Thanh âm của Tống Chân cũng không lớn, thậm chí còn mang theo một chút nhu hòa.
Sự việc không nên nói bị cô kiên định nói ra, trong lòng những người có mặt ở đây lập tức gợn sóng giống như cầm hòn đá ném xuống mặt hồ yên ả.
Tả Điềm lo lắng nhìn Tống Chân, Tống Chân mỉm cười đáp lại cô ấy để cô ấy yên tâm.
Nhưng Tả Điềm làm sao có thể yên tâm.
Tống Chân cười như vậy lại làm Tả Điềm nghĩ tới cuộc trò chuyện riêng với Tống Chân về những dự tính của cô ngày đó - hôm điều trị cho Trúc Nghi.
- - "Tuy rằng cáo trạng tội danh, nhưng kỳ thật rất khó thành lập. Thật ra, hạng mục khi mới bắt đầu chỉ là một khung xương, luật pháp quốc gia của chúng ta và giới học thuật đều có quy định đối với 'người sáng lập hạng mục'. Thực tế, ở việc nghiên cứu thuốc thử Z, cả ba người chúng tôi đều cùng nhau làm, nhưng người sáng sáng lập thật sự, hẳn là chỉ có tôi và Trình Lang."
- - "Nếu đều là người sáng lập, mỗi người đóng góp một nửa công sức, tố cáo tội 'xâm chiếm thành quả nghiên cứu của người' là không khả năng thành lập án. Hơn nữa, quốc gia đặc biệt coi trọng thân phận đặc thù của Trình Lang, viện nghiên cứu khoa học quân khu một cùng các phương tiện truyền thông tuyên dương không ít lần hạng mục thuốc thử Z, tên của Trình Lang đã gắn liền với thuốc thử Z. Nếu không phải các loại vấn đề về tác phong, thì viện nghiên cứu khoa học hàng đầu vẫn sẽ vì cô ta che giấu, chuyện lớn hóa chuyện nhỏ."
- - "Rốt cuộc ở hạng mục thuốc thử Z, viện nghiên cứu khoa học đầu tư thật nhiều, xem như cột người và vật vào trên một chiếc thuyền."
- - "Tôi thực sự muốn, đầu tiên là toà án quân sự giúp tôi đưa ra phán quyết đối với người sáng lập hạng mục. Thứ hai là, lấy việc này để dăn đe người nghe làm họ sợ mà biết đường đứng lên tố cáo. Một khi được xác minh thì đây chính là một mục đáng nói, nó sẽ thu hút được sự lắng nghe của cán bộ viện nghiên cứu khoa học khác......"
- - "Căn cứ vào điều luật...... Như vậy tôi có thể xin toà án phân tổ. Một cái hạng mục đã được duyệt, tình huống những người sáng lập hạng mục bất đồng ý kiến, trước mắt Trình Lang ở viện nghiên cứu khoa học đúng là người được trân trọng, không thân chẳng quen, người dám đắc tội với cô ta vẫn rất ít. Từ việc viện nghiên cứu khoa học nói sẽ xử lý, xin thành lập tổ nhóm thứ hai có được hay không...Sau cùng vẫn là xem ý của Trình Lang......"
- - "Tôi nghĩ lấy thân phận người sáng lập hạng mục, tư thái và địa vị ngang nhau, thì làm sao cô ta có thể đáp ứng......"
Tả Điềm nghe xong thập phần ngưỡng mộ ý chí quyết đoán của Tống Chân, nhưng cô cũng đang lo chuyện khác, cô ấy nhớ rõ, ngày đó cô ấy có hỏi Tống Chân: "Cứ như vậy đem ra nói đồng nghĩa với việc đem cán bộ viện nghiên cứu khoa học ra, khả năng kết quả sẽ nghiêng về phía chúng ta, nhưng...... Tóm lại sẽ làm người khác thấy không thoải mái, sau khi xong việc bọn họ có thể hay không......"
Câu trả lời của Tống Chân so với tưởng tượng của Tả Điềm đơn giản hơn nhiều.
Tống Chân uống rượu vào liền nói, thắng làm vua thua làm giặc. Mặc dù các cô có cách làm trong thời gian ngắn nhưng viện nghiên cứu khoa học chắc hẳn sẽ có những phê bình kín đáo, bởi tâm sinh bất mãn. Còn ở giới học thuật các cô vĩnh viễn là kẻ mạnh.
Tổ đội phát minh ra thuốc điều hòa trước, ai sẽ không thích?
Tại cái gốc này, với xuất phát điểm như vậy, đến lúc đó còn ai sẽ nhớ rõ?!
Đứng giữa nhiều thay đổi, sự tình đã khác trước rất nhiều.
Dẫu biết làm như vậy sẽ gây ra sự không thoải mái cho nhóm cán bộ của viện nghiên cứu khoa học;
Nhưng không làm, đến khi các cô thành lập tổ nhóm thứ hai, ngay cả tư cách để nói cũng không có, chứ đừng nói tới tương lai......
Lúc ấy, câu trả lời thực thô.
Đơn điệu còn thô, khiến người ta vô pháp phản bác.
Ở hạng mục thuốc thử Z này, một lần nữa Tả Điềm nhận thức chính mình là bạn thân của Tống Chân.
Ngày thường Tống Chân dịu dàng, hiền hoà là thế, nhưng cô luôn vẫn giữ vững lý tưởng cường thế, tự tin, giống như ánh sáng trên cao.
Ngày đó là vào buổi tối....
Hiện giờ ở toà án quân sự Tống Chân tuôn ra một tràng lời nói như vậy, càng chứng tỏ...
Sự tình quan trọng.
Thẩm phán kêu lên yên lặng, bấy giờ lại ngồi xuống, thêm cả chánh án và thẩm phán viên, tòa án lại bắt đầu cuộc tranh luận.
Bên này Tống Chân đã tìm hiểu kỹ càng về pháp luật, ngay cả luật sư của các cô cũng rất chu đáo cung cấp tài liệu cho nhóm thẩm phán. Hành vi kiến nghị này đều được dựa trên điều khoản của pháp luật.
Thẩm phán thương lượng với đồng nghiệp, nhóm cán bộ của viện nghiên cứu khoa học có thể sẽ cảm thấy khó chịu.
Phó viện trưởng Vinh làm bên nghiên cứu phát minh thuốc, khẳng định chạy không thoát, thật ra cũng không có gì.
Nhưng đến nơi này có tận mười mấy vị trưởng khoa làm cùng ngành về nghiên cứu phát minh thuốc, cảm giác lại không giống nhau. Vốn dĩ họ tới để nghe kết quả, hiện tại trái ngược, lâm thời còn bị bắt mất lính?!
Trình Lang là tiến sỹ vinh dự, người mà viện trưởng viện nghiên cứu khoa học cũng phải đưa ra sắc mặt tốt. Chờ đến lúc Trúc Tuế điều nhiệm sang chức vụ khác, ngày sau chắc chắn cũng sẽ thăng chức lên làm trưởng khoa của khoa Tuyến Tố. Nói đến nói đi chẳng phải đều là đồng nghiệp sao......
Vấn đề này được nêu lên...... Đợi chút rốt cuộc là nên làm theo tục cũ để giữ lại một chút mặt mũi cho Trình Lang?
Hay nên làm theo kết quả phán xử, làm vậy không phải là đang đắc tội với tiến sĩ Trình sao?
Nhưng chọn giữ thể diện cho Trình Lang, có toà án quân sự ở đây giám sát, ai dám giở trò?
Quả là tình thế khó xử, làm người như đứng đống lửa, như ngồi đống than!
Thời điểm lưng của nhóm trưởng khoa như đang bị kim chích, phó viện trưởng Vinh bị thẩm phán gọi ra ngoài nói chuyện, sau đó toà án thực nhanh đưa ra quyết định.
Cuối cùng thẩm phán cầm microphone nói, "Chánh án Kinh và thẩm phán viên đều đồng ý, toà án quân sự đối với việc nguyên cáo lần thứ hai đề cập tới việc 'đơn xin', được thực hiện dưới sự phục hồi --"
"Toà chấp nhận kiến nghị của nguyên cáo, quyết định được đưa ra vào buổi trưa ngày hôm nay, nhằm bảo vệ quyền lợi hợp pháp của người sáng lập hạng mục, đồng thời giám sát đối tượng - người của viện nghiên cứu khoa học quân khu một đã làm đơn 'xin' kiến nghị, toàn bộ quá trình tiến hành cần được camera ghi lại, đương sự và viện nghiên cứu khoa học quân khu một phải làm tốt công tác chuẩn bị, đến khi được yêu cầu, kịp thời trình diện."
"Kết thúc phiên tòa."
Lần thứ hai búa được gõ xuống.
Việc này thật sự đã nói xong, thẩm phán và thẩm phán viên theo thứ tự lần lượt bước xuống.
Bên này Tống Chân thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người ngồi nghe lại bàn tán xôn xao, nhóm cán bộ của viện nghiên cứu khoa học nháo nhào cả lên.
Phó viện trưởng Vinh bình tâm, hòa khí, nhìn qua chỗ Trình Lang đang mang sắc mặt xanh mét, nói đôi câu: "Nếu người sáng lập hạng mục đưa ra kiến nghị hợp tình hợp lý, thì viện nghiên cứu khoa học cũng không lý do để cự tuyệt."
Dừng một chút, "Đơn xin cũng đã trình lên toà án quân sự, hôm nay không đưa ra phán quyết, toà án quân sự cũng sẽ chọn ra ngày khác yêu cầu viện nghiên cứu khoa học tới tham dự. Một sự kiện mà phải kéo đến tận mấy ngày, mọi người đều có hạng mục cần làm, thực sự không cần thiết."
Đạo lý...... Thật đúng là có đạo lý như vậy.
Phó viện trưởng Vinh ở phía dưới chủ động đứng lên nói mấy lời, lại lặng im.
Tống Chân biết ý dẫn nhân viên của phòng thí nghiệm nghiên cứu đi tới chào hỏi với phó viện trưởng Vinh, cung kính cúi đầu nói, "Buổi chiều lại phải làm phiền tới phó viện trưởng Vinh và các vị trưởng khoa rồi."
Phó viện trưởng Vinh cười, "Không có gì. Dù sao quá trình làm việc của viện nghiên cứu khoa học cũng giống như vậy."
Trong lòng Tống Chân tức khắc có sự phản kháng, "Thực sự không giống nhau."
