“Tất cả những món này đều là anh tự nấu sao?” Sơ Nịnh kinh ngạc, trong lòng có chút khâm phục.
Thấy cô vươn tay ra, Tần Hi vỗ vỗ mu bàn tay của cô: “Đi rửa tay.”
Sơ Nịnh thu tay lại như phản xạ, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Sau khi trở lại ngồi xuống bàn, nhìn bữa ăn thịnh soạn, phong phú trên bàn, Sơ Nịnh không khỏi có chút khó hiểu: “Sao làm nhiều món vậy, hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?”
Cô nghĩ về ngày hôm nay và nhanh chóng điểm qua các dịp quan trọng.
Sinh nhật của Tần Hi? Cả âm lịch và dương lịch đều không.
Tất nhiên đó không phải là sinh nhật của cô ấy.
Cũng không phải ngày kỉ niệm đặc biệt nào.
Sơ Nịnh suy nghĩ, trong lòng chợt loé lên một khả năng: “Bốmẹ anh muốn nhận lại con trai sao? Họ nghĩ đến ân nghĩa bố mẹ bao nhiêu năm, hối hận đuổi anh đi, bây giờ lại tiếp nhận anh. Hiện tại, anh lại vừa có tiền vừa có nhà nên chuẩn bị dọn đi à?”
Sơ Nịnh cảm thấy suy đoán này rất hợp lý, xúc động gật đầu: “Chuyện này quả thực rất đáng ăn mừng. Vậy thì hôm nay hay ngày mai, anh định dọn ra ngoài vào lúc nào? Đã thu dọn đồ đạc chưa? Tôi có thể giúp gì được không?”
Tần Hi không ngờ cô sẽ phá hỏng bầu không khí, lười biếng nhướng mày nhìn cô, có chút bất mãn: “Ngày nào tôi cũng nấu cho em ăn, em không thể có chút lương tâm được à? Tôi vất vả hầu hạ em, em lại mong chờ tôi sớm dọn đi à?”
Cô tự hỏi lại chính mình: “Thế tôi nên buồn à?”
“…”
Sơ Nịnh vô tội chớp mắt, tự nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, “Tôi rõ ràng muốn tốt cho anh, mong chờ bố mẹ anh hồi tâm chuyển ý mà.”
Thấy Tần Hi không nói lời nào, cô lại tiếp tục biện hộ: “Nhìn xem, trước đây anh đúng là khổ sở mà, cha không thương mẹ không yêu, đến cả chỗ ở cũng không có. Nếu bây giờ chuyện nhà anh có tiến triển thì đúng là chuyện tốt còn gì? Tôi thật sự suy nghĩ cho anh đấy.”
Tần Hi nhẹ giọng giễu cợt: “Cảm ơn em đã lo lắng, bố mẹ tôi ý chí sắt đá, tạm thời không hề hồi tâm chuyển ý nên tôi vẫn phải ở đây.”
Sơ Nịnh nghiêng người nhìn anh, có chút khó hiểu: “Sao tôi không thấy anh có chút biểu cảm nào là đau thương thế?”
Tần Hi ngẩng đầu: “Vậy em thấy tôi đang vui vẻ à?”
“Không có.” Sơ Nịnh thành thật lắc đầu.
“Không vui vẻ còn không tính là đau buồn à? Hay tôi phải khóc cho em xem?”
“Ồ.” Sơ Nịnh thử một miếng món ăn, hương vị không tệ, so với suy nghĩ của cô có vẻ tốt hơn, so với lần trước có vẻ đã tiến bộ nhiều.
Sau khi ăn hết đồ trong miệng, cô từ tốn trả lời:
“Nhưng nếu anh thực sự muốn khóc và giải toả cảm xúc, cũng không phải là không thể.”
“…”
“Tôi hoàn toàn có thể hiểu, chắc chắn sẽ không chê cười anh đâu.”
“…”
Khóe miệng Tần Hi khẽ giật, bưng một bát canh sườn đặt trước mặt cô: “Ngại quá, từ trước đến giờ, tôi không bao giờ khóc, có khi trời sập tôi cũng không khóc.”
