Thật như sét đánh giữa trời quang.

Trường Tình ngây ngốc, hoa cũng mặc kệ, đi tìm Robben khắp nơi, còn nhờ ông chủ cửa hàng tìm giúp.

Nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy lông chó đâu chứ đừng nói là chó.

Trên trán Trường Tình đổ mồ hôi hột, sắc mặt tái mét, thật không khác gì trời sập.

Trước kia cô gặp qua không ít chuyện sợ hãi, làm bài thi, không cẩn thận làm hỏng cái tẩu mười mấy vạn của ba, lái xe của Trường Tâm đâm vào tường bị hỏng…

Những họ đều là máu mủ tình thâm với cô, mắng mắng đánh đánh là thôi nhưng Tống Sở Di thì khác, là Yến gia bọn họ cần tới Tống gia, anh ta là ông xã chẳng thân thiết với cô…ở trong lòng anh ta nói không chừng cô còn chẳng bằng một sợi lông của Robben đâu.

Xong rồi, xong rồi, cô chắc chắn là người đàn bà đầu tiên bị ly hôn tống ra khỏi cửa vì làm mất chó rồi.

Còn có Robben đáng yêu nữa, nói không chừng sẽ bị bọn họ vô lương buôn chó nào đó bán tới cửa hàng thịt chó, hiện tại bán chó có thể kiếm tiền, ngay cả chó chết bị chôn rồi còn bị đào ra bán nữa là.

“Ôi người đẹp à, đừng có khóc mà.” Ông chủ an ủi: “Cầm ảnh con chó dán đi khắp nơi xem có tìm được không.”

“Ông chủ à, ông không hiểu, con chó này không phải là chó của tôi.” Trường Tình hoảng sợ nói: “Là chó của ông xã tôi đấy.”

“Chẳng lẽ làm mất chó thì ông xã cô sẽ ăn thịt cô hay sao?” ông chủ lại nói.

Trường Tình run rẩy nói: “Ông không hiểu đâu, ông xã tôi cần chó chứ không cần người?”

Ông chủ: “…”

Trường Tình gấp không biết làm sao, xong rồi, xong rồi, 2h30 cô còn phải tham gia một hoạt động quảng cáo nhãn hiệu, nếu không đi sẽ phải đền tiền vi phạm hợp đồng.

Cô nhận mệnh nên chỉ có thể gấp gáp gọi cho Tống Sở Di.

Mới hơn 1h, Tống Sở Di vừa ở phòng khám đi ra, còn chưa ăn trưa, anh cân nhắc nên đi ăn hay đi kiểm tra mấy ca bệnh đặc thù thì di động vang lên.

Trượt nghe, sau đó trong điện thoại truyền đến thanh âm lí nhí của Trường Tình: “Tống Sở Di, tôi nói với anh chuyện này, anh phải bình tĩnh một chút, 11h tôi mang Robben đi mua hoa, vốn dĩ không định mang nó theo đâu nhưng mà nó dính tôi quá, tôi đóng cửa nó sẽ quậy trong nhà, tôi… tôi không đành lòng nên mang nó theo, ai mà biết lúc đang xem hoa thì nó chạy đi đâu, rõ ràng tôi đã buộc nó lại rồi…”

Tống Sở Di đứng bật dậy, gương mặt trầm xuống: “Ai bảo em mang nó ra ngoài? Em đang ở đâu?”

Trường Tình báo vị trí, Tống Sở Di chỉ hận không thể lột da cô: “Em chờ ở đó cho tôi, tôi tới ngay.”

“Bác sĩ Tống, cậu đi đâu vậy?” bác sĩ Nghiêm ở bên cạnh hỏi.

“Tôi mất chó rồi.”

Tống Sở Di không kịp ăn trưa, anh vừa đi về bãi đậu xe vừa gọi cho bác sĩ Tân nhờ thay ca, hôm nay bác sĩ Tân trực ca đêm đương nhiên vui vẻ đổi với anh.

Trên đường đi, Tống Sở Di nổi trận lôi đình, Yến Trường Tình này thật là được mà, dọn tới mấy tiếng mà đã gây ra họa lớn.

Anh thật hối hận khi chọn phải đối tượng kết hôn là cô.

Hôm nay mất chó, có phải ngày mai ra ngoài sẽ quên khóa cửa hay không?

Đến cửa hàng hoa và cây cảnh, Tống Sở Di trầm mặt đi qua, lúc thấy Trường Tình, gương mặt anh lạnh thấu, đang muốn dạy dỗ cô một trận thì đã thấy cô nước mắt lưng tròng nghẹn ngào nói: “Anh… muốn mắng… thì mắng đi, đánh…Cũng được…tôi…Không cố ý…Chỉ cần…có thể tìm được…Robben, bảo tôi…Làm trâu làm ngựa cho anh … cũng được.”

Cô khụt khịt, đôi mắt đào hoa ngấn nước mắt, khóc đỏ cả mũi, bộ dáng thiên kiều bá mị, nĩu nịu giống như hoa mẫu đơn sau cơn mưa vậy.

Tống Sở Di muốn mắng ra miệng đột nhiên không mắng nổi nữa.

Trường Tình hít mũi, quay người gạt nước mắt.

Nhìn cô uất ức như vậy, bất cứ người đàn ông nào nhìn cũng sẽ mềm lòng.

Ngay cả ông chủ cửa hàng cũng không đành lòng nói: “Vị tiên sinh này, cậu đừng mắng bà xã của cậu, cô ấy cũng lo lắng lắm, chó đi lạc cũng chạy tìm khắp nơi, lại sợ cậu cần chó không cần cô ấy cho nên vẫn luôn khóc đấy.”

Biểu tình của ông chủ giống như đang nói nếu cậu cần chó mà không cần bà xã thì thật không phải đàn ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play