Nói xong câu này, cô đối với mọi người ở phía dưới lễ phép gật đầu, mang theo người của phòng thí nghiệm phụ rời đi, đem không gian nơi này trả lại cho người của viện nghiên cứu khoa học.
Tống Chân suy đoán, hẳn là vào buổi chiều sẽ tìm ra người phán xử tạm thời, cho dù người đó là ai, cô ở lại đây cũng không tốt lắm, trước tiên đi ra ngoài sớm một chút, để lại việc bên trong cho viện nghiên cứu khoa học.
Trong suốt quá trình này, tầm mắt của Trình Lang cơ hồ vẫn luôn dán ở trên người Tống Chân, dường như muốn nói gì đó, Tống Chân có thể cảm nhận được, nhưng cô vẫn không thèm liếc mắt nhìn cô ta, đã là điều dư thừa, không cần thiết nữa rồi.
Lúc đi ngang qua nhau, Trình Lang cũng không nói chuyện, nhấp môi, vai thẳng, lưng thẳng.
Mắt Tống Chân nhìn thẳng, trong mắt chỉ có con đường thuộc về cô, mà trên con đường này, đã sớm không có thân ảnh của Trình Lang.
Suy đoán của cô khá chính xác, xác thật có tìm người phán xử. Các cô vừa đi, phó viện trưởng Vinh liền đem chuyện này ra.
Tìm ra nhân viên phán định, phó viên trưởng Vinh phụ trách lĩnh vực thuốc, chủ nhiệm khoa thuyết trình, thật sự không điểm phó viện trưởng Vinh Viện là không được, dù sao bất khả tư nghị.
Nhưng ba phó viện trưởng, tính cả phó viện trưởng Vinh, kia còn có hai người nữa cùng cấp, liền có chút khó chọn.
Quả nhiên, phó viện trưởng Vinh vừa mới đem chuyện này nói ra, mọi người đều im lặng.
Gần đây, mọi người đều để Trình Lang ở trong mắt, phát ngôn chẳng may đắc tội với người sống.
Thứ hai, nói đến cùng thì đây vẫn là lĩnh vực thuộc phạm vi phụ trách của phó viện trưởng Vinh, bọn họ nhúng tay vào cũng không được tốt cho lắm.
Trường hợp này chỉ nên có một người đứng ra làm trụ cột.
Phó viện trưởng Vinh nói thêm hai câu, theo sau lại là một trận trầm mặc ngắn ngủi, thấy không ai muốn đứng dậy, phó viện trưởng Trúc liền đứng lên.
Phó viện trưởng Trúc và Trúc Nghi có quan hệ gì, Trình Lang làm sao không biết, lúc phó viện trưởng Trúc ra mặt, sắc mặt Trình Lang hoàn toàn đen lại.
Nhưng người đức cao vọng trọng như phó viện trưởng Trúc, lấy thân phận, địa vị cùng gia thế của ông, cũng không cần để ý đến Trình Lang.
Nói một cách khó nghe hơn, ở đây không ai có thể vượt qua được nhà bọn họ, ông ấy đứng ra, phục thì không cần lên tiếng, không phục thì cúi đầu.
Phó viện trưởng Trúc: "Dựa trên nguyên tắc nên tránh đi, vốn dĩ không nghĩ sẽ đứng ra, nhưng nếu mọi người đều không muốn tiếp nhận, thì tôi sẽ cả gan đứng ra. Nhiều năm cùng nhau làm việc ở viện nghiên cứu khoa học như vậy, tôi làm việc ra sao, mọi người đều biết."
Phó viện trưởng Vinh chỉ cười: "Từ trước đến nay, phó viện trưởng Trúc công tư phân minh, ngài có thể làm là tốt nhất."
Trình Lang: "......"
Bất quá, Trình Lang đen mặt không được bao lâu, lại có thêm một phó viện trưởng khác đứng lên, cô ta liền cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Phó viện trưởng này là người cô ta có quen biết.
Có vị phó viện trưởng này đứng ra, phó viện trưởng Vinh mới dám lén lút thở phào. Hai bên đều có người đứng ra, vô luận kết quả như thế nào, đến phút cuối mọi người sẽ không cảm thấy mất cân bằng.
Lúc sau là lượt tuyển chọn trưởng khoa.
Trúc Tuế muốn tránh đi sự nghi ngờ.
Chủ động tiến về hai phía, một bên là người có quan hệ tốt với Trình Lang, một bên khác là người mà phó viện trưởng Vinh biết, trong nhà người đó có vợ đang bị động thai, mỗi ngày đều mong chờ nghiên cứu phát minh thuốc thử Z thành công, để có hậu bối thế gia.
Người cuối cùng là người ở chỗ phó viện trưởng Vinh, vị trưởng khoa này ngày thường chỉ quan tâm tới hạng mục của bản thân, làm việc có nề nếp, không mang theo bất cứ một loại tình cảm và khuynh hướng cá nhân nào cả, Trình Lang tương đối vừa lòng với người này.
Ba phó viện trưởng cùng với ba vị trưởng khoa trong lĩnh vực nghiên cứu phát minh thuốc, người được chọn đã được định ra rồi.
Đến nơi này, đối mặt với cán bộ khác của viện nghiên cứu khoa học, trận này tai bay vạ gió không sai biệt lắm sẽ sớm hạ màn. Phó viện trưởng Vinh và hai viện trưởng còn lại dẫn dắt nhau rời đi trước, mới nhấc chân đã bị Trình Lang gọi lại, thỉnh cầu của Trình Lang rất đơn giản, cô ta muốn ba người bọn họ tới buổi phán xử chiều nay.
Phó viện trưởng Vinh rũ mắt.
Phó viện trưởng Trúc liền nói, "Việc này cần hỏi qua cô Tống và người của toà án quân sự."
Ông ấy nói như vậy, phó viện trưởng Vinh và vị phó viện trưởng kia tự nhiên cũng tán thành, cuối cùng, chỉ nói buổi chiều còn xem xét, chưa cho Trình Lang được một lời hồi đáp chính xác.
Trình Lang sốt ruột không yên còn phải cười làm lành nói lời tạm biệt cùng mấy vị cán bộ của viện nghiên cứu khoa học.
Đợi tới khi tòa án chỉ còn lại người của phòng thí nghiệm chính, khuôn mặt Trình Lang nhanh chóng thay đổi, chống tay vào bàn, cúi đầu, thật lâu cũng không phát biểu, cấp dưới cũng không dám tiến tới hỏi thăm.
*
Tống Chân tìm một địa điểm ăn cơm trưa, và thương lượng với Tả Điềm về việc muốn nói kế tiếp.
Xoát qua tài liệu một lần, vẫn còn một chút thời gian, Tống Chân ngồi ngốc ở bên cửa sổ.
Đầu óc giống như lược qua rất nhiều chuyện, lại giống như, rỗng tuếch, trống không như cũ.
Lúc ở trên toà, thời điểm trình ra tài liệu, Trình Lang nhìn đến chấn động tinh thân, Tống Chân lại không có chút cảm giác xúc động nào sao?
Đều là con người, làm sao có thể quên đi được......
Chỉ là, trong đầu ngập tràn đầy hình ảnh Trình Lang, nhớ về quãng thời gian cùng nhau trải qua khó khăn của hai người, làm nguyên cáo Tống Chân lại nghĩ tới, khi ấy cô ăn bữa sáng còn Trình Lang giúp cô viết tên, tuy miệng Trình Lang nói lời giận dỗi nhưng vẫn đưa bút viết hộ cho cô......
Mùa hè, khi đến sau núi tìm dược liệu, Trình Lang giúp cô mang thuốc diệt muỗi......
Một trời đầy tuyết rơi vào mùa đông, làm sao xứng bằng đoạn đường quay về phòng ngủ, dưới ánh đèn đường màu vàng đối phương mỉm cười ấm áp.....
Từ cấp ba đến đại học, thậm chí tới tận khi thành lập hạng mục thuốc thử Z, con đường của bọn họ vẫn luôn có nhau.
Mà hiện tại, muốn tách ra.
Tống Chân cụp mắt, rồi khẽ đóng lại.
Đàn anh Tào Phàm định lấy tư liệu đi qua hỏi Tống Chân, mới vừa đứng lên liền nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Tống Chân, đành ngừng bước.
Tả Điềm cảm giác được, theo phản xạ ngẩng đầu lên, thấy một màn như vậy liền lôi kéo ống tay áo của Tào Phàm, lắc đầu.
Bọn họ đều là bạn bè của Tống Chân. Quan hệ trước đây của Tống Chân và Trình Lang, mọi người đều biết, thậm chí có thể nói, trong thời gian một năm đầu làm hạng mục được chứng kiến tình cảm thiết thực của hai người...... Hiện giờ, xảy ra chuyện như này, trong lòng Tống Chân chắc chắn chịu không nổi.
Tào Phàm đành quay qua thương thảo với Tả Điềm.
Khi Trúc Tuế tìm được bọn họ, vừa đúng lúc bắt gặp bộ dạng này của Tống Chân.
Trúc Tuế chào hỏi qua cùng với Tả Điềm, Tào Phàm, lẫn cả Trần Nghiệp, cô ấy lấy cái ghế bước tới bên cạnh Tống Chân, ngồi xuống.
Tống Chân mở mắt ra liền thấy Trúc Tuế cầm tờ thực đơn lựa chọn đồ uống.
Đôi chân dài của cô ấy bắt chéo lại với nhau, ngồi thẳng lưng, tay cầm thực đơn, mắt hơi rủ xuống, mái tóc đen mượt trút xuống giống như vải sa tanh, dường như còn phát ra ánh sáng ôn hòa.
"Mái tóc của cô thật đẹp." Tống Chân cơ hồ theo bản năng, không kìm được, bật thốt ra.
Trúc Tuế hơi nhướng mày, với lấy một ít tóc đen, ngón tay xuyên qua mái tóc, tháo dây buông xuống, không còn thắt lại nữa.
Trúc Tuế cười, nói lời khiêm tốn, "Có thể là do dầu gội tốt, chị Nghi đưa cho em, rất tiện nghi, chị có muốn dùng thử không?"
Tống Chân biết không phải do dầu gội, nhưng cô vẫn bật cười trước câu trả lời của Trúc Tuế, lại lắc đầu.
Trúc Tuế ngoảng mặt sang nhìn một cái thấy Tả Điềm và người của phòng thí nghiệm đều đang bận bàn bạc, không ai thèm để mắt tới bên này. Trúc Tuế mau chóng đứng dậy đem ghế dựa dịch tới gần Tống Chân hơn, gần như dán sát vào chỗ Tống Chân ngồi, lại đưa một tay đem thực đơn hướng đến trước mặt Tống Chân, cố ý hỏi.
"Em định gọi một ly cà phê, mà không biết cửa hàng này đồ có ngon không? Hay là chị, chị giúp em chọn thử một loại được chứ?"
Giọng nói gần trong gang tấc lại có phần thân mật, Tống Chân không chịu nổi khoảng cách này, tay lung tung chỉ bừa một vị.
"Vị này uống thật sự ngon ạ?" Mắt Trúc Tuế hơi giương lên, đuôi mắt câu cong cong tạo thành độ cung, "Vậy để em gọi luôn."
Tạm ngưng một lát, nụ cười đậm hơn, "Đồ uống ngon em sẽ nói cho chị biết một chuyện, có qua có lại, em sẽ tiết lộ cho chị ba vị phó viện trưởng và trưởng khoa......"
"Từ từ đã!"
Ý thức được gì đó, Tống Chân kêu lại, nhìn thấy trong mắt của Trúc Tuế mang theo ý cười, da mặt của cô mỏng lập tức đỏ lên, nói, "Cái kia, để tôi nhìn lại đã......"
"Vâng." Trúc Tuế gật đầu, cố ý kéo dài âm thanh, đùa cợt, "Cho nên vừa rồi chị chỉ tùy tiện chỉ cho em thôi à?"
"......"
Tống Chân đưa mắt nhìn Trúc Tuế, "Không phải. Đó là tôi chỉ, nhưng......"
Cô cũng chỉ là tùy tiện chỉ bừa mà thôi.
Tống Chân không nói thành lời, ngược lại, Trúc Tuế phá lên cười, cười nhe cả răng.
Giây lát, đợi khi mặt Tống Chân hạ nhiệt, không còn đỏ nữa, cô đột nhiên đứng dậy, cầm thực đơn rời đi. Lúc trở về, trên tay đã cầm ly cà phê mà cửa hàng nhiệt tình đề cử, trực tiếp đưa cho Trúc Tuế.
Cùng thời gian cô trở về, Tả Điềm và nhân viên phòng thí nghiệm vừa hay cũng thảo luận xong, ngồi lại vị trị cũ.
Trúc Tuế nhận lấy, uống một ngụm, Tống Chân có chút khẩn trương, Trúc Tuế cũng không nhắc lại chuyện vừa đề cập đến, liền nói thẳng ra ai là người được chọn.
Tống Chân nghe xong, trong lòng vẫn còn hơi cân nhắc.
Tả Điềm vỗ vỗ ngực, "Trong đó có cả phó viện trưởng Vinh và phó viện trưởng Trúc, gần đúng với suy đoán."
Tào Phàm tỏ vẻ không sao cả, mỉm cười, "Là ai đều cũng đều được hết, có toà án quân sự giám sát, việc này cũng là cả một quá trình."
Trúc Tuế phụ họa, "Đã là như vậy, luật pháp của Hoa Quốc rất công bằng, không có gì đáng ngại, yên tâm."
Ba chữ cuối là nhìn thẳng vào Tống Chân mà nói.
Tống Chân ngẩn người, Trúc Tuế nhận ra cảm xúc của cô, "Sắp đến giờ rồi, đi luôn chứ ạ?"
*
Buổi chiều, trở lại toà án quân sự.
Toà án phán quyết cho phép ngồi nghe nhưng không được lên tiếng**, cho Trình Lang là một người sáng lập khác cũng có tư cách đó.
Bất đồng với buổi sáng người đến ngồi nghe chật kín phía bên dưới, thì buổi chiều lại lác đác chỉ còn có hai người.
Ở đó còn xuất hiện thêm một người là Trúc Tuế.
Trúc Tuế thật ra cũng không ngại, chọn ngồi ở bên cạnh đám người Tống Chân. Bất quá cô vốn dĩ không phải nhân viên nghiên cứu, mọi người đều khẳng định rằng cô ấy sẽ bị viện nghiên cứu khoa học bắt di chuyển, cô ấy lại tỏ thái độ không thèm để bụng, điều đó không quan trọng, không phải sao!
Tới gần giờ mở phiên toà, mấy người liên can như Tả Điềm đều vào chỗ, Tống Chân ngồi ở một bên yên lặng chuẩn bị tài liệu thật tốt, Trúc Tuế dùng một tay chống cằm nhìn cô sắp xếp, khóe môi khẽ nhếch lên, ngữ điệu như thường không chút để ý, từ tốn, "Cố lên ~"
Trúc Tuế: "Đúng rồi, đồ uống rất ngon đó ạ."
Câu nói không đầu không đuôi làm Tống Chân sửng sốt, Trúc Tuế chỉ về hướng phía sau cô, theo giám sát viên của toà án quân sự tiến vào, thúc giục Tống Chân, "Đi thôi chị. Đừng chậm trễ. Thả lỏng ra."
Chờ Tống Chân đứng vào vị trí, chậm chạp mới phản ứng lại được, câu nói đồ uống ngon kia, chính là nói về cà phê......
Quay đầu lại liếc mắt nhìn Trúc Tuế một cái, cô ấy diện một thân quân trang, xa xa cong môi mỉm cười với cô.
Không lấy lòng, cũng không buồn chán, chỉ là một nụ cười đơn thuần.
