Vu Doãn Kỳ được xoa đầu liền đỏ mặt, lâu lắm rồi nhóc chưa được cha xoa đầu đâu, hạnh phúc quá đi.
Vu Mặc vũ thấy con mình đỏ mặt thì liền bật cười, anh chắc chắn là Vu Doãn Kỳ giống với vị đã sinh ra mình, chỉ là anh không biết là ai thôi.
Vào một ngày, có tiếng chuông cửa mẹ anh ra mở cửa không thấy ai chỉ hai bé nằm trong nôi bên trong còn có một tờ giấy ghi hãy nuôi dưỡng hai bé. Sau khi xét nghiệm DNA thì xác thật là con anh.
Nhưng chỉ hai năm sau thì anh bị thương, lúc đó độc vẫn còn có thể kiềm chế nhưng cũng chỉ được một thời gian thôi, trước khi độc phát tán ra anh mang theo hai đứa con của mình đi nơi khác sống.
“Cha à, chú Trương Chi tỉnh rồi.” Vu Thiên Ninh đi ngang qua phong sẵn tiện thông báo luôn cho hai người.
Vu Mặc Vũ chỉ ừm một tiếng còn Vu Doãn Kỳ lộ rõ nét mừng rỡ trên khuông mặt.
Vu Mặc Vũ nhìn Vu Doãn Kỳ cảm thấy có vẻ con trai mình vừa ý người ta rồi.
Khoảng nửa tiếng sau tay chân Trương Chi đã có lại lực cũng có thể tự mình ngồi dậy, ăn hết hai bát cháo mới vừa lòng mà lau lau miệng.
“Chú ngủ bao lâu rồi?” Nhìn sang Vu Doãn kỳ đang ngồi nhìn mình, hai mắt chạm nhau, được một lúc cả hai liền cười phá lên.
“Chú ngủ được hai ngày rồi, hôm qua cha con cũng mới vừa tỉnh thôi.” Vu Doãn kỳ cười tươi như hoa hướng dương nhìn y.
Thì ra hôm qua Vu Mặc Vũ cũng vừa tỉnh, y đột nhiên nhớ đến hơi ấm trước khi mình ngất, chắc không phải tên mặt liệt đó đâu.
Quăng suy nghĩ vừa rồi ra sau đầu, nhàn nhả hưởng thụ mà ăn đám thỏ Vu Doãn Kỳ vừa mới gọt xong.
Qua ngày hôm sau Edsel cùng với Ngô Văn đến thăm hai người bọn họ, so với hai người phải nằm viện như bọn họ thì hai người này còn lành lặng chán.
Edsel đặt giỏ trái cây xuống bàn, ngồi xuống cái ghế gần đó nhìn hai người, Ngô Văn cũng ngồi cạnh nhìn hai người bọn họ.
Bị bốn con mắt nhòn chầm chầm như vậy Trương Chi cảm thấy có hơi luống cuống tay chân.
“Mặt tôi có dính gì sao?” Trương Chi đưa tay sờ lên mặt lau lau, lại quay đầu sang ngốc ngốc nhìn Vu Mặc Vũ.
Hôm qua sau khi y ăn xong không lâu thì Vu Mặc Vũ chuyển qua cùng phòng với y cho hai nhóc con tiện chăm sóc hơn, tiền viện phí cũng sẽ rẻ hơn một tí cũng đỡ buồn hơi dù y chả nói được mấy câu với Vu Mặc Vũ.
“Phụt… hahahahaha…” Ngô Văn cuối cùng không chịu nổi nữa gập người lại ôm bụng mà cười lên ha hả, Edsel cũng cười theo, Ngô Văn cười đã đời rồi đưa tay lau nước mắt sinh lý chảy xuống. “Cậu đáng yêu thật đó.”
Trương Chi mặt đỏ lên, lại sờ sờ hai má nóng hôi hổi, lần đầu tiên y được nói đáng yêu đó.
Lỗ tai Vu Mặc Vũ giật lên một cái rồi lại bình thường làm như vẻ chẳn nghe gì, làm như tất cả chỉ là ảo giác vậy.
Vu Thiên Ninh vô tình nhìn sang thấy cha mình như thế, tất cả điều thu vào trong mắt hết, nhung cũng chẳng nói gì.
“ Được rồi, quay lại chuyện chính. Coi như kết thành đồng liêu trong hoạn nạn mà bốn người cũng giúp đợ hai chúng tôi nhiều lần nên…” Ngô Văn nhìn sang Edsel “ Có thể giúp bốn người tìm nhà.”
“Thật sao? Vậy thì cảm ơn hai người trước vậy.” Trương Chi cười típ cả mắt nhìn hai người, tiện nghi a!
Cảm thấy cổ hộng có hơi khô, Trương Chi với lấy ly nước lọc để ở tủ đầugiường lên định uống một ngụm.
“Hai người lấy nhau được bao nhiêu năm rồi? Chắc trên mười năm đi con…” Edsel chưa kịp nói hết đã thấy Trương Chi phun hết nước trong miệng ra ho xù xụ.
Vu Doãn Kỳ nghe y ho muốn phun luôn cả phổi ra thì hết hồn chạy lại thuận khí cho y.
“A, tôi… nói gì sai sao?” Edsel tự nhiên cảm thấy chọt dạ.
“Hai chúng tôi không phải như hai người nghĩ, chỉ là chủ trọ với khách thuê thôi.” Vu Mặc Vũ mặt không đổi giọng điều điều bình tĩnh từ tính nói hết một câu.
Edsel và Ngô Văn đứng hình hết năm giây.
“Tôi cũng tưởng hai người là phu phu chứ, nhìn Vu Doãn Kỳ cũng rất giống cậu mà.” Ngô Văn cũng cảm thấy y với Vu Mặc Vũ là người một nhà sao?
Suy ngẫm lại thì hình như Vu Doãn Kỳ cũng giống y thật, chỉ là nguyên chủ đâu có chồng, đâu có mang thai, lấy đâu ra bé cưng, cò đem đến?
Trương Chi đi vào cỗi thần tiên.
“A, đúng rồi chỗ này là ở đâu vậy?” Trong hai ngày tỉnh tỉnh mê mê ở đây y vẫn chưa biết ở đay là đâu.
“Đây là Tinh Lam cầu, xếp theo mẫu tinh thì là tinh cầu hạng hai.” Ngô Văn trả lời nghi vấn cho y.
“Tinh cầu hạng hai là cái gì?” Nghe Ngô Văn trả lời Trương Chi cũng cảm thấy tò mò hơn.
“Thường thì một mẫu cầu sẽ có nhiều tiểu cầu, những tiểu cầu này được xếp hạng theo trình độ kinh tế, số dân,…” Ngô Văn cảm thấy như vầy có hơi khó hiểu với y, “ Nếu như ở địa cầu cổ thì mỗi quốc gia sẽ có nhiều thành phố và xếp hạng vậy.”
Trương Chi gật gật đầu, vậy là sẽ có nhiều mẫu cầu sao, y cũng rất hiếu kì muốn xem vũ trụ ra sao, lúc đi trên phi thuyền thì y lại ngất xỉu, chẳng thấy được gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT