Ở bên trong ngửi được một tràng mùi hương, mới đầu Trúc Tuế chỉ hơi nghi hoặc, thấp thoáng, mùi thơm càng ngày càng không rõ, phảng phất như có như không. Sau khi xác định lại, chân mày của cô ấy chau chặt, cảm xúc đầu tiên của cô ấy là buồn bực.

Quá tội lỗi.

Vào thời điểm này tại đây tụ hợp đủ loại AO, quả thực......

Đây không phải là tự đem bản thân ra đùa bỡn sao!

Omega cấp bậc cao, lại vừa phân hóa, thật sự rất yếu ớt.

Khó chịu, thực sự rất khó chịu. Bởi vì chỉ là đánh dấu tạm thời, trước tiên cô ấy có thể cảm nhận được gánh nặng của đối phương, gánh nặng này sẽ lại rơi xuống trên người của cô......

Hơn nữa, hôm nay ở hội trường lại có nhiều AO tới như vậy, cô ấy cũng không thể dùng vũ lực được.

Cùng Vinh Thanh Sơn nói một tiếng, Trúc Tuế lần theo mùi hương đi tìm.

Đến trước vườn hoa nhỏ, Trúc Tuế cũng tìm được đối tượng lấy mẫu. Sau đó, cô ấy lại biết được Tống Chân đã rời đi, lại vội vàng chạy theo......Tận cho đến nửa đường, cô ấy mới gặp được đối phương, Trúc Tuế còn chưa kịp chào hỏi, cô ấy đã thấy cô đang hoảng loạn đến mức đâm sầm vào trong lồng ngực cô ấy.

Chỉ tiếp xúc ngắn ngủi như vậy mà mùi hương cam quýt xung quanh hơi thở của Trúc Tuế đã nồng đậm tới khó tả.

......

"Chị thấy tôi đoán có đúng hay không?"

Trúc Tuế chọn nói lời dễ nghe. Nhưng ở nơi Tống Chân nhìn không thấy, trên mặt Trúc Tuế lại không mảy may ý cười, trong mắt của cô ấy còn hiện ra tia hung ác nham hiểm.

Trúc Tuế cảm giác được thân thể mềm mại trong lồng ngực run run.

Trúc Tuế dứt khoát đối với tuyến thể của Tống Chân thổi vào một ngụm khí.

Cô ấy cúi đầu, lại thấy người kia khẽ run lên, đốt ngón tay của cô bắt lấy quần áo của cô ấy càng thêm chặt.

Ngay lúc Trúc Tuế hứng thú muốn nhìn xem Tống Chân dùng hết sức đáp trả sẽ thuộc dạng như thế nào! Không kịp phòng bị, cô đưa tay che lại tuyến thể của chính mình, đem đầu nâng lên, hai má đã phủ lên một tầng đỏ hồng, miệng lưỡi hoạt động được liền bắt đầu nói lời nghiêm túc, "Nếu cô không trêu tôi, tôi nghĩ tôi sẽ càng cảm kích cô đã ra tay tương trợ."

Kỳ thật, âm thanh vẫn rất mềm mại, với sự khống chế nhịp điệu mạnh mẽ.

Đôi mắt Tống Chân lặng im nhìn Trúc Tuế, nhưng ánh mắt rất kiên định, lời nói cũng không khách khí, biểu tình nghiêm túc thậm chí mang theo tia ẩn ý.

Thì ra, cô là người sống rất có nguyên tắc và quan tâm đến vấn đề mấu chốt!

Tạm ngừng một lát, phản ứng càng thêm trầm trọng, trong giọng nói của Tống Chân tràn đầy khí lực, "Tôi đã uống thuốc ức chế trước khi tới, cũng không biết vì cái gì......"

Khoảnh khắc cô ngẩng đầu, lửa nóng trong lòng Trúc Tuế liền biến mất. Đương nhiên, không phải bởi vì Tống Chân cứng rắn hay ngày thẳng, mà là......

Trúc Tuế vươn tay ra, lòng bàn tay phất qua trước mắt Tống Chân, không nề hà mà thở dài, "Làm sao lại để chính mình thành bộ dáng này, chị đã mấy ngày ngủ không ngon rồi?"

Tống Chân chậm rì mới nhận ra được, lòng bàn tay kia đè lên quầng thâm mắt của cô......

"Tôi......"

"Ừ?"

