-Cô chủ!, đừng có bằm lấy bằm để mấy con cá tội nghiệp đó thêm nữa, thứ chúng ta cần là cá khúc chứ ko phải là cá bằm, chúng ta kho cá chứ ko phải là nấu cháo cá cho trẻ sơ sinh đâu, cô chủ_Hồ quản gia sửa lại gọng kính đen, đôi mắt nghiêm-trọng-hóa-vấn-đề nhìn đăm đăm vào 3 nạn nhân lúc nãy hãy còn tươi nguyên giờ đã thành món thịt bằm trong tay thiếu phu nhân trẻ dòng họ Hàn Gia
-Sao tôi lại phải ở đây làm mấy cái thứ này trong khi có người lại đi chơi ở Ý chứ?_Hàn thiếu phu nhân bĩu môi lằm bằm ông chồng bội bạc, đôi má phớt hồng lại phòng lên, bực bội khi nghĩ đến ông chồng mình nhăn răng cười thỏa thích trong khi mình lại phải đứng đây bằm cá.
-Cô chủ, cậu chủ có công việc bận ở Ý nên phải sang đó ngay để giải quyết chứ ko rảnh rỗi chơi bời như cô chủ đâu_Hồ quản gia gằn giọng giải thích, đôi lúc lại quay sang liếc nhìn biểu hiện của chủ nhân mình, trong lòng có chút gì đó thỏa mái mỗi khi thấy sự nghi hồ trên mặt con người kia giãn xuống.
-Làm việc mà những 2 ngày rồi ko về? Đi chơi thì nói thẳng ra đi, có gì mà giấu chứ, có mời đây cũng chả thèm_Hàn thiếu phu nhân lẩm bẩm, đôi tay cầm con dao sắc cứ vung vẩy, một chút lại chém mạnh lên thớt để giải tỏa sự bức tức trong mình (Đây là chiêu giận cá chém thớt có một ko hai của Hàn Gia, trẻ nhỏ ko được làm theo) Chợt như nhận ra điều gì đó, cô quay sang nhìn Hồ quản gia đang thu lu ở một gốc bàn, thắc mắc_Sao ta lại phải nấu đi nấu lại mấy cái thứ này trong khi ta đã làm chúng mấy lần vào ngày hôm qua rồi hả?
-Cô chủ!..._Hồ quản gia từ từ trả lời câu hỏi, cố lục tìm trong đầu những từ ngữ thích hợp để miêu ta chiến tích ngày hôm qua của ai đó_...những món hôm qua, tất cả có 5 món cá và 6 món canh, chúng đều có 1 điểm chung duy nhất là hạ độc tất cả mọi sinh vật đã từng nếm qua chúng ngoại trừ điểm chung là chúng đều sinh ra từ bàn tay vàng ngọc của cô chủ.
-Hả?_Hàn thiếu phu nhân tròn xoe mắt tò mò nhìn Hồ quản gia, sự thích thú lộ rõ mồn một qua từng nét mặt của con người đang chờ đợi câu trả lời tường tận hơn từ ai đó.
-Vâng, cụ thể là thế này 2 con chó cảnh mà Cậu chủ mấy ngày trước mới đem về từ Mĩ đã vô tình ăn phải những món ngon của lạ của cô chủ khi đang dạo chơi trong vườn, 20 phút sau chúng lâm vào tình trạng hoảng loạng và điên dại, bây giờ đang được chữa trị trong bệnh viện thú y. Con chuột cảnh của một người viễn khách Ytalia biếu cậu chủ một tháng trước đã ngã lăn ra chết khi nếm qua món cá kho mà cô chủ mất 2 tiếng chế tác và điều đáng tiếc là 3 con lợn nái thuộc hạng lâu đời trong biệt thự này đã từ trần sau khi giải quyết xong mấy món đặc sản của cô chủ..._Sau khi liệt kê một loạt "vụ án" liên quan đến thức-ăn-của-cô-chủ, Hồ quản gia thở dài nhìn vẻ mặt ngây ngô vô số tội của chủ nhân mình, bà nghiêm nghị hỏi mỉa mai_...cô chủ thấy có nên làm lại hay ko đây? May mà cô chủ vẫn chưa nếm qua chúng vì mải giải quyết vấn đề riêng, nếu ko thì....
