Chương 404
Nhưng có vẻ như Vinh Sở Lâm đã dự liệu từ trước, anh ta không hề vì chút lời nói này của mẹ Mẫn mà bị ảnh hưởng.
Chỉ thấy anh ta đặt lễ vật lên trên bàn trà trong phòng khách.
Lùi lại hai bước, sau đó ở ngay trước mặt mẹ Mẫn quỳ rạp hai chân xuống.
Không hề có một chút bối rối nào cả, mẹ Mẫn bị hành động đột ngột của anh ta làm cho khiếp sợ.
“Cậu làm gì đấy! Tôi còn chưa chết mà sao cậu lại quỳ như thế này!”
“Bác gái, xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của cháu. Cháu biết bác có rất nhiều điều không vừa ý với cháu, trước đây cháu rất lỗ mãng và không có lý trí, tất cả đều là lỗi của cháu. Nhưng xin bác hãy nhìn vào trái tim chân thành mà cháu đã dành cho Tuyết Nguyệt, cho cháu một cơ hội ạ.”
Mẫn Tuyết Nguyệt cũng bị dọa không ít, nhanh chóng kéo anh ta đứng dậy.
“Anh nói bình thường là được rồi, làm sao mà tự nhiên lại quỳ xuống như thế chứ?”
Nhưng Vinh Sở Lâm không hề nhúc nhích mà cứ quỳ ở đó, ánh mắt cương nghị.
“Nếu như bác gái không chịu tha thứ, cháu sẽ tiếp tục quỳ như vậy.”
Câu nói này của anh ta đã khiến cho mẹ Mẫn tức giận.
“Cậu cho rằng dùng khổ nhục kế như thế này thì có tác dụng với tôi sao? Cho dù cậu có quỳ gối ở đây ba ngày ba đêm đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không tha thứ cho cậu.”
Người từ trước đến nay luôn cao quý và thanh lịch như bà ta rất hiếm khi nói những lời tức giận như vậy.
Bây giờ, vì Vinh Sở Lâm, cái người ở trước mắt bà ta làm cho bà ta không có chút vừa ý nào mà lại có thể tự biến mình thành người đàn bà chanh chua.
Càng nghĩ lại càng thêm tức giận.
Vinh Sở Lâm không hề lay động: “Nếu bác gái vẫn muốn tiếp tục mắng cháu, bác cứ việc mắng tiếp, cháu sẽ chấp nhận tất cả, không hề phản bác lại dù chỉ một câu.”
“Cậu!”
“Cháu biết rằng bác gái luôn luôn hy vọng Tuyết Nguyệt có thể trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn. Nhưng cô ấy lúc nào cũng ương ngạnh và phản nghịch, khiến cho bác rất đau lòng. Nhưng trong tương lai cháu có thể thay thế cô ấy, làm một cậu con rể ngoan ngoãn của dì, vì vậy, nếu bác có bất kỳ điều gì không hài lòng, dì đều có thể trút hết lên người cháu, cháu nhất định sẽ không cãi lại.”
Mẹ Mẫn đã rất sốc trước những lời nói của anh ta.
Ngay cả Mẫn Tuyết Nguyệt cũng sững sờ một lúc lâu.
“Cháu hiểu rất rõ tính cách của Tuyết Nguyệt. Cô ấy không phải là người dễ dàng bằng lòng cam chịu chịu sự gò bó từ người khác. Cháu biết bác không thích cô ấy như thế này, nhưng xin bác hãy cho cô ấy một cơ hội, để cô ấy có thể là chính mình.”
“Cậu cậu cậu… cậu nói như thể tôi đang cưỡng bức con gái tôi vậy!”
“Không, cháu biết vì bác rất yêu thương cô ấy nên luôn muốn thu xếp cho cô ấy những gì tốt nhất.”
Vinh Sở Lâm nói rất rõ ràng mạch lạc.
Mẫn Tuyết Nguyệt cũng bị dọa cho ngu người.
Mẹ Mẫn sững sờ hồi lâu không nói được lời nào.
Đúng lúc này, một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
“Con bé là con gái của tôi, tôi quản con bé là đạo lý hiển nhiên, có đến lượt cậu đến nhà chúng tôi chỉ tay năm ngón hay không?”
Mọi người đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ba Mẫn ném cần câu và cái xô trong tay xuống đất, trên đầu bừng bừng tức giận, mặt đỏ tía tai. Nhưng khuôn mặt của Vinh Sở Lâm vẫn không hề thay đổi, những gì anh ta sắp nói, càng khiến trái tim của mọi người thêm run sợ.