Trúc Tuế nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng, biểu cảm lãnh đạm. Bị ánh mắt kia đảo qua, Tống Chân không mở miệng cũng biết cô không có biện pháp nói dối trước mặt Trúc Tuế. Cô không giỏi nói dối, mà người kia lại thấu hiểu mọi thứ đến mức quá đáng......

Tiếp đến Tống Chân mím môi, quay đầu đi.

Có đôi khi người trưởng thành sẽ gặp phải tình huống khó khăn. Cô không cần phải nói quá nhiều, trong lòng cả hai đều hiểu mà không nói ra.

Quả nhiên, Trúc Tuế bình thản nhìn Tống Chân. Một lát sau, cô ấy cũng buông tay ra.

Tống Chân được giải thoát khỏi cảnh tượng ôm nhau xấu hổ, cô lập tức lui ra phía sau nửa bước, lại bị người kia giữ lấy bả vai.

Lần này, Trúc Tuế không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề chính: "Chị có hai lựa chọn. Một là để tôi ôm chị đến phòng cho khách, trên đường dùng pheromone của tôi che cho chị. Hai là ở chỗ này, tôi dùng pheromone của bản thân trước che lại tuyến thể của chị, sau đó tôi mang chị đến phòng cho khách."

Lựa chọn thứ nhất, Tống Chân sẽ bị Trúc Tuế ôm lên đưa qua trước mặt một biển người đông đúc, toàn bộ hành trình đều phải thuận theo, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng của đối phương......

Mà lựa chọn thứ hai cũng không có tốt hơn chỗ nào, cô muốn......

Giữa hai sự lựa chọn đều có phần không ổn, Tống Chân đã chọn được một cái, rất nhanh đưa ra quyết định.

Tựa hồ không rên một tiếng, lại tiến nửa bước tới phía trước, đem đầu với tóc gạt sang một bên, cái trán đặt nhẹ lên trên đầu vai của Trúc Tuế, Tống Chân không muốn nghĩ nữa, "Cái thứ hai."

"Chị chắc chứ?" trong lòng Trúc Tuế tràn đầy kinh ngạc.

Tống Chân im lặng, khép hờ mắt, thân thể lần nữa run run, duỗi tay đem tóc vén lên.

Không gây ra tiếng động mà chỉ dùng hành động để thúc giục, Trúc Tuế nhìn vào đã có thể hiểu.

Một lần nữa bả vai bị chế trụ, Tống Chân cảm giác được hơi thở của Trúc Tuế lướt quá tuyến thể, lưng cô chấn động không thể yên, đó là phản ứng theo bản năng của Omega.

"Thả lỏng, đừng sợ chị ơi."

Đồng thời dán vào vành tai để nói chuyện, một câu này không giảm đi sự cường thế, mà còn mang theo điểm dịu dàng hiếm thấy.

Tống Chân không biết người này có ma lực gì, cô chỉ làm theo bản năng.

Lại sau đó nữa, Trúc Tuế há mồm, lưỡi liếm qua tuyến thể, cảm xúc kịch liệt từ xương sống nháy mắt hiện lên phía trên da. Đầu Tống Chân để ở trên vai Trúc Tuế, cô cảm nhận được chính mình dường như đứng không vững, hô hấp nóng bỏng, trong cổ họng không thể kìm chế mà phát ra quãng ngâm.

Đại não trống rỗng, Tống Chân gắt gao cắn răng lên môi dưới.

Trong lúc chờ pheromone bao trùm, một tay Trúc Tuế khẽ vuốt lưng Tống Chân an ủi cô, một tay khác ôm lấy vòng eo cho cô mượn lực tựa vào. Chỉ mới trải qua phương thức đánh dấu đơn giản như vậy, cũng đã làm cho Tống Chân chật vật......

Cái cảm giác kỳ diệu đến điên đảo này lại tới nữa.

Trên thực tế, cô đã so sánh đối phương với kẻ tiểu nhân, nhưng như thế nào thì cô ấy vẫn luôn làm cô có được cảm giác chiếu cố này đây!

*

Mười phút sau, trong phạm vi ở phòng cho khách, Trúc Tuế bám chặt vào cửa sổ, điều hoà lại nhịp thở.

Đem Tống Chân đưa đến trên sô pha, Trúc Tuế lại đi ra ngoài. Lúc trở về, trên tay cô còn bưng thêm hai ly nước trái cây.

"Nước nho với nước chanh. Chị muốn uống loại nước nào?" Trúc Tuế hỏi cô.

"Nước nho đi."

Ly thủy tinh chứa nước trái cây màu xanh lá được đẩy đến trước mặt Tống Chân. Trúc Tuế khẽ nói: "Nước ép, bù nước, bổ sung thêm đường cho cơ thể."