Sơ Nịnh dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, vẫn là không hiểu, quay trở lại đề tài ban đầu: “Thế cuối cùng hôm nay là ngày đặc biệt gì?”
“Bắt buộc phải là một ngày đặc biệt à?”
“Nếu không, tự nhiên anh nấu ăn thịnh soạn như này làm gì? Không có lý do à?” Tổng giám đốc của một tập đoàn không thèm bận rộn công việc, lại đi nấu một bàn thịnh soạn như này mà không có lý do gì?
“Bất thường như này chắc chắn có biến, anh không nói rõ tôi cũng không ăn đâu.” Sơ Nịnh nhìn đồ ăn, đặt đũa xuống.
“Em muốn nghe lý do?”
Tần Hi đưa thìa cho cô, nhưng cô không trả lời, anh trực tiếp đút vào bát của cô, “Vậy cứ xem như chúng ta lấy niềm vui của người khác làm niềm vui của mình, chúc mừng Đâu Đâu tìm được mẹ.”
Anh nhìn cô, trịnh trọng nói: “Từ bé đến lớn, đây là lần đầu làm việc tốt nên có chút cảm động, muốn làm vài món ngon để tự thưởng, tiện thể cho em ké. Em thấy lý do như này đủ chính đáng chưa?”
“……Rồi.”
Dù sao, cũng có thể xem là một lý do, khá chính đáng.
Tần Hi nhướng mày, nghiêng đầu tức giận: “Hương vị canh sườn như thế nào? Đây là lần đầu tiên tôi nấu món này, em vinh hạnh được nếm thử.”
Sơ Nịnh nhìn canh trong bát, ngửi vài lần, hương vị rất ngon, mùi vị khiến người ta thèm ăn.
Chỉ là hơi khó tin, đây thực sự là do vị thiếu gia hư hỏng làm ra.
Thành thật mà nói, Sơ Nịnh không biết nấu ăn.
Mấy năm nay sống một mình, chỉ có thỉnh thoảng cô cảm hứng dâng trào mớ lên mạng xem hướng dẫn cách nấu ăn.
Mỗi lần xem hướng dẫn, cô đều cảm thấy tràn đầy tự tin nhưng khi thật sự làm thì kết quả thảm vô cùng.
Sau đó, cô mất dần hứng thú, hầu hết đều gọi đồ ăn, đơn giản, gọn gàng mà cũng không làm khổ bản thân.
Đôi khi nghĩ lại, có thể nấu ăn cũng phụ thuộc vào thiên phú.
Tần Hi cầm bát canh trong tay, không múc canh mà bình tĩnh nhìn vẻ mặt của cô, gương mặt hơi căng thẳng.
Cô không nói một lời nào, và nhấp một ngụm nữa.
Một lúc lâu sau, lông mi run lên như cánh bướm, trên khuôn mặt thanh tú ngọt ngào dần dần lộ ra nụ cười, cô gật đầu khen: “Rất ngon!”
Gương mặt Tần Hi giãn ra, lông mày phảng phất vẻ kiêu ngạo, cà lơ cà phất nói: “Đương nhiên, anh là ai chứ? Đồ anh nấu không thể khó ăn được.”
Tần Hi đặt bát trong tay xuống, ăn một ít rau, không uống canh sườn hầm khoai mỡ.
Sơ Nịnh có chút khó hiểu: “Sao không uống canh đi, canh sườn anh hầm ngon thật mà, thơm lắm đó.”
“Tôi tự nhiên không muốn ăn, em cứ ăn anh đi, tôi ăn món khác.”
Sơ Nịnh lắc đầu thở dài: “Anh rõ là do ở nước ngoài lâu quá nên không hợp đồ ăn Trung Quốc nữa.”
Cô chỉ vào bát canh sườn, nói bằng giọng giáo huấn: “Nước canh đặc và thơm, phải nấu rất lâu, cô động toàn dưỡng chất, có giá trị dinh dưỡng cao, sandwich áo có thể so sánh cùng được chứ?”
Tần Hi không nói lời nào, Sơ Nịnh cũng lười nói, uống xong canh trong bát, cô chủ động múc một bát khác cho mình, lần này cô lấy thêm sườn, khoai mỡ, ngô vào bát.
Dù sao anh cũng không ăn, cô cũng không thể lãng phí bát canh dinh dưỡng như thế này.
Tần Hi hôm nay nấu rất nhiều món nên ăn trên bàn trà không tiện, hiếm khi hai người cùng nhau ngồi vào bàn ăn.
Cách TV quá xa nên không bật, xung quanh im ắng, chỉ có âm thanh ăn uống nhẹ nhàng.
Sơ Nịnh không biết nên nói cái gì, tiếp tục ăn.
Tần Hi không biết ngẩng đầu lên từ lúc nào, im lặng nhìn cô ăn uống, khoé môi bất giác cong nhẹ.
“Này.” Anh đột ngột gõ bàn, gọi cô.
Sơ Nịnh đang gặm một miếng xương sườn, đúng lúc miệng thịt hơi giai, không cắn đứt được.
Tần Hi gọi một tiếng, cô nhả ra không được, cắm cũng không xong, liền ngậm xương nẩng đầu nhìn anh như phản ứng vô điều kiện: “Hả?”
Nàng trông thanh tú, nước da trắng nõn, mày ngài đẹp như tranh vẽ, trong miệng còn đang ngậm thịt, đôi mắt sáng tỏ, chớp nhìn anh, vô cùng đáng yêu khiến trái tim anh có chút tan chảy.
Tần Hi sửng sốt một chút, trái tim rung động.
Một lúc sau, anh mới hoàn hồn, anh bật cười: “Sao em cứ như chó gặm xương vậy?”
“…”
Sơ Nịnh cố gắng kéo miếng thịt rời khỏi xương sườn, dùng má nhai, sau khi nuốt xuống, cô nhìn anh tức giận than thở: “Rõ ràng là xương sườn của anh chưa đủ hầm nên còn dai.”
“Ồ.” Tần Hi cúi đầu ăn đồ ăn, vẻ mặt thản nhiên, “Để giúp cún con mài răng mà?”
Mặc dù được anh nấu ăn cho nhưng bị mắng cũng không có lý do gì phải chịu đựng, Sơ Nịnh nhịn một hồi lâu: “Anh mới là cún! Cả nhà anh đều là cún!”
Tần Hi nhướng mày, hiếm khi tâm tình tốt, ngực run lên vài cái, khẽ nở nụ cười.
“Sao vừa nãy tự nhiên gọi tôi?” Sơ Nịnh nhìn anh một lúc mới bổ sung nói: “Mà tôi có tên, gọi này cái gì!”
Tần Hi nghe theo lời cô, đấp lại: “Sơ Nịnh”
Sơ Nịnh lưng hơi cứng đờ, động tác cầm thìa của cô hơi ngừng lại.
Không biết tại sao, Tần Hi đột nhiên gọi tên cô, trong lòng cảm thấy là lạ.
Hình như anh ấy ít khi gọi cô như vậy, không quen.
“Có chuyện gì?” Cô đặt thìa xuống cắn đồ thức ăn, giả vờ bình tĩnh hỏi.
Tần Hi nhìn cô, “Em có thấy là, em cho tôi ở nhà nhưng tôi ở đây cứ như bảo mẫu nên chất lượng cuộc sống của em cũng khác hẳn không? Nếu nói đúng ra thì em cũng không thua thiệt gì, có khi còn lời nữa là đằng khác.”
Nghĩ đến lời anh nói, Sơ Nịnh nhướng mày nhìn sang: “Ý của anh là, tôi nên cảm tạ, đội ơn anh đúng không?”
Sau khi cân nhắc, anh nói thêm: “Vậy em muốn trả lương cho anh, hay khen thưởng anh?”
“Thật ra cũng không cần cảm ơn đâu, trong lòng em tự thấy cảm kích, biết ơn là được. Anh rộng lượng nên không để ý những chuyện nhỏ nhặt này đâu.”
“…”
Tần Hi hầm canh sườn nhưng một ngụm cũng không uống đơn giản vì không thích nên Sơ nỊnh cũng không khách sáo, một mình tự ăn hết.
Sau bữa ăn, Sơ Nịnh cảm thấy mình cũng cần làm gì đó nên chủ động đem bán đũa bỏ vào máy rửa bát, thu dọn sạch sẽ phòng bếp.
Tần Hi ngồi trên sô pha trong phòng khách xem TV, không biết đang xem phim gì mà lời thoại của nam nữ chính cứ anh anh em em, nghe nổi hết da gà.
Sơ Nịnh từ phòng bếp đi ra, tình cờ TV đang chiếu cảnh nhân vật hôn môi.
Tần Hi đưa mắt sang, hai người nhìn nhau, bầu không khí có chút khó xử.
Sơ Nịnh cố che giấu vẻ mặt không được tự nhiên, tỏ vẻ thoải mái cùng anh nói chuyện phiếm nhưng lời nói ra như không suy nghĩa: “Sao anh lại thích xem phim này? Bọn họ đang làm gì thế?”
……Ừm?
Cô vừa hỏi cái gì vậy?
Sơ Nịnh vốn muốn tìm chủ đề nói chuyện để không khí bớt lúng túng nhưng lời cô nói ra càng khiến không khí thêm lúng túng.
Sơ Nịnh nhìn màn hình TV, nụ hôn còn chưa kết thúc, cô thật sự muốn tự khâu miệng mình lại.
Vẻ mặt của Tần Hi khó hiểu, nhìn cô rồi lại nhìn màn hình TV, lưng tựa vào ghê sofa, khuỷu tay gác lên chỗ tựa lưng, bàn tay xoa cằm: “Em xem không hiểu nên cần tôi nói rõ cho em hiểu à?”
“Không, không cần!”
Sơ Nịnh nhanh chóng ngắt lời anh, nhàn nhạt giải thích: “Tôi tự hiểu được, đây là nghệ thuật.”
Tần Hi: “Ồ.”
Sơ Nịnh: “…”
Yên lặng hai giây, Sơ Nịnh không thể ở trong phòng khách nữa: “Tôi ăn hơi nhiều phải đi dạo một chút để tiêu cơm, anh cứ tiếp tục xem đi. “
Cô bước nhanh ra cửa, thay giày rồi chạy ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa vừa đóng lại, Tần Hi khoanh tay dựa vào sô pha, hai chân thon dài tự nhiên thả xuống, nụ cười dần dần treo trên khóe miệng.
Sau khi ăn cơm xong, bên ngoài mặt trời đã lặn, mặt trời lặn ở phía tây nhuộm đỏ nửa bầu trời, những đám mây đầy màu sắc đẹp đến nao lòng.
Sơ Nịnh tay đút túi quần, ngẫu nhiên đi dạo vòng quanh khu cộng cộng, điện thoại di động vang lên, cô lấy ra trả lời.
Chính là Trì Diên gọi: “Tiểu Nịnh, tớ quay phim ở Đức sắp xong rồi. Mấy hôm nữa tớ sẽ về. Tớ mua nước hoa và chocolate cho cậu rồi, sẽ mang về cho cậu.”
“Cô không cần mua đồ cho tớ đâu, hơn nữa tớ cũng không dùng nước hoa.”
“Vậy thì càng phải mua. Nước hoa ở đây dùng tốt, không tệ hơn loại của Pháp đâu. Chắc chắn cậu sẽ thích!”
“Công việc của cậu thế nào, có vất vả không?” Sơ Nịnh hỏi cô.
Trì Diên cười: “Không sao đâu. Tớ có khá nhiều cảnh trong phim này, và tớ đã học hỏi được rất nhiều. Tớ rất vui và không thấy mệt mỏi chút nào.”
“Thế thì tốt rồi.”
Hai người trò chuyện với nhau vài câu, Trì Diên nói ra điều làm cô khó chịu: “Tớ vừa nói rằng tớ sắp về Trung Quốc, và mẹ tớ nói rằng đã sắp xếp một buổi xem mắt cho tớ. Thật sự quá khó chịu mà. Cậu thử nói xem, mới hai mươi sáu tuổi, sự nghiệp trong làng giải trí đang lên như vậy, cần gì phải nóng vội chuyện kết hôn như vậy cơ chứ, mà sao không thấy bọn họ thúc giục anh trai tớ chứ!”