Mạc danh mang theo ý vị trấn an.
Trong khi Tống Chân còn đang bận cảm khái con người thần kỳ của Trúc Tuế, phán quyết và xét xử bắt đầu đúng giờ.
Trình lên tư liệu.
Căn cứ vào tư liệu trình bày sự công hiến mấy năm nay đối với hạng mục.
Sau đó lại lần nữa đưa ra kiến nghị.
Lại tiếp đó, đến điểm mấu chốt của việc kiến nghị, phó viện trưởng Vinh xác nhận lần thứ hai: "Là người sáng lập, xác định muốn thành lập tổ nhóm riêng biệt, phân tác khỏi tổ nhóm của Trình Lang?"
Tống Chân hít sâu, gật đầu: "Xác nhận."
Đem lời mọi người muốn hỏi tiếp theo, trước tiên nói ra.
"Đã từng là một tổ nhóm thuộc về hạng mục thuốc thử Z, nhưng sau này dù vinh dự hay thất bại đều sẽ được tách biệt hẳn ra, tên của tôi sẽ không được đưa vào thành quả ở phòng thí nghiệm của Trình Lang. Đồng nghĩa, từ hôm nay trở đi, tên của Trình Lang, cũng sẽ không xuất hiện trên bất kỳ thành quả nào ở phòng thí nghiệm của chúng tôi."
"Về sau, vấn đề thuốc thử Z......"
"Nếu tổ nhóm của tiến sỹ Trình thành công trước thì để tên tổ nhóm của bọn họ. Và trái lại, tổ nhóm của chúng tôi thành công trước thì để tên thành viên tổ nhóm của chúng tôi." Tống Chân nói ra lời này, ý chỉ đôi bên không được phép liên quan hay can thiệp vào thành quả của nhau.
Thái độ kiên quyết của cô làm cho mấy vị phó viện trưởng và trưởng khoa phải đảo mắt nhìn nhau qua lại.
Tự nhận thức được, đây là thực sự muốn phân tách!
Giới học thuật ở Hoa Quốc có rất nhiều cộng sự đồng sáng lập hạng mục, hệt như là Trình Lang và Tống Chân đây, bỗng dưng nửa đường tách ra, con số cũng không ít.
Hoa Quốc có quy định, trong cùng một hạng mục, nếu trên đường người sáng lập có ý tưởng khác nhau, thì không thể cùng nhau phát minh và nghiên cứu một loại thuốc dù đã được phê duyệt. Nếu người sáng lập phát sinh vấn đề khác, muốn tách ra làm một mình, thì phân tổ.
Nhưng phân tổ cũng hiện hữu một vài loại tình huống.
Cho dù phân tổ thì đến lúc nhận vinh dự vẫn sẽ cùng nhận chung, mặc kệ hợp thành ra sao, sẽ không phủ nhận một giai đoạn hay công lao của một tổ nào cả. Đến cuối cùng, lúc ghi tên lên thành quả thuốc vẫn là tên của tất cả mọi người.
Mà Tống Chân nói là trường hợp khác, phân tổ, hoàn toàn tách biệt.
Tương lai, bất luận thế nào, tổ nhóm nào cho ra được kết quả, thì công lao của tổ nhóm khác sẽ không được kể đến, chỉ nhận định thành tựu của tổ nhóm nghiên cứu ra trước.
Điều này......
Phó viện trưởng Vinh thoáng liếc qua chỗ Trình Lang, nói khéo, "Giai đoạn trước chín mươi phần trăm quá trình đều đã ở đây. Lúc này nói thành lập tổ nhóm thứ hai, còn không cùng hưởng chung vinh dự......"
Gián đoạn vài giây, quả thực phải tìm từ rất cẩn thận, "Cô Tống, hạng mục của cô làm ra thành quả, tiến sỹ Trình sẽ không ghi tên. Nhưng cô phải biết rằng, đồng dạng, nếu tiến sỹ Trình đột phá lâm sàng trước, cô ấy cũng không thể ghi tên. Tương đương với việc, ba năm vất vả của cô đều......"
"Tôi biết." Tống Chân cắt ngang.
Thần sắc bất biến lặp lại, "Tôi đều biết."
"Nếu tổ nhóm của tiến sỹ Trình đột phá nghiên cứu phát minh ra thuốc ổn định ' Thuốc Điều Hòa' trước, tên của nhân viên phòng thí nghiệm phía tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi danh sách nghiên cứu phát minh hạng mục thuốc thử Z, công lao sẽ bị xóa sạch. Đổi lại, nếu tổ nhóm của chúng tôi...... nhân viên phòng thí nghiệm của tiến sỹ Trình cũng sẽ bị như thế."
"Tôi hiểu rõ, nhưng tôi kiên trì."
Ánh mắt Tống Chân thoáng mơ hồ, một chốc, lần thứ hai khôi phục ánh nhìn chăm chú, lên tiếng dọa đến mọi người, "Bởi vì, kỳ thật, giai đoạn trước có chịu vất vả cũng không tính là gì, điểm mấu chốt nằm ở trên Thuốc Điều Hòa. Quân khu ba nghiên cứu phát minh thuốc Điều Hòa đã mười năm, khả năng ở giai đoạn trước như lời của phó viện trưởng Vinh nói, thật sự có đến chín mươi phần trăm số lượng công việc, nhưng cuối cùng cửa ải khó khăn này, mới làm thay đổi thuốc ổn định biến chất từ không đến một."