Tống Chân thấp giọng, nói: "...... Cảm ơn."

Trúc Tuế nhún vai, nghiền ngẫm, "Muốn nghe được một câu cảm ơn của chị, thật ra lại phải làm không ít chuyện."

Tống Chân im lặng, không hé răng, gương mặt vẫn ửng hồng, nhất thời tuyến thể bị pheromone của Trúc Tuế bao bọc, vi diệu cân bằng, dưới da của cô cất giấu một loại kiều mị khác lạ.

Hình như Trúc Tuế có thể ngửi được loại mùi hương tươi mát này.

"Hôm nay cô như thế nào lại nhẹ nhàng như vậy?" Nhìn Trúc Tuế, Tống Chân phát hiện ra có điều kỳ quái, "Đánh dấu xong không phải sẽ bị ảnh hưởng lẫn nhau sao?"

Trúc Tuế từ trong túi lấy ra cái hộp nhỏ, hướng phía Tống Chân quơ quơ.

"Thuốc ức chế?"

"Ừ. Ngày đầu tiên tiến vào đơn vị liền phát cho tôi thuốc ức chế đặc hiệu. Thời gian hai năm làm nhiệm vụ đều để đó. Không nghĩ tới ở nơi này với chị lại cần dùng tới." Trúc Tuế xem một chút trên thân vỏ hộp, "Chỉ cần dùng muộn hơn một chút, thuốc sẽ không còn hạn sử dụng."

Chân mày Tống Chân khẽ nhúc nhích, "Là căn cứ theo pheromone của cô để điều phối sao?"

"Đúng vậy."

Nói đến đây, linh quang trong đầu Tống Chân chợt lóe, "Chẳng lẽ, thuốc ức chế của AO cấp S đều là loại đặc chế?"

"Phản ứng rất nhanh." Trúc Tuế thành thực nói ra, "Đúng vậy, đơn vị của tôi đặc biệt cung cấp thuốc cho A cấp S. Thuốc của O cấp S, để tôi giúp chị xem thử."

Tống Chân nhắm mắt, hết hy vọng nói, "Trách không được...... Nói như vậy, thuốc ức chế trên xe tôi mang theo đều vô dụng rồi."

Trúc Tuế nhìn chằm chằm vào mắt Tống Chân, trên mặt viết "Nhân viên thực nghiệm cao cấp của quân y hầu như đều phụ thuộc vào phòng thí nghiệm".

Ngồi một lát, Trúc Tuế mở miệng hỏi trọng điểm, "Bây giờ chị tính làm như thế nào? Đến khi đánh dấu tạm thời mất đi hiệu lực, tôi phải đi lấy thuốc ức chế đặc chế cho chị, chỉ sợ chị chờ đến......"

"Không cần." Tống Chân rũ mắt.

"Không cần?" Hai chữ này không khỏi làm Trúc Tuế ngạc nhiên, mí mắt nâng cao.

Ở trên đường tới đây, Tống Chân cũng đã nghĩ kỹ, "Sau khi tôi phân hoá xong đã bị đánh dấu, pheromone không tự chủ tiết ra ngoài, kỳ động tình sẽ kéo dài. Với lại thuốc ức chế của cấp S là loại đặc biệt cung cấp, còn cần người đặc chế. Cứ tính là cô có thể lập tức giúp tôi lấy được hàng dự trữ, nhưng cũng không thể bảo đảm tôi dùng sẽ có hiệu quả, có phải hay không?"

Trúc Tuế bật cười, "Mấy lời nói này, nghe rất chuyên nghiệp."

Không phủ nhận thì tức là đã ngầm xác nhận.

Tống Chân thở dài một hơi, nói ra phương án cuối, "Chỉ mong cô lần nữa đánh dấu tôi. Như vậy chờ đến lúc đánh dấu tạm thời hình thành, tôi đi ra ngoài liền không có vấn đề......"

Trúc Tuế thấy vẻ mặt Tống Chân muốn nói lại thôi, nhạy bén nhận ra, vội vàng nói "Chị còn muốn nói gì sao?"

Hai mắt Tống Chân khẽ đóng lại, "Tôi muốn lập tức ly hôn với đối tượng của tôi. Để có thể thuận lợi ly dị, tôi sẽ không nói cho cô ta về việc tôi vừa phân hoá. Mà cô ta lại là Alpha, cho nên...... Mặc kệ có thuốc ức chế hay không, hiện tại tôi đều yêu cầu cô đánh dấu."

