Người đàn ông và người phụ nữ kia vào rừng rõ ràng là để làm chuyện vụng trộm.
Loại chuyện này hai người bọn họ nhìn thấy cũng không hay, đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Cô không có thói quen phê bình người khác, thấy loại chuyện này cũng sẽ không chủ động chê trách, bây giờ tiếp tục đứng ở nơi này, nếu người khác phát hiện hai người kia vụng trộm, vậy cũng sẽ lớn chuyện.
Qúy Thục Hiền gần như theo bản năng kéo tay áo Lương Thế Thông, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lúc Lương Thế Thông và Qúy Thục Hiền rời đi gây ra tiếng động khá nhỏ, hai người trong rừng cây đã cởi sạch quần áo, lúc này đang ôm nhau dây dưa, bọn họ không chú ý có người ở gần.
Ra khỏi khu rừng nhỏ, Qúy Thục Hiền thở phào nhẹ nhõm, buông ống tay áo của Lương Thế Thông ra.
Lương Thế Thông cúi đầu nhìn ống tay áo của mình vừa bị Qúy Thục Hiền nắm lấy, trên đó dường như vẫn còn giữ lại một chút hương thơm nhè nhẹ thuộc về phái nữ, mùi hương rất thơm, giống như hương vị sạch sẽ trên người cô gái trẻ.
Qúy Thục Hiền không chú ý tới vẻ mặt của Lương Thế Thông có chút thay đổi, sau khi buông tay anh ra thì nói: “Đồng chí Lương, vậy anh nhớ tìm người đến cầu hôn, tôi đi trước đây.”
“Tôi đưa em về.” Lương Thế Thông nói xong, cũng không đợi Qúy Thục Hiền trả lời, anh đã sải bước đi về phía trước.
Qúy Thục Hiền đuổi theo.
Mặt trăng đã lên cao hơn một chút, phủ lên mặt đất một lớp ánh sáng trắng, khỏi phải nói, bây giờ đã gần mười lăm, mặt trăng treo trên đỉnh đầu đã rất tròn.
Qúy Thục Hiền đi bên trái Lương Thế Thông, cách anh một mét. Hai người đi trên đường không ai nói gì.
Sắp đến viện Tri Thanh, Lương Thế Thông nhìn lại, anh nhìn về phía Qúy Thục Hiền.
“Sau khi kết hôn, sau này em phải sống ở đây, có thể sẽ không thể trở về thành phố được.”
“Tôi biết.” Thanh niên trí thức muốn trở về thành phố rất khó, trong thôn có không ít thanh niên trí thức đều gắn bó, kết hôn sinh con ở nơi này, cô mới tới nơi này sáu ngày, chuyện trở về thành phố cũng không biết phải đến ngày tháng năm nào. Tại sao phải mong đợi những điều không biết lúc này mới xảy ra chứ, cuộc sống hiện tại mới là quan trọng nhất.
Lương Thế Thông không nói gì nữa, đưa Qúy Thục Hiền đến cửa viện Tri Thanh: “Ngày mai tôi sẽ tìm người tới cầu hôn.”
Ngày mai cầu hôn, tốc độ rất nhanh, Qúy Thục Hiền có chút vui sướng, hai má cô cũng có chút phiếm hồng.
“Được rồi. Tôi đi trước đây.” Qúy Thục Hiền nói xong xoay người, bước nhanh vào trong viện Tri Thanh.
Lương Thế Thông nhìn cô đi vào bên trong, mới xoay người đi về nhà.
Khi Qúy Thục Hiền trở về phòng, Lưu Mai còn chưa ngủ, thấy cô đi vào, kéo cánh tay cô lại, kéo cô vào góc nhỏ giọng hỏi: “Thục Hiền, em và đồng chí Lương đã nói chuyện chưa?”
“Đã nói xong rồi, ngày mai anh ấy sẽ tìm người tới đây cầu hồn.” Qúy Thục Hiền cười yếu ớt trả lười, trong đầu vẫn còn hình ảnh khi Lương Thế Thông nói những lời này, dưới ánh trăng, người đàn ông rất nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như phát ra ánh sáng, dưới ánh trăng ngũ quan của anh càng trở nên đẹp đẽ.
“Nhanh vậy sao, vậy sau khi anh ta đến cầu hôn, hai người sẽ kết hôn lúc nào?” Lưu Mai giật mình, chị cứ nghĩ rằng sẽ phải chờ thêm vài ngày chứ.
“Hẳn là rất nhanh thôi, chị Lưu, chị đã rửa mặt chưa? Em hơi mệt, nên đi bưng nước rửa mặt trước đây.” Buổi sáng làm việc trên cánh đồng, buổi chiều phải đi thị trấn một chuyến, cô rất mệt mỏi, muốn rửa mặt nằm lên giường nghỉ ngơi.
“Được, vậy em nhanh đi rửa mặt đi.” Lưu Mai buông Qúy Thục Hiền ra, thả cô đi rửa mặt.
Nhà họ Lương, bình thường lúc này người nhà họ Lương đều đã tự về phòng mình nằm ngủ rồi, hôm nay vào giờ này, đèn dầu trong nhà họ Lương vẫn còn sáng. Minh Huy và Hân Hân đã trở về phòng ngủ. Bà Lương ngồi đối diện với Lương Thế Thông nhìn về phía anh: “Thế Thông, con gọi mẹ là có chuyện gì sao?”
“Mẹ, con sắp kết hôn, đối tượng là một thanh niên trí thức mới tới, họ Qúy, tên là Qúy Thục Hiền. Ngày mai mẹ tìm bà Vương đến viện Tri Thanh cầu hôn giúp con.” Lương Thế Thông ngồi đối diện bà Lương, trực tiếp nói rõ đối tượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT