Hôm nay là ngày kỷ niệm cửa hàng bách hóa thuộc tập đoàn Phong thị.
Phong Thần Nam thân là Tổng giám đốc tập đoàn, được mời đến dự lễ kỷ niệm của cửa hàng bách hóa với tư cách là khách mời trao giải.
Trên bục, người phụ nữ mới được trao giải hình như có chút không đủ.
Nhân lúc Phong Thần Nam còn chưa rời đi, thì kéo cánh tay anh.
“Xin hỏi có thể chụp ảnh cùng anh không?”
Phong Thần Nam nhíu mày, rút cánh tay ra, không nói gì rời đi.
Đẳng Dạ Hiên thấy cô gái này tan nát trái tim, không khỏi nhắc nhở.
“Tổng giám đốc Phong ghét người lạ động vào anh ấy”
Nói xong, anh ta đi sau Phong Thần Nam xuống sân khấu nhỏ.
Đúng lúc người, một bóng dáng nhỏ bé trong đám đông chạy về phía Phong Thần Nam.
Vệ sĩ xung quanh vừa mới không để ý, bánh bao nhỏ này đã tiến vào đâm vào chân Phong Thần Nam.
Rầm.
Không biết đứa trẻ này từ đâu đến, trong tay còn cầm cây kem, chưa kịp dừng lại đã đâm vào.
Phong Thần Nam.
Chiếc quần âu màu xám đậm của Phong Thần Nam bị loang lổ màu kem hồng.
Đám vệ sĩ phải mất vài giây mới phản ứng lại, sợ hãi tái mặt.
“Phong; Tổng giám đốc Phong::.
anh không sao chứ?”
Người sợ hãi nhất là Đằng Dạ Hiên.
Anh ta sợ đến nỗi chỉ trích đám vệ sĩ: “Các người làm việc kiểu gì vậy? Là do không nhiều tiền, hay là cơm trưa ăn không no vậy?”
Đám vệ sĩ cũng có chút oan ức.
Thằng nhóc này tay chân rất linh hoạt, bọn họ còn chưa kịp ngăn cả, người đã lao vào Tổng giám đốc Phong rồi.
Hoàn toàn không kịp trở tay.
Lúc này, cậu bé vất vả bò dậy, thấy mất kem, mắt bỗng đỏ hoe.
“Kem… kem của cháu mất rồi, chú phải đền cháu.
”
Sắc mặt Phong Thần Nam âm u đến mức có thể nhỏ ra giọt mực.
Đang định tức giận, kết quả khi cúi đầu xuống chạm vào ánh mắt phượng của cậu bé, thì không khỏi nhíu mày.
Đằng Dạ Hiên vừa mới chỉ trích xong đám vệ sĩ, đang muốn ngồi xuống để xử lý thằng nhóc ồn ào này.
Ai ngờ, nhìn một cái ngẩn ra luôn.
Đây, đây trông…
Đằng Dạ Hiên không thể tin nổi quay đầu lại nhìn Phong Thần Nam.
Đúng vậy.
Đây chính là một khuôn mặt bản sao.
Tổ tiên nhà họ Phong có máu lai.
Phong Thần Nam có gương mặt không thể chê vào đâu được, đừng nói đến cả thành phố Hải Phòng, cho dù lật cả nước lên cũng không tìm thấy ngườithứ hai có vẻ mặt giống anh.
Cậu bé trước mặt đây không phải đứa con riêng của người phụ nữ nào đó mà Tổng giám đốc âm thầm qua lại bên ngoài đấy chứ?
“Phong, Tổng giám đốc Phong, cái này…”
Đẳng Dạ Hiên ngạc nhiên không nói lên lời.
Phong Thần Nam hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói gì, lúc này:trong đám người lại chui ra một thằng nhóc nữa, lon ton chạy đến.
“Bé Hai, Bé Hai, em không sao chứ?”
“Hu hu hu.
Bé Lớn, kem của em bị mất rồi.
”
“Đừng khóc đừng khóc, Bé Lớn ôm em nào”
Hai nhóc con ôm nhau.
Mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, bọn họ quả nhiên rất giống Phong Thần Nam.
Ánh mắt của mọi người di chuyển giữa người lớn và bọn nhỏ.
Nhất thời không ai nói lên lời.
Đây thật sự là con riêng của Tổng giám đốc Phong sao?
Hơn nữa còn là song sinh?
Mặt Phong Thần Nam đen sì, cuối cùng nói.
“Hai đứa đến từ đâu?”
Giọng nói trầm thấp từ tính, còn mang theo mấy phần uy nghiêm.
Thời Tử Long và Thời Bảo Thiên nghe thấy vậy, thả nhau ra, lần lượt ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt phượng sâu thẳm của người đàn ông.
Giọng sữa đồng thời phát ra.
“Từ nhà đến đây”
Khóe miệng Phong Thần Nam giật giật.
“Người lớn đâu?”
“Bọn cháu bị lạc đường.
”
Hai đứa trẻ đồng thanh nói.
Đẳng Dạ Hiên suýt chút nữa cho rằng hai bọn họ cố ý diễn kịch đụng chạm.
Chỉ thấy Bé Lớn Thời Tử Long kéo Bé Hai Thời Bảo Thiên dậy, rất lễ phép nói.
“Chú ơi, vừa nãy là em cháu thất lễ, xin chú tha cho nó.
Nhưng bây giờ bọn cháu bị lạc đường rồi, có thể xin chú giúp bọn cháu đi tìm mẹ không?”
Lông mày Phong Thần Nam nhíu thành hình chữ xuyên.
Đẳng Dạ Hiên vốn tưởng rằng anh sẽ đồng ý, dù sao đứa trẻ này cũng giống anh như vậy, nói chuyện còn lễ phép như vậy, đổi lại là ai cũng đều không nố từ chối.
Ai ngờ, giây tiếp theo mọi người nghe thấy lời từ chối không thương tiếc của người đàn ông.
“Mẹ của mình thì tự mình tìm đi”