"Suy nghĩ thực kĩ càng. Nhưng còn có chút vấn đề......"

Tống Chân ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn Trúc Tuế, kết hợp với mặt đỏ phi thường, thoạt nhìn còn có vài phần đáng yêu.

Trúc Tuế: "Vấn đề ấy cũng là cái quan trọng nhất. Đó chính là tôi vì cái gì phải hỗ trợ đánh dấu chị đây?"

Thả tay, "Cho tới nay thôi. Đây đã là lần thứ hai tôi ra tay giúp chị, chị......"

Không đợi Trúc Tuế kết thúc câu. Người thông minh như Tống Chân đã có phản ứng tức thì, "Cô có điều kiện sao?"

Trúc Tuế liễm mi, cũng không bác bỏ, "Xác thật là có một cái."

Trong phút chốc, mắt Tống Chân xẹt qua vô số loại khả năng, sắc môi tái nhợt, khàn khàn nói: "Cô nói đi."

Trúc Tuế cảm thấy lúc này cô đáp lại có chút ẩn ý, "Cái gì cũng đều không hỏi, chị đã bảo tôi nói. Cho nên, tôi có nói cái gì thì chị cũng đều đáp ứng sao?"

Trên trán Tống Chân chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, nhấp môi, "Cái này giống như tôi không có lựa chọn khác."

Đây là khẳng định Trúc Tuế có cả một bầu trời lợi thế.

Đối diện trong giây lát, cả người Tống Chân đều căng thẳng dị thường. Trúc Tuế cúi thấp đầu, cười, còn cười rất to, hệt như là gặp được chuyện vui khiến cô thoải mái, "Trông tôi rất giống người xấu sao?"

Tống Chân ngây ngẩn, "Không phải, tôi biết tôi nên cảm kích......"

Trúc Tuế ngẩng đầu, mắt hơi đảo, trong giọng nói lẫn lộn đủ loại cảm xúc hài hước, hoang mang, đắn đo, cô ấy ngắt ngang, nói "Nếu không phải người xấu, chị luôn đề phòng tôi như vậy làm gì, chúng ta không thể làm bạn bè được ư?"

Câu hỏi kia thật sự làm Tống Chân phát ngốc.

Trúc Tuế uống nước trái cây, cằm hơi giương lên, ngữ điệu cùng động tác đều mang theo loại cao ngạo sinh ra đã có sẵn, nói: "Tôi không thích giúp người xa lạ. Nhưng đã là bạn bè, thật ra không có vấn đề."

Nói đến tận đây, Tống Chân tự nhiên biết được, chính mình đã nghĩ quá phức tạp.

Không chỉ có nghĩ nhiều, cô cũng biến Trúc Tuế thành kẻ ti tiện.

Bốn mặt nhìn nhau khiến cho Tống Chân cảm thấy thẹn thùng, quẫn bách.

Trúc Tuế vẫn không chịu buông tha cho cô, còn cố ý hỏi, "Vậy nên, chị hãy buông xuống việc đề phòng, làm bạn bè với tôi thì còn điều gì đáng sợ sao?"

"."

*

Lần thứ hai bị Trúc Tuế đánh dấu, lần này không giống chính là, lúc đó Tống Chân hoàn toàn tỉnh táo.

Chờ vết đánh dấu hình thành, Trúc Tuế lái xe tự mình đưa cô về đơn vị quân y.

Tống Chân vốn định cự tuyệt, lời nói đến bên miệng lại sợ bị Trúc Tuế cho rằng cô không coi trọng cô ấy, rốt cuộc đành gật đầu.

Lên xe thả lỏng tinh thần, trải qua nửa ngày lăn lộn, Tống Chân ở trên xe ngủ say. Đợi đến khi tỉnh lại, bọn họ đã đến cổng lớn của đại học.

Trúc Tuế lái xe đến bãi đỗ được chỉ định, đem chìa khóa xe trả lại cho Tống Chân, nói: "Vậy, chị vào trong làm việc đi."

"Từ từ, để tôi gọi cho cô chiếc xe trở về."

Hàng mi Trúc Tuế khẽ cử động, không từ chối.

Xe taxi không được phép vào trong nội khu của quân y, Tống Chân liền một đường đưa người kia tiễn ra đến tận cổng.

Trong lúc chờ xe tới, Trúc Tuế nói, "Tôi sẽ tìm quan hệ giúp để giúp chị lấy thuốc ức chế đặc chế. Không lâu lắm, tầm hai ngày là có. Hôm nào nhận được tới tay, tôi sẽ quay lại đây đưa cho chị."