"Tôi tin tưởng là vậy, cho nên mới càng kiên trì hơn."
Mấy lời này nghe ra có ý muốn độc chiếm công lao.
Phó viện trưởng Vinh và hai phó viện trưởng nhỏ giọng nói chuyện, tiếp đến, đến phiên phó viện trưởng Trúc thẩm vấn: "Ừm, cô Tống, viện nghiên cứu khoa học có thể hỏi nhiều hơn một câu một chút. Cô vì cái gì lại đưa ra quyết định như vậy?"
Khuôn mặt nghiêm nghị của phó viện trưởng Trúc, trừ bỏ ngũ quan bên ngoài có phần tương đồng với Trúc Tuế, nhưng ngữ điệu nói chuyện và biểu tình, hoàn toàn không giống, có cảm giác ông ấy là người nghiêm túc, ổn trọng.
"Trên nguyên tắc, viện nghiên cứu khoa học sẽ không mạt sát công lao nghiên cứu thành quả của bất kỳ một nhân viên nào. Chúng ta đơn giản chỉ muốn biết lý do của cô."
Hàng mi dài của Tống Chân khẽ động, im lặng một lát, lại mở miệng, lời nói dịu dàng.
"Gần đây, chúng tôi đối với nghiên cứu phát minh có ý tưởng khác nhau, không còn khả năng đồng lòng làm việc cùng nhau. Nếu hưởng chung vinh dự, như vậy hai tổ nhóm có thể can thiệp vào việc của nhau. Bên tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp vào việc bên tổ nhóm của tiến sỹ Trình, đồng thời cũng hy vọng sẽ không bị quấy rầy. Việc sở hữu nghiên cứu khoa học được thúc đẩy dựa trên ý chí của tôi."
"Mà điểm này, tiến sĩ Trình không thể cho tôi được sự bảo đảm, cũng không có sự tin tưởng lẫn nhau, cho nên tôi mới quyết định lựa chọn làm như thế."
"Thứ hai, chính là có khúc mắc riêng......"
Ngồi ở phía dưới nghe, trong lòng Trình Lang căng thẳng, cô ta vốn cho rằng Tống Chân sẽ nói ra, Tống Chân liền ngẩng đầu, nở một nụ cười nhạt, tươi cười mang theo chút nhạt nhẽo, rồi lại đan xen vào đó là sự thoải mái.
Giọng Tống Chân đều đều, "Quá khứ, tôi có thể đem hạng mục của chính bản thân đưa tiến sỹ Trình để nộp lên cho trường đại học quân y, là bởi vì chúng tôi có cùng chung một ý niệm, cùng chung mục tiêu, sự nhiệt tình, tình yêu thương giúp chúng tôi đồng hành sóng vai, mà hiện tại, điểu đó không còn tồn tại nữa."
"Tiến sĩ Trình đã từng là người bạn thân tốt nhất trên con đường nghiên cứu khoa học của tôi....Hiện tại, bởi vì chúng tôi bất hoà ý kiến và xảy ra vấn đề ở các phương diện khác...... khiến mọi thứ tan vỡ, làm tôi thay đổi cái nhìn."
"Thời gian có thể thay đổi một người, con đường trùng điệp giao nhau, tách ra, bạn bè cũ rời đi, bạn bè mới bước vào. Ko ai có thể ngăn cản sự sắp đặt sẵn của vận mệnh, tôi nghĩ tôi cũng thế......"
"Nếu không thể cho nhau niềm tin, tôi chọn cắt đứt hoàn toàn."
"Tôi và tiến sĩ Trình quyết định phân tách, dù tôi có phụng hiến cả đời này vì sự nghiệp, cũng muốn tách khỏi tiến sỹ Trình. Đối với việc này, tôi nhất mực kiên trì."
Lời nói của Tống Chân thực hàm hồ.
Dùng các loại từ ngữ hình dung 'Bạn thân' rồi 'Sóng vai', nhưng trước sau, không nhắc tới quan hệ hôn nhân của hai người.
Trình Lang nhẹ thở ra, tay đồng thời nắm chặt.
Tống Chân kết thúc một đoạn dài này, nhóm trưởng khoa nhóm còn ổn, nhóm phó viện nhóm đều là người thuộc độ tuổi trung niên, trong công cuộc nghiên cứu phát minh đồng sự có ý kiến không hợp nhau, giới học thuật đấu đá, khác xa so với người trẻ tuổi luôn muốn được công nhận. Nhất thời cũng bị giọng điệu của Tống Chân ảnh hưởng đến xúc động, đáy lòng bất đồng hiện ra chuyện cũ, nhưng đều là những tình huống kiểu dạng thế này.
Tổng hợp nhiều mặt, có thể lý giải.
Bất đồng ý kiến với người cộng sự, xác thật là một loại tra tấn. Đặc biệt loại bất đồng ý kiến còn xảy ra ở trường hợp hai người đã từng là bạn thân với nhau, tư vị kia...... Nhóm phó viện trưởng không hẹn cùng mỉm cười, lắc đầu, là điệu cười bất đắc dĩ.
Nói tới đây, cũng không cần nói nhiều nữa.