Nói đến đây, Trì Diên liền hỏi cô: “Tiểu Nịnh, cậu nghĩ sao về anh trai tớ? Tớ và cậu là bạn thân, nếu cậu kết hôn với anh trai tớ là tuyệt vời luôn!”
Sơ Nịnh nhất thời không nói nên lời, “Cậu nói nhảm gì thế? Sao cậu có thể tưởng tượng ra được chuyện đó được chứ.”
“Tớ không phải hứng lên tuỳ tiện đâu. Tớ cho rằng hai người là bạn khá tốt nên cũng nghĩ về điều đó khá lâu rồi.”
Sơ Nịnh nói lần thứ hai: “Tớ không nghĩ như vậy.”
Trì Diên: “Vậy là do anh trai tớ không đủ tốt rồi.”
Sơ Nịnh: “…”
Trò chuyện được một lúc, bên cạnh Trì Diên có tiếng ồn, cô nói: “Cậu bận đi, tớ có chút việc đã.”
Vội vàng tắt máy.
Bên ngoài trời dần âm u, nhiệt độ cũng lạnh dần.
Sơ Nịnh khi đi ra vội vàng nên không mặc áo khoác, dần dần cảm thấy lạnh.
Sau một cuộc điện thoại, sự ngượng ngùng trước đó biến mất, cô liền trở về nhà.
Mở cửa ra, Tần Hi vẫn đang ngồi trong phòng khách.
Có vẻ đã chuyển kênh, trên ti vi là một bộ phim chiến tranh gián điệp, đang diễn ra những cảnh đánh nhau ác liệt.
Sơ Nịnh liếc anh một cái, dự định uống một cốc nước chanh.
Cô mở tủ lạnh ra thì thấy bên trong có một quả bưởi to, hình như tối qua mới mua trong siêu thị.
Có chút muốn ăn, cô lấy quả bưởi to trong tủ lạnh, đặt trên bàn cà phê, hỏi Tần Hi: “Anh muốn ăn không?”
Tần Hi không nói lời nào, anh chỉ ngồi gọt bưởi, tách từng múi một.
Sơ Nịnh đi lấy đĩa hoa quả, cùng anh bóc cùi bưởi từng chút một.
Tần Hi cùng cô bóc bưởi, biết rằng cô sẽ không ăn bất kỳ phần cùi bưởi trắng nào vì rất đắng nên anh bóc rất cẩn thận.
Anh ta chỉ ăn một số múi bưởi mà anh không thể lột sạch phần cùi đắng.
Hai người đều không nhắc tới chuyện lúc nãy, không khí hài hòa đến lạ.
Cuối cùng, sau khi bóc một đĩa đầy, Sơ Nịnh hỏi anh, “Có muốn ăn một chút không? Tôi sẽ đưa phần còn lại lên tầng.”
Cô đứng dậy, trong tư thế sẵn sàng lên tầng bất cứ lúc nào.
Tần Hi rút khăn ướt chậm rãi lau tay, thản nhiên nói: “Lên tầng giấu ăn một mình sao?”
“Hả?” Sơ Nịnh không có phản ứng kịp, nghi ngờ nhìn anh.
Tần Hi uể oải nhướng mi, liếc cô một cái, nói: “Ngày nào em cũng ở trên tầng, trừ lúc ăn cơm đều ở trên tầng. Hay là em giấu người đàn ông câu hồn em ở trên đó à?”
Sơ Nịnh: “…”
Rõ ràng là do anh ở dưới này chiếm địa bàn của cô nên cô phải lên tầng. Thế mà giờ lại giở giọng châm chọc cô!
Sơ Nịnh vốn dĩ đã đứng lên, nhưng khi nghe được lời này, cô giận nhưng không có chỗ phát tiết nên đành ngồi xuống.
Đây là nhà của cô, phòng khách cũng là phòng khách của cô, tại sao cô ấy phải đi?
Nếu có người cảm thấy không thoải mái và cần đi thì người đó phải là anh mới đúng!
Mọi ngóc ngách trong nhà đều là tài sản của cô, ngay cả phòng khách cũng là anh mượn, cô không nên tự tiện nhường chỗ cho anh!
