Editor: Kỳ Giản Niệm

Tần Hi có hẹn cùng mấy người bạn, sau khi về nhà tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, anh lái xe đi đến câu lạc bộ tư nhân.

Đẩy cửa phòng bao ra, bên trong ánh đèn thay nhau nhấp nháy, mọi người bên trong hoan thanh tiếu ngữ*, tốp năm tốp ba vui vẻ chạm cốc, lúc lại gộp thành một nhóm.

*Hoan thanh tiếu ngữ: cười đùa sung sướng

Tần Hi đứng ở cửa, tay đút túi, ánh sáng trên hành lang phía sau chiếu lên người anh.

Rất nhanh sau đó cửa phòng bao tự động đóng lại, ánh sáng phía sau cũng mờ dần.

Mọi người cùng nhau nhìn qua, một đám người giơ tay lên chào hỏi.

“Hi ca mỗi ngày bận rộn như vậy, sao hôm nay có thời gian rảnh rỗi đến đây thế?”

“Anh về nước hai ngày rồi cũng chưa có gặp ai, còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ cho bọn này leo cây đấy.”

“Bữa tiệc tối nay vì cậu mà tổ chức, vậy mà nửa ngày trời cũng không thấy bóng dáng cậu đâu, thật không đủ thành ý!”

“Đến đây đi, trước tiên phải phạt rượu đã!”

Tần Hi bị mọi người kéo vào ép uống mấy ly.

Liếc mắt thấy hai người đàn ông đang ngồi trước quầy bar nói chuyện phiếm, Tần Hi vuốt vuốt chén rượu đi qua, ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh, cánh tay tùy ý khoác lên quầy bar, bất cần đời cười: “Không phải nói cho người đi đón ông đây sao, tôi tới rồi, còn hai cậu trốn ở chỗ này làm cái gì? Sợ bị tôi chuốc say?”

Kiều Kế Hằng cùng Doãn Toại nhìn nhau một chút, sau đó lấy chai rượu rót đầy ly của Tần Hi, chất lỏng màu đỏ trượt lên thành cốc, có chút gợn sóng.

“Lần này về nước, còn đi không?” Doãn Toại hững hờ hỏi anh.

“Đi cái gì?” Tần Hi quơ quơ ly rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn, du côn cười nói, “Ở lại cùng Doãn tổng làm ăn, có phải rất có thành ý không?”

Doãn Toại cũng nâng cốc lên uống, nhíu mày cười một tiếng: “Vậy cậu thử một chút.”

Kiều Kế Hằng vỗ vai Tần Hi: “Vậy cậu phải nhanh tay một chút, bây giờ là thời điểm tốt nhất, sau đó chia cho tôi một suất.”

Đầu ngón tay Tần Hi để trên quầy bar khẽ gõ theo nhịp, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Tại sao?”

Kiều Kế Hằng chỉ vào Doãn Toại, gằn từng chữ nói: “Tiểu tử này, cậu ta nói muốn kết hôn!”

Tần Hi nhấc mắt lên, có chút không tin, nhìn Doãn Toại xác nhận một lần nữa: “Cậu? Kết hôn?”

Doãn Toại bình tĩnh uống rượu, lặp lại: “Tôi kết hôn.”

Yên tĩnh hai giây.

Tần Hi đem rượu rót đầy ly của Doãn Toại, ra hiệu cho anh ta uống.

Doãn Toại nhận lấy ly rượu uống hết, nhã nhặn lên tiếng: “Hôn lễ tạm thời không làm, nhưng tiền mừng thì vẫn phải chuẩn bị kỹ càng một chút.”

Tần Hi cười nhạo: “Rất nhanh, thừa dịp ông đây ở nước ngoài, lén lút giải quyết xong chuyện chung thân đại sự?”

“Cậu nghĩ không giải quyết mà sống yên được à?” Doãn Toại nhếch cằm, hướng về phía Kiều Kế Hằng: “Anh rể của cậu đang đứng trước mặt kia kìa.”

Đường vòng cung trên môi Tần Hi dần dần thẳng băng, đáy mắt thu lại ý cười.

Doãn Toại làm như không thấy, tùy ý vuốt vuốt ly rượu, lo lắng nói: “Hai nhà Kiều – Tần muốn liên hôn, cũng không phải ngày một ngày hai, cậu lần này về nước, cậu không định đem hôn sự với Kiều gia vào danh sách chuyện quan trọng cần làm sao?”

“Nói nhảm!” Tần Hi trầm mặt, trực tiếp cầm chai rượu lên ngửa cổ uống hết.