Chọn đúng lúc phó viện trưởng Trúc đang mải bàn luận với hai vị phó viện trưởng còn lại, Tống Chân chính xác ném xuống thêm một quả sấm sét.
"Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, dựa vào tiến độ trước mắt, tôi tin trong vòng nửa năm nữa, tổ nhóm của tôi có thể nghiên cứu phát minh thành công thuốc thử Z."
Phó viện trưởng Vinh bị doạ đến cả kinh, thanh âm run run, "Cô có biết cô đang nói cái gì không?"
"Tôi biết. Hơn nữa, tôi có thể phụ trách lời nói của bản thân."
Quốc gia nói thuốc thử Z lập tức tiến vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng, nhưng lại không có người nào biết được trên chặng đường cuối này còn bao nhiêu lâu nữa.
Trước đó, quân khu ba công bố lần đầu tiên là ở thời điểm mười năm trước, cuối cùng mắc kẹt ở cửa ải khó "Thuốc Điều Hòa", từ "Sắp tiến vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng", đến chân chính tiến vào thử nghiệm lâm sàng, một bước này thôi mà mất đến tận mười năm, vẫn như cũ, không đạt được thành quả......
Mà hiện tại, Tống Chân nói......
Phó viện trưởng Trúc và vị phó viện kia cũng phải bật dậy, trên gương mặt hiện ra cùng một biểu cảm ngạc nhiên.
Tống Chân thực trấn định, gằn từng chữ, "Cho nên tôi yêu cầu nửa năm còn lại cần tuyệt đối an tĩnh và tự chủ. Thêm nữa, tổ nhóm của tôi sẽ không phải chịu bất kỳ sự khống chế nào, không bị quấy rầy, tiến hành bước cuối nghiên cứu phát minh."
Đình trệ đôi giây, một câu sau của Tống Chân nói ra tức thì gây sức ảnh hưởng đến nhóm trưởng khoa, khiến bọn họ phải đứng dậy.
"Nếu hôm nay quân khu một không thông qua kiến nghị xin thành lập tổ nhóm thứ hai của tôi, thì sau này tôi sẽ chuyển hướng đầu quân sang viện nghiên cứu khoa học quân khu năm. Quốc gia của chúng ta có tổng cộng ba cái quân khu, mỗi quân khu đều có một viện nghiên cứu khoa học, quân khu ba có người nhà họ Đồng, quân khu một có tiến sĩ Trình, chỉ có quân khu năm, ở mảng nghiên cứu phát minh thuốc ổn định là chưa có ai, tôi nghĩ bọn họ sẽ không từ chối người như tôi."
Thực nghiệm đã tiến triển đến bước cuối, ai lại ngu ngốc đi cự tuyệt viên ngọc này đây!
"Sau đó ở giai đoạn thời gian cuối, chúng tôi sẽ gặp mặt, và hướng đến thai phụ. Vì thai phụ mở ra sự cung cấp và trợ giúp nằm trong khả năng cho phép."
"Tôi đã nói xong. Mọi việc hãy làm như vậy đi."
Tống Chân đem microphone giao cho Tả Điềm, từ chối giao tiếp
Ý tứ bên trong lời nói của cô, khiến ba vị phó viện trưởng phải do dự, cuối cùng vì sự tình quan trọng, sợ thành quả nghiên cứu khoa học bị đưa ra ngoài, chỉ đành lấy điện thoại gọi cho viện trưởng. Quá trình phán định đã đi qua được hơn một nửa, không đưa ra kết quả.
Nhưng viện trưởng nghe xong, miệng vàng lời ngọc, cấp phê chuẩn.
Sau khi biết được kết quả, Tả Điềm cao hứng hoan hô.
Hai nam thực nghiệm viện cũng cầm lòng không đậu, ôm nhau.
Duy chỉ có Tống Chân ngẩng đầu, hướng mắt nhìn thoáng qua chỗ Trình Lang.
Từ xa liếc một cái, trong mắt ẩn chứa nước mắt, không thấy rõ lắm, cũng nhìn không thấu.
Đã từng đi chung trên một con đường, tại thời khắc này, hoàn toàn tách ra.
Kỳ thực, dáng vẻ Trình Lang ra sao, không quan trọng, chẳng qua, thời điểm Tống Chân nghe được kết quả, lần đầu xuất hiện loại cảm giác rõ ràng này, thật sự cảm nhận được, thật sự nhìn thấy lại.
Nhìn thấy lại, đã từng là bạn, đã từng là người thương.
Sau này, giống như tổ nhóm thực nghiệm nghiên cứu hạng mục, nhân sinh của hai người sẽ không chung đường, sẽ không còn liên quan đến nhau nữa.
Mỗi người một ngả, đường ai người nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, đều do lựa chọn của mỗi người, đều dựa vào sức của mỗi người.
- ---
**Ở trong cả 2 chương 21 và 22 này có sự xuất hiện của từ Hán Nôm 'bàng thính' thì t xin giải thích một chút nghĩa của từ này là ngồi nghe nhưng không được quyền lên tiếng. Nhưng vì đoạn văn đã quá dài và đọc cả cụm thì có vẻ không được hay nên t quyết định chỉ để là ngồi nghe thôi.
Và thêm nữa đoạn này cách xưng hô giữa các nhân vật hơi khác một chút vì ở đây là tòa án, giữa người phán xử và nguyên cáo nên sẽ không xưng cháu như các chỗ khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT