Lời của Tần Man lại chẹn họng Khổng Nghĩa lần nữa, anh ta tức giận đến nỗi cuối cùng chỉ có thể cứng rắn ném đi một câu: “Nội vụ đã có thể chú ý, vậy huấn luyện thân thể kế tiếp cũng hi vọng cậu có thể chăm chỉ hơn."

Tiếp đó anh ta liền xoay người đi ra ngoài cửa.

Ngoài cửa một đám tân binh lập tức tránh đường, trong lòng lại không kìm được kinh ngạc.

Huấn luyện viên cứ như vậy... Đi rồi?

Phải biết, có thể bình an vô sự, không phải nghe lời mắng mỏ nào rời đi như thế, đối với Tần Man chính là lần đầu.

Huống chi mới vừa rồi Tần Man còn chống đối anh ta như thế, khiến anh ta không xuống nước được như vậy.

Đang lúc trong lòng mọi người cảm thấy tên nhóc Tần Man này phúc lớn mạng lớn liền nghe thấy Ngô Hành sau khi đi vào trong ký túc xá cảm thán một tiếng: “Ông trời của tôi ơi, tên nhóc cậu cần cù có thể chữa vụng được đấy, nhìn cậu thu dọn, lại nhìn sang bọn tôi thu dọn, đơn giản có thể dùng ổ chó để hình dung a."

Người ngoài cửa một mực âm thầm nhìn lén nghe thấy lời này của Ngô Hành, nhao nhao tràn vào, đồng thời cũng hùa nhau cảm thán liên tục. 

"Wow, ngay cả bàn chải đánh răng cũng để cùng một góc, thật là lợi hại a. Tần Man, cậu tốn bao nhiêu công sức vậy?" 

"Còn có giày, để ngay ngắn quá, hoàn toàn chính là một đường thẳng."

"Còn có chăn mền này nữa, đúng là hoàn mỹ."

"Này này này, đừng sờ linh tinh!"

Ngô Hành nhìn thấy đám người kia sờ soạng lung tung giống như ngắm cảnh du lịch trong ký túc xá, lập tức đuổi đám người này ra ngoài.

Đám người bị Ngô Hành triệt để ngăn cách sau cánh cửa.

"Cậu tập lúc nào vậy, sao chúng tôi lại không biết?" Lưu Văn Viễn cũng cảm thấy rất thần kỳ, anh ta không ngờ Tần Man có thể thu xếp đến mức không nhuốm bụi trần như vậy.

"Khi nghỉ bệnh."

Tần Man vẫn dùng cách nói đối phó với Khổng Nghĩa để qua loa tắc trách một lần, ngay cả Khổng Nghĩa cũng không có cách nào, Lưu Văn Viễn dĩ nhiên cũng không có gì có thể nói.

"Vậy cậu phải nói với chúng tôi sớm chứ, như vậy cũng sẽ có thể tránh khỏi trận phạt này."

"Nói đúng đó, vừa rồi cậu nói sớm một chút thì đã không xuất hiện loại hiểu lầm đó. Có điều lời nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi cậu vẫn rất có nghĩa khí a, thế mà chịu phạt chạy cùng chúng tôi, xem ra tên nhóc cậu cũng không phải chỉ biết khóc a." Ngô Hành cười vỗ xuống bờ vai của cô, rất sảng khoái đề nghị: “Được rồi, nể tình hôm nay cậu trượng nghĩa với anh em như vậy, hôm nay tắm rửa sẽ dẫn theo cậu!" 

Tắm... Tắm sao?!

Lúc này Tần Man nhíu mày lại.

Vừa rồi khi ôm mình đã đang lo lắng sẽ bại lộ, bây giờ nếu thật sự đi theo đám người này đi nhà tắm, chuyện đó càng ầm ĩ không thể vãn hồi.

Nhưng mà, còn không đợi cô tới kịp mở miệng từ chối, đã nghe thấy Lưu Văn Viễn tán thành phụ họa: “Ý kiến này này không tệ, vừa rồi chạy tôi cả người toàn mồ hôi bẩn, đã sớm muốn tắm rồi."

"Vậy tôi đi lấy quần áo." Ngay cả Trần Quần cũng không có bất kỳ phản bác gì phối hợp.

Tần Man thấy đám bọn họ tích cực chuẩn bị như vậy, liền lập tức mở miệng: “Không cần, các cậu đi đi." 

Ngô Hành dẫn đầu thu dọn xong quần áo, nghe thấy Tần Man từ chối, không khỏi nhíu mày: “Đừng a, cậu đã nghĩa khí như thế, chúng tôi sao có thể vứt bỏ cậu được nữa."

"Tôi còn muốn quét dọn một chút." Tần Man kiếm cớ từ chối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play