Ngô Hành đáng thương chỉ là muốn ôm cô một chút mà thôi, hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị gì, có thể nghĩ kết cục của anh ta thảm cỡ nào.
"Á ——!" một tiếng hét thảm qua đi, Ngô Hành không có chút sức chống đỡ nào, trực tiếp đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Mọi người nhìn thấy anh ta ôm lồng ngực của mình, đau đến nỗi hít vào mà không thở ra được.
Hai người bên cạnh và người vây xem trên sân bóng rổ nhìn thấy Tần Man đột nhiên ra tay, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Bọn họ không nhìn lầm đấy chứ?
Tần Man yếu ớt thích khóc thế mà đánh luôn cả Ngô Hành?!
Lần này, không chỉ là người ở ngoài xa, mà ngay cả Lưu Văn Viễn và Trần Quần cũng ngơ ngác nhìn Tần Man.
Tần Man bị vây xem biết lúc này mình bị chú ý cỡ nào, vì có thể quay đi, cô thở phì phò nói một câu: “Tôi không thích đàn ông, đừng ôm tôi."
Cô vừa nói xong, đám người vốn còn ngây ra lập tức phá lên cười vang, trong nháy mắt chuyển lực chú ý sang vấn đề giới tính, còn có người thậm chí không sợ chết gào lên.
"Ha ha ha, Ngô Hành, thì ra cậu còn có đam mê đó à."
"Ngô Hành, xem ra cậu cũng không được lắm nha, ngay cả tên nhóc Tần Man này cũng ghét bỏ cậu rồi."
"Ngô Hành cậu hãy nói thật đi, cậu vào quân đội không phải là tìm đối tượng cho mình đấy chứ?"
Lập tức, lại là một trận cười vang.
Lúc này Ngô Hành liền muốn nhảy dựng lên phản bác, đáng tiếc còn chưa kịp, đã nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng quát lớn của Khổng Nghĩa: “Các cậu đang làm gì đấy!"
Đám người kia nhìn thấy Khổng Nghĩa đến đây, từng người vội vàng đứng thẳng, cùng nhau hô một tiếng: “Huấn luyện viên!"
Khổng Nghĩa đi đến trước mặt mấy người bọn họ, lạnh giọng hỏi: "Năm cây số chạy xong chưa?"
"Báo cáo huấn luyện viên, đã hoàn thành rồi." Trần Quần đứng ở nơi đó đáp.
Khổng Nghĩa nhìn lướt qua Tần Man đứng ở bên cạnh chỉ thở mà không nói câu nào, hỏi: "Tần Man cũng hoàn thành à?"
Đề cập đến chuyện này Lưu Văn Viễn cũng có kích động không nhỏ, trực tiếp trả lời: "Đúng vậy, đã hoàn thành."
Khổng Nghĩa sững sờ, hiển nhiên có chút không dám tin Tần Man lại có một ngày có thể không rên một tiếng chạy xong toàn bộ hành trình cùng những người khác.
Ở trong trí nhớ của anh ta, tên nhóc này chưa từng chạy xong toàn bộ hành trình, trên cơ bản chỉ chạy một vòng, nhiều nhất là hai vòng đã bắt đầu vừa đi vừa nghỉ, nếu là cứ cố ép, không phải choáng váng thì là trật chân, tóm lại không có một ngày nào sống yên ổn, vậy mà hôm nay lại có thể chạy xong toàn bộ hành trình rồi?
Đây quả đúng là tin tức bùng nổ!
Khổng Nghĩa bởi vì quá kinh ngạc, đến mức không để ý lời Lưu Văn Viễn đoạt tranh nói, chỉ là cảnh cáo bọn họ lần nữa: “Lần sau còn dám tính toán, bày trò, nhanh nhảy, thì chạy cả đêm cho tôi!"
"Rõ!"
"Còn có Tần Man!" Khổng Nghĩa chuyển ánh mắt đến trên người cô, mang theo khinh thường và răn dạy: “Trải qua lần này tôi hi vọng cậu có thể hiểu rõ, bây giờ là cậu làm liên lụy toàn bộ ký túc xá! Nếu như không phải cậu không có cách nào quản lý tốt nội vụ của mình, thì không đến mức khiến ba người này nghĩ ra ý tưởng này, thậm chí cuối cùng còn phải chạy cùng cậu nữa! Cho nên, xin có thể có chút tự mình hiểu lấy!"
Sau khi nói xong, anh ta liền nói một câu giải tán.
Điều này khiến ba người Ngô Hành lập tức nhẹ nhàng thở ra.
May quá, may quá, cuối cùng cũng qua cửa.
Nhưng mà đang lúc bọn họ yên lòng, đột nhiên liền nghe thấy Tần Man bên người đứng dậy, chủ động gọi Khổng Nghĩa lại.
"Chờ một chút!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT