“Trường Tình, là em sao?” sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Trường Tình quay đầu lại, cô nhìn thấy Phó Dũ đứng dưới ánh trắng, thân hình vĩ ngạn đứng trước mặt cô như định núi áp tới làm trái tim cô đập lỡ một nhịp: “Phó… Phó tổng…”

Cô bật dậy, Phó Dũ nhìn thấy cô như vậy thì bật cười: “Lại không phải ở phòng bao như lần trước, cứ gọi anh như trước kia đi.”

Cấp dưới đi theo bên người anh ta thấy vậy thiếu chút nữa thì cả kinh rớt quai hàm, vị lão tổng nhà anh ta ngày thường cười thì cười nhưng luôn có cảm giác âm khí nặng nề, cười nhộn nhạo thế này đúng là lần đầu mới thấy.

Trường Tình nghe vậy, trong lòng chua xót, trước kia cô luôn ngọt ngào gọi anh là anh Phó Dũ nhưng anh không bao giờ là anh Phó Dũ của cô nữa, anh ấy là bạn trai của Quản Anh.

“Vị này chính là Tả Khiên sao?” Phó Dũ nhìn Tả Khiên, cười duỗi tay với anh ta: “Chào anh, tôi là Phó Dũ.”

Người bình thường sẽ không biết được tên của Phó Dũ nhưng là người trong giới nhiều năm, Tả Khiên vẫn biết được, Phó Dũ chính là tổng giám đốc mới nhậm chức không bao lâu của Thượng Vĩ, tuổi trẻ gian xảo như hồ ly, anh ta chưa thấy qua Phó Dũ nhưng nghe mấy người bạn chơi thân có nhắc tới Phó Dũ, ai cũng run như cầy sấy, nói đắc tội ai cũng đừng đắc tội Phó Dũ.

“Phó tổng, xin chào, nghe danh đã lâu.” Tả Khiên lập tức đứng lên nói.

“Lời này hẳn là tôi nói mới đúng.” Phó Dũ nhếch môi cười nói: “Người dẫn chương trình ưu tú nhất không phải anh thì không là ai khác, mấy năm nay ít nhiều có anh chiếu cố cho Trường Tình.”

Lời này của anh ta khiến Tả Khiên ngẩn ra, Phó Dũ tiếp tục nói: “Trường Tình và tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã.”

Trường Tình cúi đầu cười khổ.

Tả Khiên cảm thấy trong lòng phức tạp, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Phó Dũ và Trường Tình lại quen biết từ nhỏ, nhìn ánh mắt dịu dàng của Phó Dũ khi nhìn Trường Tình, có thể làm một người đàn ông quát tháo trên thương trường có biểu tình như vậy chắc chắn người kia có địa vị không bình thường ở trong lòng anh ta, anh ta vẫn luôn cho rằng mình đã cách Trường Tình rất gần nhưng hiện tại lại cảm thấy rất xa.

Ngay cả vừa rồi muốn thổ lộ lúc này cũng thiếu vài phần tự tin.

“Khó có khi có thể gặp nhau ở đây cũng coi như có duyên, cùng nhau dùng bữa đi.” Phó Dũ kéo ghế dựa ngồi xuống.

Cấp dưới của anh ta nhanh chóng gọi người mang thực đơn tới.

Trường Tình giả vờ trấn định hỏi: “Anh Phó Dũ, sao anh lại tới nhà hàng này?”

“Nhà hàng này không tồi, trước kia anh thường tới, anh không muốn ở một mình còn phải nấu nướng cho nên tan tầm sẽ tới nơi này.” Phó Dũ tươi cười nói: “Vốn dĩ mấy hôm nay đang định liên lạc với em nhưng mà bận đi công tác nơi khác, còn nghĩ buổi tối gọi điện thoại hẹn em nhưng không nghĩ tới ăn cơm tối lại gặp được.”

“Đúng thế.” Trường Tình tìm đề tài: “Hiện tại anh sống một mình sao? Bác trai, bác gái đâu?”

“Ba anh ở Hongkong, mẹ ở bệnh viện, gần đây thân thể của bà không được tốt.”

“Bác gái làm sao vậy? không phải lúc trước thân thể của người vẫn rất tốt sao?”

“U não.” Đôi mắt của Phó Dũ ảm đảm hẳn: “Bà sắp làm phẫu thuật, mẹ anh rất thích em, lúc nào em rỗi có thể qua thăm bà một chút, bình thường chỉ có hộ lý ở bên cạnh bà, bà cũng rất nhàm chán.”

“Vâng ạ.” Trường Tình gật đầu, lúc trước mẹ Phó rất tốt với cô.

……

Một bữa cơm tối, thi thoảng Phó Dũ sẽ trò chuyện với Tả Khiên cho nên dù ba người ngồi chung bàn cơm cũng sẽ không thấy xấu hổ, không đến nỗi không có gì để nói.

Gần 8h, Phó Dũ yêu cầu được thanh toán.

“Trường Tình, anh đưa em về.” Phó Dũ rút ra một điếu thuốc, kẹp lên tay mà hút.

Tả Khiên vừa muốn mở miệng, Trường Tình đã vội vàng gật đầu: “Cũng được, Tả lão sư, ngày mai gặp lại ở đài.”

Hiện tại cô rất sợ hai người ở bên nhau, Tả Khiên sẽ nói ra chuyện có thể phá vỡ tầng quan hệ lúc này, hai chọn một, cô tìn nguyện ngồi xe Phó Dũ.

Ngồi lên chiếc xe Porsche, từ gương chiếu hậu, Phó Dũ nhìn thấy Tả Khiên vẫn đứng nguyện tại chỗ.

Anh ta thu hồi tầm mắt, hỏi: “Tả Khiên này có hứng thú với em thì phải.”

Trường Tình bị dọa nhảy dựng.

“Anh nhớ rõ hình như anh ta 33 tuổi thì phải, lớn hơn em cả chục tuổi, đừng nên suy xét.” Phó Dũ không thèm để ý nói ra một câu.

Trường Tình nhìn anh ta nói: “Không phải lúc trước anh nói tìm bạn trai thì tìm người lớn tuổi một chút hay sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play