Tống Chân cảm thấy có chút ngại, "Không cần như vậy......"

Trúc Tuế như biết được cô đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục nói, "Cảm thấy băn khoăn quá thì lần sau tôi tới chị mời tôi ăn bữa cơm là được, không quá phận chứ?"

Tống Chân đồng ý, cũng không làm ra vẻ: "Được."

Trúc Tuế cười cười, "Tôi không kén ăn, nhưng chị phải chọn một quán thật ngon đấy nhé."

Nói tới băn khoăn, Tống Chân lại nghĩ đến thứ khác, "Đúng rồi, lần trước ở khách sạn, áo khoác của cô......"

Lần đầu tiên gặp mặt, Trúc Tuế cho Tống Chân mượn áo khoác khoác trên người. Sau đó cái áo lại bị Tống Chân say rượu chà đạp không thành ra bộ dạng gì. Ngày hôm sau, nó cũng bị Trúc Tuế ghét bỏ ra mặt, rời khỏi cũng không thèm mang theo.

Sự việc thành ra như vậy, Tống Chân cũng không dám nhiều lời, chỉ nói, "Tôi cho cô quyết định lại một lần nữa......"

Lời còn chưa dứt, Tống Chân đã thấy Trúc Tuế khoát tay, "Không cần. Cái áo đó không đáng bao nhiêu. Không cần lấy lại. Phiền lắm"

"Nhưng......"

"Nếu chị vẫn còn đắn đo thì mua cái khác tặng cho tôi cũng được. Tôi không có ý kiến." Trúc Tuế cũng không khách khí mà đòi hỏi.

"Được."

Xe tới, Trúc Tuế mở cửa, lên xe, trước chỉ chỉ di động, đối với Tống Chân nói, "Đã nói làm bạn bè thì sau này cũng phải trả lời lại tin nhắn của tôi."

Nói xong, không đợi Tống Chân đáp lời, Trúc Tuế đã leo lên xe, đi mất.

Mãi đến khi xe đi được một đoạn rồi, Trúc Tuế mới nhận được lời mời kết bạn từ WeChat của Tống Chân, với một tin nhắn ngắn gọn, 【 Được】.

Trúc Tuế khiêu môi, tâm tình sung sướng, nhấn nút chấp nhận kết bạn.

*

Trúc Tuế nói là hai ngày. Hai ngày sau, quả nhiên cô ấy liên hệ với Tống Chân.

Buổi sáng bảo buổi chiều sẽ mang tới, giữa trưa Trúc Tuế đã báo trên WeChat nói đơn vị sắp xếp công tác xuống dưới, làm xong sẽ bị trễ một chút, nhưng sẽ không quá giờ cơm chiều.

Tống Chân nhắn lại một chữ được.

Buổi chiều di động vang lên, Tống Chân nghĩ là Trúc Tuế gọi, nhấc máy, cười hỏi: "Cô đã tới rồi sao?"

Đầu dây bên kia, giọng nói phát ra lại là của Trình Lang, "Ừ. Chân Chân, tôi đã về đến Thượng Kinh rồi."

Tươi cười trên môi Tống Chân cứng ngắt, bên kia Trình Lang nói tiếp, "Tôi muốn gặp mặt em, muốn tâm sự cùng em."

Tống Chân hít thở sâu, nhíu mày, "Tôi nghĩ bản thảo thuận ly hôn rất ổn. Tôi đã gửi qua bưu điện tới chung cư của viện nghiên cứu khoa học rồi. Cô chịu khó đi lấy một chút. Chúng ta không còn gì để bàn, cô cứ ký rồi gửi về chỗ tôi là được."

Trình Lang sững sờ, có lẽ đã về chung cư. Ngay sau đó, Tống Chân nghe được âm thanh lật trang giấy. Nói vậy, cô ta đang xem bản thỏa thuận

Điện thoại cắt đứt liên lạc, Tống Chân có chút buồn bã, mất mát.

Đúng nửa giờ sau, Trình Lang lại điện thoại tới, "Chân Chân, tôi đang ở dưới nhà. Tôi muốn cùng em nói chuyện."

Tạm ngừng một chút, "Nếu em không trở về nói chuyện thì tôi sẽ tới đơn vị của em tìm em, đều giống nhau."

Tống Chân thoáng chần chừ.

Vài giây trôi qua, cô mới nặng nề nói, "Haiz, cô chờ ở đó. Tôi sẽ về."

_____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play