Kiều Kế Hằng khoanh tay lai, dựa người lên bên quầy bar, rũ mắt xuống nhìn anh, dáng vẻ tò mò: “Hôm cậu về nước, tại sao lại cùng em gái tôi lên hot search thế?”

Tần Hi ngẩn người, bối rối nhìn sang: “Hot search gì?”

Kiều Kế Hằng đưa ảnh chụp cho anh nhìn.

Tần Hi quét mắt một vòng, tựa như đang nhớ lại.

Hôm anh trở về nước, lúc ở sân bay gặp qua một cô gái, chợt nhìn còn tưởng rằng là Sơ Nịnh.

Thấy Tần Hi nhìn chằm chằm tấm hình kia trầm tư, Kiều Kế Hằng giải thích: “Đây là em gái cùng cha khác mẹ với tôi, Kiều Sam.”

Tần Hi quét mắt qua, lơ đễnh tiếp tục uống rượu: “Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”

Kiều Kế Hằng: “Bức ảnh hai người bị chụp trộm ở sân bay khiến mọi người đều hiểu lầm, trưởng bối hai nhà còn rất vui vẻ, có ý muốn tác hợp hôn sự cho hai người đấy.” 

Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Tần Hi, Kiều Kế Hằng cứng họng: “Cậu là người trong cuộc đừng nói là không biết chứ, hai ngày này cậu rốt cuộc là đang bận bịu cái gì thế?”

Tần Hi cảm thấy hoang đường: “Chỉ vì tôi nhìn cô ta một chút, liền phải kết hôn cùng cô ta sao?”

Anh cầm bình rượu trong tay, quay mấy vòng rồi đặt xuống quầy bar, nhìn về phía Kiều Kế Hằng, “Chính cậu cũng nói, cô ta là em gái cùng cha khác mẹ với cậu, cậu đến cùng là đứng về phía ai, quan hệ giữa cậu với cô ta tốt hơn giữa tôi với cậu sao?”

Kiều Kế Hằng cười vỗ vai của anh: “Tôi đây lớn hơn cậu mấy tuổi, nếu cậu đã nói như vậy, anh trai đây hôm nay cũng nói cho cậu biết, hôn sự giữa cậu và Kiều Sam, là chủ ý của bà nội tôi, cha tôi không đồng ý.”

Không đợi Tần Hi thả lỏng, anh nói tiếp: “Cha tôi hi vọng gả em gái khác cho cậu.”

Doãn Toại ngồi một bên nghe thấy, khóe mắt nhăn lại, không chê chuyện náo nhiệt, chen vào nói: “Tại sao tôi không biết nhà cậu lại có thêm một cô em gái thế, Kiều gia các cậu chẳng phải chỉ có một đứa con gái sao?”

“Mẹ Kiều Sam sinh Kiều Sam ra không bao lâu, liền ly hôn với cha tôi. Về sau cha tôi lại cưới thêm một người mẹ kế, cũng là người vợ thứ 3, sau đó lại sinh một đứa con gái, bởi vì một số nguyên nhân, gia đình tôi không công khai ra ngoài, nhưng cha tôi lại chiều chuộng nó đến xương tủy.”

“Cái kia, Hi thiếu gia thật sự rất hấp dẫn.” Doãn Toại tinh nghịch trêu chọc, hỏi Kiều Kế Hằng, “Cậu cảm thấy cô em gái nào của cậu hợp với cậu ta hơn?”

Kiều Kế Hằng cũng bày ra dáng vẻ cẩn thận suy ngẫm, tay vuốt vuốt cằm: “Kiều Sam do một tay bà nội tôi nuôi lớn, rất được bà nuông chiều, tính tình không tốt lắm, tuổi tác so với Tần Hi còn lớn hơn hai ba tuổi, tỷ đệ luyến không giống phong cách của cậu ta. Còn…”

Tần Hi mặt lạnh uống một hớp rượu, đột nhiên đứng lên: “Tôi mệt rồi, muốn về nhà ngủ!”

“Sao lại muốn đi thế, cậu mới vừa tới thôi mà, bọn tôi còn định chơi thâu đêm đấy.” Kiều Kế Hằng nhìn qua.

“Kiều Kế Hằng.” Tần Hi miễn cưỡng nhấc mắt, ngón tay hơi cong đặt trên quầy bar, “Hôm nay tôi đứng đây nói cho cậu biết, hai chúng ta chỉ có thể làm anh em, còn muốn tôi làm em rể của cậu, đời này chỉ sợ không có cơ hội, đành phải để kiếp sau!”

