Cô gái dụ dỗ nguyên chủ tới đây cũng không xuất hiện ở nơi này, nếu cô gái kia muốn hãm hại cô, không thể chỉ dụ dỗ cô tới đây thôi là xong chuyện, cô ta khẳng định sẽ nghĩ cách để dẫn người trong thôn tới. Vừa rồi cô cẩn thận quan sát một lượt, người cầm đầu chính là hai người vẫn luôn đôi co với cô nãy giờ, hai người này rất có thể chính là đồng bọn hãm hại cô.

Nếu là đồng bọn, hẳn là sẽ biết được cô có làm chuyện đồi phong bại tục hay là không.

Qúy Thục Hiền nghĩ, hai mắt vẫn luôn quan sát sự thay đổi trên gương mặt của chị Lý và thím Lý.

Trên mặt thím Lý không có thay đổi gì, nhưng ánh mắt của con dâu nhà họ Lý thì lại có chút né tránh, cô ta đang chột dạ.

Nhìn thấy chút trốn tránh trong mắt cô ta, trong lòng Qúy Thục Hiền xác định cô ta và cô gái kia là đồng bọn, cũng không chút dấu vết thu hồi tầm mắt.

Con dâu nhà họ Lý chột dạ, cô ta cũng không biết Qúy Thục Hiền có thật sự thông dâm hay là không. Hôm nay cô ta dám nói với người trong thôn rằng Qúy Thục Hiền và Lương Thế Thông thông dâm, chủ yếu là vì có người cho cô ta một đồng để cô ta nói như vậy. Cô ta sợ Qúy Thục Hiền không làm chuyện xằng bậy, sau khi điều tra rõ ràng thì cô ta sẽ phải chịu phê bình, cho nên cô ta không dám nói nhiều, yên lặng cúi đầu lui về sau một bước.

Con dâu nhà họ Lý không nói lời nào, thím Lý nhìn Qúy Thục Hiền, lại nhìn Lương Thế Thông, bà ta cũng không nói gì nữa.

Hai người kêu hô to nhất không còn ai nói gì, những người đi theo hóng hớt càng không biết phải nói gì. Ngôi nhà rách nát vừa rồi còn ồn ào náo loạn, bây giờ đã hoàn toàn yên tĩnh lại.

Đại đội trưởng nhìn thấy không còn ai làm loạn nữa, lén lút nhìn Lương Thế Thông, sau đó ngẩng đầu ho nhẹ một tiếng nói: “Nếu đã điều tra rõ ràng, quần áo thanh niên trí thức Qúy và Lương Thế Thông vẫn còn nguyên vẹn, hai người bọn họ không làm chuyện thông dâm, mọi người có thể trở về được rồi. Trời tối rồi, nên về nhà nấu cơm thì về nhà nấu cơm, sáng mai còn phải đi làm đúng giờ.”

Đại đội trưởng nói xong, vẫy vẫy tay, để cho đám người rời đi.

Đám đông dần dần tan rã, chỉ là lúc rời đi những người đó vẫn còn lẩm bẩm nói: “Thanh niên Tri thức Qúy và con chó họ Lương kia, cũng đã ở chung một phòng rồi, cho dù không làm chuyện kia, vậy thì trong sạch cũng mất hết rồi.”

“Còn không phải sao? Cũng đã ở chung một phòng với đàn ông còn bị bắt gặp, tôi thấy, thanh niên trí thức Qúy này sau này cũng chẳng ai thèm lấy đâu.”

“Cô nói xem thanh niên trí thức Qúy kia có thể gả con chó họ Lương kia không? Dù sao thì hai người bọn họ cũng đã ngủ chung một cái giường rồi.”

“Ai mà biết được, nếu là tôi, tôi khẳng định không gả, con chó họ Lương kia chính là con chó của địa chủ, là thành phần xấu xa.”

Phần lớn người đều đã đi rồi, trong nhà chỉ còn lại đại đội trưởng, Lương Thế Thông và Qúy Thục Hiền.

Đại đội trưởng nhìn Lương Thế Thông, sau đó nhìn về phía Qúy Thục Hiền: “Thanh niên trí thức Qúy, cô là thanh niên trí thức, là trí thức đấy, cha cô còn là giám đốc nhà máy, sau này không được làm ra loại chuyện như thế này nữa, không vinh quang. Trễ rồi, đi thôi, tôi sẽ đưa cô về.”

Đại đội trưởng tỏ vẻ chính trực mà nói, nhìn vẻ mặt đứng đắn kia của anh ta, giống như thật sự là vì muốn tốt cho Qúy Thục Hiền vậy.

Qúy Thục Hiền không tin tưởng đại đội trưởng, cô tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, đại đội trưởng này từng nhìn lén nguyên chủ vài lần, ánh mắt kia cũng không tốt đẹp gì.

Trước kia cô là chủ mẫu, quản lý gia tộc, trong nhà có đủ thể loại người, kẻ tiểu nhân thấy đã nhiều, cho nên người trong lòng ôm ý niệm xấu xa cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đại đội trưởng chính là loại người lòng ôm ý niệm xấu xa kia.

“Không cần, tôi tự biết đường về nhà, đại đội trưởng, anh cứ đi trước đi.”

Qúy Thục Hiền nhẹ giọng từ chối đại đội trưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play