-Ưhm, theo ta nghĩ thì..._Hàn thiếu phu nhân đưa tay sờ cằm, ra vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi_2 con chó cảnh điên dại là do chúng mê thức ăn ta làm đến nỗi điên luôn, người ta có câu :Yêu đến điên dại mà. Con chuột bạch chết là vì trước khi thử món của ta nó ăn phải thuốc diệt chuột trong biệt thự, sau khi tiêu hóa xong một miếng cá kho thì chất độc đã phát tác nên nó mới thẳng cẳng ra đi, còn 3 con lợn nái thì do tuổi già sức yếu, tham quá nên dạ dày mới bị thủng vì ko nhét nổi cuối cùng chịu ko được thì từ trần..._Hàn thiếu phu nhân nhoẻn miệng cười nhìn Hồ quản gia đang thộn mặt ra, ko biết là vì bài hùng biện sắc sảo của chủ nhân hay vì sự giải thích phi lí đó đã khiến bà ấy như vậy nữa.
-Thiếu phu nhân..._Hồ quản gia sau khi tỉnh "rượu" mới bắt đầu lên tiếng_...thiếu phu nhân, cô...xin cô hãy ra khỏi căn bếp này cho...
-Sao thế? Ta vẫn chưa nấu xong mà_Hàn thiếu phu nhân nhìn Hồ quản gia đang ngồi phục xuống đất, vẻ mặt thất vọng tràn trề trong bà khiến cô thực sự khó hiểu, khiến cô ko thể giấu nổi sự tò mò mà tiến lại gần.
-Bà sao vậy?_Vị chủ nhân bé nhỏ ngồi chỏm xuống trước mặt Bà quản gia già, đưa đôi tay trắng muốt khẽ chạm nhẹ vào lớp gia nâu sạm nhăn nheo trên vầng trán thô, khuôn mặt lo lắng ko hề trưng diện nhưng lại tràn đầy trong đôi mắt ngấn lệ tưởng như sắp rời những giọt nước trong mặn.
-Tôi...tôi..._Bà quản gia ấp úng, khuôn mặt cộc cằn thoáng nét bối rồi dưới những lọm tóc khô lõa xõa trước mặt, có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, bà cảm nhận được sự dịu dàng của con người bà từng luôn đề phòng, cảnh giác. Chưa bao giờ bà từng nghĩ sẽ hòa hợp được với con người này bởi lẽ vì một lí do sai lầm đơn giản. Trước đây bà cũng đã từng tin tưởng, đã từng một chút dại khờ vì cái mặt nạ thiên thần được tạo dựng quá hoàn hảo trên khuôn mặt này mà quên bén mất sự hồ nghi luôn thường trức trong chính con người vốn được sinh ra để trở thành một quản gia thực thụ, để rồi lỡ đẩy cậu chủ trẻ đáng kính của mình vào một vở kịnh đã có sẵn từ trước của con quỷ trước mặt.
-Bà sao thế? Đừng có lơ tôi vậy chứ?_Cô chủ nhỏ nhắn buông lời vàng ngọc "tra hỏi" con người đang run rẩy trước mặt, câu nói thoáng chút đùa giỡn pha nhạt, như thể muốn làm giảm bớt cái ko khí căng thẳng ko nên có nơi đây.
-Cô chủ...cô...nên ra khỏi đây ngay_Người đàn bà già cả ngập ngừng như cố kìm nén một điều gì đó, đôi mắt nâu sẫm mở căng nhìn khoảng trống đối diện trước mặt, có lúc lại ánh lên một ý muốn hoang tưởng xa vời ko được phép trong đáy mắt. Bà giơ bàn tay chai sạm xua đuổi con người trước mắt, giọng nói cộc cằn vốn có từ bao đời giờ trở nên êm dịu đến kì lạ nhưng sự đe dọa trong từng câu nói đay nghiến vẫn ko thay đổi_Cô chủ xin hãy đi cho...trước khi tôi làm một điều gì đó làm tổn hại cô.
-Tổn hại?_Cô gái nhỏ sựng người sau vài giây nghĩ ngợi, như chợt cảm thấy mùi nguy hiểm đang gần kề, cô lùi ra phía sau lảng tránh rồi bật dậy, chăm chăm nhìn bà quản gia một lúc lâu như để kiểm nghiệm lại cảm giác của chính mình, như một con thú đánh hơi được mối đe dọa cô chạy biến ra khỏi căn phòng thoảng thoảng mùi tanh của máu, ko thèm ngoảnh lại nhìn sự chuyển động bất thường của người đàn bà thô lỗ.
Bà quản gia ngã người vào bức tường đá sau lưng, đôi mắt sắc lạnh vô định nhìn lên khoảng tường trắng đơn điệu trên trần nhà, bóp méo cái suy nghĩ luôn hiện hữu nãy giờ trong đầu, bà ta thở hổn hển như vừa trải qua một sự giằng co khốc liệt nào đó giữa ham muốn và trách nhiệm rồi khẽ cười nhẹ một nụ cười khinh bỉ. Ko phải bà khinh bỉ cô, người bà ta đã và đang phụng sự mà thứ bà ta khinh bỉ chính cái ngu dốt trong chính bà ta, vì chẳng ai lại đi thương hại một kẻ ko biết bao nhiều lần mưu mô toan tính để lường gạt người khác cả, chỉ có bà. Nếu sự thương hại nhạt nhẽo đó mất đi, có lẽ bà ta đã ko chút chần chừ mà bẻ gãy chiếc cổ gầy đối diện kia cho dù cái trách nhiệm cao cả của bà có lớn đến đâu đi chăng nữa, thì sự ham muốn mới chính là thứ mạnh mẽ nhất luôn hiện hữu trong con người vốn dĩ đã mất đi những xúc cảm tầm thường của con người. Vậy mà trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, sự thương hại héo úa từ lâu lại trỗi dậy trong quả tim sắt lạnh chỉ vì sự chạm khẽ bất ngờ của một bàn tay mát lạnh nhưng lại ấm áp trong lòng bàn tay, thật phũ phàng. Nhắm mắt lại, bà ta để mặc cho những cơn gió nhẹ thoảng qua hùa vào những lọm tốc đen đã có chút ngả bạc rồi thở dài mãn nguyện, khẽ lẩm bẩm với chính mình: "Ơn chúa, cô đã nhanh chóng hiểu được ý tôi, cô chủ, nếu ko có lẽ, nơi đây sẽ vướng mùi tanh của máu mất, như thế sẽ chẳng hay ho chút nào."
Căn biệt thự trống trải hơn bao giờ hết, đám gia nhân ngày ngày huyên náo giờ đã tíu tít ở ngoài siêu thị chỉ vì cái nguyên nhân siêu đẳng do một tay vị chủ nhân trẻ của họ đã gây ra 2 ngày trước. Thực ra, với một căn biệt thự to lớn bằng một phần tư hòn đảo như thế này thì chuyện thiếu hụt thực phẩm là chuyện ko thể nào xảy ra, vậy mà, chỉ trong vẻn vẹn có hai ngày, toàn bộ lương thực ở đây đã bị lấy sạch đi làm "thuốc độc" ấy con động vật đáng quý. Nguyên căn đơn giản nhất: Thiếu phu nhân Hàn gia vì đã quá hăng say trong việc nấu nướng đã dùng hết tất cả chỗ lương thức dự trữ trong kho để chế biến, và tất cả, như dự đoán, đều ra bãi rác an nghỉ hoặc đi vào cơ thể của mấy con vật xấu số mà náo loạn. Chính vì thế mà giờ đây, cái tủ lạnh to tướng có thể làm lạnh cả một con voi ma mút lại trống rỗng, sạch nhẵn hơn bao giờ hết. Điều đó đã khiến kẻ-đã-gây-ra-chuyện này trở nên bực tức vì cái bụng đói cứ réo từ sáng tới giờ. Mệt nhoài, vị thiếu phu nhân trẻ ngôi buồn nhìn vào tô mì sạch nhẵn vừa mới giải quyết tạm, cô bĩu môi chán chường :"Một tô sao đủ" rồi lững thững lê bước đi nghe cái điện thoại chết tiệt nãy giờ chẳng có cha nào chịu cầm mấy (còn ai nữa đâu mà cầm).
-CÁI QUÁI GÌ VẬY?_Vì bụng đang đói nên cô hất hàm, sự bực bội quyện lẫn vào câu nói, khiến người bên kia khẽ giật mình.
-À...xin lỗi, có bà quản gia ở đây ko?_Tiếng người đầu dây bên kia nhẹ nhàng đáp (phải như người ta chớ)
-Hừm, bà ta ở đâu sao tôi biết, có gì thì nói đi!_
-À, vậy nhờ cô chuyển lời với bà quản gia rằng hôm nay cậu chủ ko thể về biệt thự được, ngày mai sẽ về nhé!_Cô gái bên kia nhanh nháu nhắn lời nhắn cần thiết của mình rồi tắt máy, ko kịp nghe phản ứng của người bên này.
-Hơ?_Hàn thiếu phu nhân thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại đang nắm chặt trên tay, có cái gì đó trong lòng khiến cô khó chịu đến nỗi chỉ muốn quát lên nhưng lại ko biết tại sao lại thế.