“…”

____

Từ câu lạc bộ tư nhân đi ra, Tần Hi vì uống rượu nên không lái xe về, trực tiếp chặn một chiếc taxi lại.

Ngồi lên xe, không hiểu sao lại bảo tài xế lái xe đến khu Tinh Lan.

Xe dừng lại ở cửa chung cư, ánh mắt anh xuyên qua cửa sổ nhìn về mấy căn hộ sáng đèn kia, lại không biết cô ở căn nào.

Hai người rốt cuộc là vì cái mà đi đến ngày hôm nay? Rõ ràng trước đó mọi chuyện đều rất tốt.

Cô xông vào thế giới của anh, sau khi khắc sâu vào tim anh, lại không chút lưu tình nào rời đi.

Trước kia hai người ở bên nhau, tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh theo đuổi cô.

Trên thực tế, là cô chủ động trêu chọc anh.

Tần Hi nhớ lại một buổi chiều của nhiều năm trước, trong con ngõ nhỏ phía sau trường, anh vô tình gặp lại tên côn đồ trước đây từng có khúc mắc với anh, đang tìm anh để trả thù. Hai người liền xông vào đánh nhau

Ngày đó anh chỉ có một mình, đối phương có mấy người, tuy anh đánh thắng, nhưng chính mình cũng bị thương.

Anh nhặt chiếc áo khoác dưới đất lên, lau khóe môi đang chảy máu, từ trong ngõ nhỏ bước ra ngoài.

Ở đầu con ngõ, Sơ Nịnh an tĩnh đứng ở đó, ánh mắt trong veo, sạch sẽ, đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ nhu thuận cả người bất động nhìn cậu.

Tần Hi thật ra biết cô, hai người là bạn học cùng lớp, cô mỗi lần thi đều đứng thứ nhất, trong mắt giáo viên là một nữ sinh ngoan, thanh thuần động lòng người, so với anh khác biệt một trời một vực.

Khi đó Tần Hi nhận thức được, học sinh tốt rất được lòng giáo viên, không ai thích loại học sinh thường xuyên ẩu đả như anh, có khi còn tìm giáo viên đâm thọc, nói anh đánh nhau với người khác.

Nhưng mà từ trước đến nay cậu không để ý những điều này, cũng lười để ý, vì vậy lướt qua cô đi về phía trước.

Lúc đi qua người cô, một thanh âm ngọt ngào, mềm mại vang lên: “Tần Hi, cậu thiếu bạn gái không?”

Tần Hi nhướng mày, dừng chân nhìn sang cô, đáy mắt mang theo một tia giễu cợt.

Vị học sinh giỏi này, đang thổ lộ với anh sao?

Sơ Nịnh ngẩng đầu, mở miệng nói: “Tôi nghe nói sau khi tốt nghiệp trung học cậu dự định xuất ngoại, nhưng mà tiếng Anh của cậu kém như vậy, xuất ngoại cũng không dễ lăn lộn đâu nhỉ? Hai chúng ta làm một giao dịch đi, cậu làm bạn trai tôi, tôi kèm cậu học, thời gian giao dịch một năm, sau khi tốt nghiệp trung học, hai chúng ta liền chia tay.”

Tần Hi: “?”

Sơ Nịnh: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Tần Hi bị cô chọc cười, khóe môi lộ ra một đường cong: “Nhìn trúng tôi, muốn thổ lộ?”

Sơ Nịnh rất thành thật: “Bài tập cao tam rất nhiều, người theo đuổi tôi lại dây dưa phiền phức, nếu cậu làm bạn trai tôi, bọn họ sẽ không dám trêu chọc tôi nữa.”

“…”

Thấy anh không nói lời nào, Sơ Nịnh lấy hai tờ tài liệu từ trong cặp sách: “Đây là hợp đồng tôi đã soạn, nếu cậu đồng ý, chỉ cần ký lên, lăn dấu tay là được, sau đó hai chúng ta liền trở thành người yêu, cậu giúp ta cản đào hoa, tôi kèm cậu học bài, đôi bên cùng có lợi, cậu cũng không lỗ.”

“...”

“Có ký hay không?” Cô ngẩng lên, cằm thon nhọn, đôi mắt ngấn nước dán chặt vào anh, hai hàng lông mi dài, dày cụp lại, linh động lại hoạt bát.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Tần Hi nhận lấy cây bút cô đưa tới, viết tên của mình lên bản hợp đồng.

Cô lại lấy từ trong cặp sách hộp mực in dấu vân tay, yêu cầu cậu điểm chỉ.

Tần Hi bị hành động của cô làm cho bật cười, cà lơ phất phơ nói: “Làm như này có hợp pháp không?”

Sơ Nịnh đưa một bản hợp đồng cho cậu, bản còn lại thì cất vào cặp sách: “Tự giác là được, dù sao tôi cũng sẽ không chơi xấu.”

Nói đến chỗ này, cô dừng một chút, nói với anh, “Về sau nếu có người quấy rầy tôi, cậu phải đứng ra nói là bạn trai tôi.”

Nói xong cũng không chờ anh trả lời, cô lại nói tiếp: “Nếu cậu mà chơi xấu, tôi sẽ mang bản hợp đồng này rêu rao khắp nơi, nói cậu là đồ cặn bã, để thanh danh của cậu ở trong trường mất sạch!”

“…”

Lúc nãy đánh nhau một trận, tâm trạng vốn Tần Hi không được tốt, vậy mà không hiểu sao bây giờ lại bị cô chọc cho quét sạch sành sanh, tâm tình cũng thư sướng, du côn cười nói: “Lá gan của cậu cũng lớn lắm, dám tìm tôi ký hợp đồng.”

“Vì cái gì không dám?” Sơ Nịnh không hiểu, một lần nữa đem cặp sách đeo lên vai, thanh âm mềm ngọt, “Tôi biết ở trong trường có rất nhiều người sợ cậu, nhưng tôi không sợ, tay chân cậu so với người khác dài hơn sao?”

“…”

Tần Hi nổi hứng thú muốn trêu chọc cô, anh cúi người xuống, xích lại gần cô: “Tôi hiện tại, là bạn trai cậu đúng không?”

Đôi tay mảnh khảnh của Sơ Nịnh nắm chắt lấy quai cặp, nghe Tần Hi hỏi vậy, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”

Anh giơ tay ra, giữ chặt gáy của cô, để mặt cô đối diện với mình, trong khoảnh khắc, chóp mũi hai người đụng nhau.

Anh cảm giác được cả người cô bởi vì khẩn trương mà trở nên cứng ngắc, con mắt cũng theo đó mà mở to, thanh tịnh sạch sẽ, như nước trong veo làm người khác ưa thích.

Tần Hi khẽ cười một tiếng, chạm trán với cô, âm thanh trầm thấp, mê hoặc: “Sợ?”

Cô đỏ mặt, khẽ chớp mắt, miệng lại cứng rắn: “Có gì mà phải sợ?”

Khoảng cách hai người rất gần, cảm nhận được hơi thở của cô, trong lòng Tần Hi không hiểu sao có chút loạn.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dáng này của Sơ Nịnh, cùng hình ảnh nữ sinh ngồi ở bàn thứ hai, vùi đầu đọc sách hoàn toàn khác biệt.

Thật ra khi vừa vào lớp 10, Tần Hi đã vụng trộm nhìn cô một thời gian, dung mạo xinh để như vậy làm cho người khác nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Về sau nghe người bên cạnh nói, nưc sinh giỏi đều ngoan ngoãn, cùng anh không phải người của một thế giới.

Tần Hi cảm thấy có lý, cũng không nghĩ nhiều về cô.

Nhưng hôm nay nhìn lại, cô cũng không phải là học sinh ngoan ngoãn như lời đồn.

Thế mà còn chủ động đưa tới cửa.

Nếu như cự tuyệt, vậy anh chính là đồ đần.

“Nếu như em không sợ…“ Ánh mắt anh rơi trên đôi môi cô, yết hầu khẽ động, “…vậy thì để ông đây thử một chút.”

Hoàng hôn buông xuống, bóng mây phỉ lên hai người.

Anh hôn lên môi của cô, thưởng thức vị ngọt tuyệt vời kia.

____

Mục đích hai người ở bên nhau không tính là đơn thuần, nhưng thật ra lại rất đơn thuần.

Bỏ qua bản hợp đồng ngây thơ không được pháp luật bảo vệ kia, hai người dường như đang thật sự yêu đương.

Thậm chí càng về sau, cả hai đều nỗ lực bỏ qua thoả thuận trong bản hợp đồng kia: sau khi thi đại học liền chia tay.

Anh có thể cảm giác được, cô không có ý định chia tay anh.

Nhưng mà làm thế nào anh cũng không nghĩ tới, bản hợp đồng kia lại là lý do tốt nhất để cô nói lời chia tay, khiến anh không có cách nào cứu vãn.

Dường như đến cuối chỉ có anh là thua cuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play