Nhất định tối nay cô ở lại đây, không đi đâu cả!
Nghĩ đến đây, cô cũng lấy lại điều khiển từ xa trong tay Tần Hi thật mạnh, đồng thời thay đổi kênh yêu thích của mình.
Ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, vừa xem tivi vừa ăn bưởi.
Xem như Tần Hi tàng hình.
Vốn tưởng rằng sau khi đổi kênh, Tần Hi cảm thấy buồn tẻ chán nản, sẽ liền trở về phòng.
Nhưng không, anh dường như không có ý định rời đi, mà còn nhìn có vẻ thích thú, lâu lâu lại đưa tay ra lấy múi bưởi trong đĩa hoa quả trên tay cô.
Sơ Nịnh im lặng một hồi, sau đó lấy điều khiển từ xa chuyển kênh, xem một bộ phim kinh dị.
Trong ấn tượng của cô, Tần Hi luôn sợ ma.
Nhưng biểu hiện của anh trong ngôi nhà ma cũng khó đoán cô thật sự không biết Tần Hi còn sợ hay không.
Khi phim chiếu, Sơ Nịnh vô thức quan sát biểu hiện của Tần Hi.
Khuôn mặt nghiêm nghị, lông mi dài và dày, ánh mắt rơi vào trên màn hình, lông mày nhướng lên một lát sau, quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Sơ Nịnh bình tĩnh quay lại nhìn màn hình.
Anh bất lực bật cười, vươn tay lấy một múi bưởi trong đĩa hoa quả trên tay cô cho vào miệng, giọng điệu du dương nói: “Em lại muốn khi dễ tôi?”
“Có sao?” Sơ Nịnh nhai múi bưởi ngọt ngào, chậm rãi nuốt xuống nói: “Tôi nhớ hôm đó ở nhà ma, nhìn biểu cảm của anh không có gì là sợ hãi cả.”
Sau đó, cô còn chân thành giới thiệu nó với anh ấy, “Tôi đã xem bộ phim này, tên là “Train to Busan”. Rất hay đó!”
Tần Hi không trả lời.
Sơ Nịnh nghiêng đầu tò mò nhìn anh: “Sợ à?”
Tần Hi nhướng mày: “Em đoán xem?”
“…”
Sơ Nịnh quá lười biếng để nói chuyện với anh, cô nhìn với vẻ thích thú.
Hai người đang ngồi đối diện trên sô pha, Sơ Nịnh dần dần bị cốt truyện thu hút, tập trung vào màn hình.
Tần Hi dựa vào lưng ghế sô pha, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, nghe âm thanh trên TV mà da đầu ngứa ran.
Chuyện sợ ma của Tần Hi là có thật, nhưng không nhiều lắm.
Trong ngôi nhà ma ở U Thanh Cốc, khi đi tìm Sơ Nịnh là anh cố gắng bình tĩnh, chống đỡ để tìm cô.
Sau đó khi tìm thấy cô, anh dồn hết sự tập trung vào cô nên cảm giác sợ hãi bớt đi nhiều.
Anh không ngờ cô lại thử thách anh ngay bây giờ.
Sau khi ngồi hơn 20 phút, tình tiết trong phim càng lúc càng nhanh và độ kinh dị ngày càng tăng, da đầu Tần Hi tê dại, anh dùng một tay ấn vào lưng ghế sô pha và dựa vào người cô: “Sơ Nịnh”
Sơ Nịnh cảm nhận được, khi anh đột nhiên dựa vào như vậy, thân thể của cô run lên một cái, kinh ngạc nhìn anh.
Sau khi ngây người hai giây, cô mới ngẩn người nói: “Hả?”
Lông mi của cô cong lên, đôi mắt đen trắng, bóng người trong veo như đáy, có nước mùa thu chảy trong đó, giống như một con nai sừng tấm vô cùng ngây thơ.
Tần Hi yên lặng quan sát, yết hầu chuyển động nhè nhẹ.
Vốn dĩ anh muốn cô đổi sang phim khác, sau một hồi im lặng, cuối cùng anh không nói gì.
Khi mở miệng, giọng nói có chút trầm: “Không có gì, em cứ xem đi.”