Chương 408
Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của mẹ Mẫn và âm thanh đập phá đồ đạc đầy tức giận của ba Mẫn.
Là sự tức giận, thương tâm, thương xót, lạnh lẽo và tuyệt vọng.
Kết quả của ngày hôm nay, bọn họ cũng không tưởng tượng được, nhưng lại rất hợp tình.
Vinh Sở Lâm đã sử dụng tốc độ nhanh nhất đưa Mẫn Tuyết Nguyệt đến bệnh viện để sát trùng và băng bó vết thương.
Khi trở về nhà, cô ấy vẫn tiếp tục khóc lóc, thậm chí là không thèm ăn cơm.
Ngủ gục trên giường, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Vinh Sở Lâm lấy một chiếc khăn giấy, lau đi từng giọt nước mắt của cô ấy, trái tim anh ta còn đau hơn cả cô ấy.
“Xin lỗi, là do anh làm không tốt.” Trong không khí thoang thoảng một hơi thở tội lỗi sâu sắc.
“Đi theo anh, thật sự là làm khó em.”
“Nhưng anh hứa với em, anh sẽ mang đến cho em một ngôi nhà tốt nhất, từ đó sẽ không bao giờ phải chịu oan ức nữa.
Lần này Mẫn Tuyết Nguyệt ngủ rất trằn trọc, những giấc mơ hỗn loạn khiến cô ấy tỉnh lại nhiều lần.
Mỗi lần như vậy, Vinh Sở Lâm đều sẽ đưa tay ra ôm chặt lấy cô ấy, vỗ vỗ đầu cô ấy một tí, nhẹ nhàng vỗ về để cô ấy lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Buổi sáng lúc tỉnh dậy, đúng như dự đoán, đôi mắt của cô ấy đã sưng đỏ lên vì khóc.
Mẫn Tuyết Nguyệt bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt buồn rười rượi, nhìn Vinh Sở Lâm đang làm bữa sáng, mếu máo than thở.
“Em xấu xí, em lại trở nên xấu xí mất rồi, sao em có thể khóc đến nỗi đôi mắt sưng như cây nắp ấm luôn chứ?”
Vinh Sở Lâm nhìn một cái rồi lại bình thản thu hồi ánh mắt, tiếp tục chiên trứng.
“Cây nắp ấm cũng không có khó coi bằng em.”
“Hu hu hu, sao em có thể đi gặp người khác với đôi mắt này đây, còn có vết sẹo này trên mặt em nữa, bao lâu mới lành? Có để lại sẹo không…”
“Bây giờ em không cần ra ngoài gặp gỡ mọi người nữa.”
“Có, em phải đến nhà Ngọc Diệp một chuyến, hu hu hu, đôi mắt này của em, trang điểm cũng không thể che hết được!”
“Khóc đi cứ khóc nữa thì lát nữa phải đi gặp bác sĩ đó.”
Mẫn Tuyết Nguyệt bị câu nói này của Vinh Sở Lâm dọa sợ hết hồn, vội vàng ngừng khóc lại.
Bữa sáng được làm xong, cô ấy đặt chiếc gương nhỏ trong tay xuống, thở hổn hển đập cái bàn, thề: “Từ nay trở đi em sẽ không khóc nhè nữa! Thật khó chịu!”
“Mau ăn cơm đi, ăn xong thì cùng anh đi ra ngoài một chuyến.”
“Hả? Đi đâu?”
“Đi lấy giấy chứng nhận.”
Mẫn Tuyết Nguyệt đang uống sữa bò, suýt nữa thì phun một hớp sữa ra ngoài.
“Lấy giấy chứng nhận gì?”
“Còn có thể là giấy chứng nhận gì nữa?”
“Trừ giấy chứng nhận kết hôn, còn có giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, bằng lái xe, chứng minh thư …”
“Được, vậy thì đi nhận về hết đi.”