Cúp máy cái rụp, cô toan bước đi thì tiếng chuông quen thuộc vừa nãy lại kêu lên, như đã chờ đợi, cô cầm máy để hờ vào đôi tai đang đỏ rực lên.
-Ai đó?_Cô nhẹ nhàng hỏi, vẫn còn đôi chút mơ hồ về cuộc đối thoại lúc nãy.
-Ai vậy?_Lại là một giọng nữ cất lên, nhưng lại có sự khác biệt lớn về âm điệu bất cần và sự nhả từ nhanh mạnh của một người đang trong cơn hoảng loạn.
-Ơ, tôi...tôi_ Có chút nghi hồ, Hàn thiếu phu nhân ấp úng, đôi mắt tràn đây sự khó hiểu về những khúc mắc trong mình, mà bây giờ vấn đề lớn nhất là tại sao lại cô lại cảm thấy khó chịu và mệt mỏi như phải nhắc đến cái tên mà chính mình ko bao giờ muốn nhắc đến_...là...Hà...Hiểu...Nghi_Cô từ từ nhấn mạnh từng chữ ko phải để cho con người ở đầu dây bên kia nghe thấy mà là để cho chính tâm trí cô nghe thấy. Cái tâm trí luôn quẫy động cuồng dại mỗi khi cô nhắc cái tên làm nên chính cô.
-Hà Hiểu Nghi?_Cô gái đầu dây hỏi lại với giọng điệu như ko thể tin được rồi lẩm bẩm một vài điều gì đó.
-Vâng_Cô khẽ đáp trả, chờ đợi câu nói tiếp theo của người đầu dây nhưng ko, chỉ là tiếng cúp máy nặng vang vọng đến tai cô cứ như thể, con người bên kia đã ko còn một chút kiểm soát nào nữa hoặc ngạc nhiên đến nỗi cuồng phẫn.
Chờ đợi trong tiếng tút...dài đằng đẵng, cô gái nhỏ nắm chặt điện thoại, vừa muốn cúp máy nhưng lại vừa muốn nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia vang lên. Chưa bao giờ cô có cảm giác này, cái cảm giác muốn nghe thấy một âm thanh quen thuộc nào đó mà trong lòng từ lâu chỉ biết mong mỏi, chờ đợi, chôn chặt ở sâu thẳm con tim, để rồi vỡ òa trong những giây phút vô thức, cho dù bây giờ cô chỉ là một con rối trống rỗng ko hơn ko kém. Cô thừ người rồi ngồi bệt xuống nền nhà lạnh lẽo, căn biệt thự thoáng đãng, rộng rãi giờ đây bỗng tối sầm lại khi một cơn mưa dông thình lình nặng hạt. Tâm trạng của chính cô bây giờ cũng vậy, tối đen và mịt mùng. Từng dòng suy nghĩ trong cô bất giác rơi vào sự hỗn độn đáng ngờ, dính chặt vào nhau và biến thành một mớ làu nhàu đáng kinh tởm như thể muốn giấu nhẹm đi những khúc mắt khó hiểu trong cô từ trước tới giờ, vén màn cho những thứ đáng chú ý hơn lúc này. Sự biển chuyện đột ngột của Hồ quản gia, cú điện thoại ko có mục đích của một cô gái nào đó với giọng nói cô cho là quen thuộc và hơn hết là một cuộc hẹn tanh mùi đe dọa của một kẻ nặc danh nào đó trong một tấm thiệp màu vàng cam sang trọng được đặt trong cặp xách cô lại hiện rõ mồn một hơn bao giờ hết, cơn mưa giông kia chợt tạnh hẳn. Nắm chặt hai bàn tay đã lành hẳn, cô cười mỉm nhìn khuôn mặt tràn đầy sự thích thú của chính mình đang phản chiếu qua nền nhà bóng lạnh và chờ đợi cuộc hẹn giữa cô và kẻ nặc danh nọ. Quả thật, đối với cô, đối mặt những thứ sắp xảy đến trong tương lai còn đáng để quan tâm hơn là ngồi lục lọi trong chiếc đầu trống rỗng những kí ức dường như sẽ chẳng bao giờ xuất hiện. Đó chính là thứ cô đã tìm thấy ở chính mình sau khi trải qua nhiều chuyện ở căn biệt thự này, đó là một tính cách của cô, có thể lắm chứ nhưng để chắc chắn hơn thì nên nói đó là bản năng của những kẻ sinh ra để săn mồi