mặt tim đập như trống bỏi vang lên phình phịch, soái quá đi, (///>.<)

“Cậu nói xem?” Vu Mặc Vũ nhướng mày lên nói. Tiếng nói trầm thấp từ tính như tiếng đàn celo truyền vào tai Trương Chi làm mặt càng đỏ thêm.

“Vậy anh chưa uống Nhuyễn Lực Đan sao?” Tìm một chủ đề nào đó nói cho đỡ lúng túng hơn.

Chỉ quay lưng lại gật đầu với y một cái. Trương Chi cố gắng đè lại đám nai con đang chạy trong lòng lại, bình bĩnh đi ra sofa ngồi. Vốn dĩ hôm nay y định đi tìm Edsel và Ngô Văn hỏi thêm một tí về việc đăng kí trường quân đội nhưng bây giờ lại đi vào cỗi thần tiên.

“Cậu có định đăng ký trường quân đội không?” Thình lình lại nghe Vu Mặc Vũ hỏi liền bụp một tiếng rơi về thực tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play