Chương 402
“Ngày mai con sẽ về nhà ăn cơm.”
“Được, được, lát nữa mẹ sẽ nói dì làm thịt muối, như vậy ngày mai con về nhà là có thể ăn được rồi.”
“Mẹ, ngày mai con sẽ đưa thêm Sở Lâm về ăn cơm cùng con.”
Khi vừa nói xong, đầu dây bên kia ngay lập tức trở nên im lặng.
Mẫn Tuyết Nguyệt lo lắng không yên, nắm chặt điện thoại mà nói: “Mẹ ơi?”
Giọng điệu của mẹ Mẫn chợt thay đổi.
“Tuyết Nguyệt, tại sao con vẫn còn qua lại với đứa trẻ đó?”
“Con…”
Từ nhỏ đến lớn mẹ đều vô cùng yêu chiều cô ấy, mẹ rất ít khi nào nghiêm khắc với cô ấy, nhưng vào lúc này khi nhắc tới Vinh Sở Lâm, giọng nói của mẹ lại đột ngột thay đổi.
Rõ ràng là rất bất mãn.
“Nếu như không có nó, nhà họ Mẫn chúng ta cũng sẽ không phải cúi thấp đầu trước nhà họ Lục như vậy. Bây giờ con còn muốn đưa nó về nhà, con muốn làm cho ba con không sống nổi sao, Tuyết Nguyệt?”
“Mẹ, không phải như vậy đâu.”
“Con đừng có mà để nó làm cho chết mê chết mệt, nhanh chóng cắt đứt liên lạc với nó đi, nếu không thì ngày mai con đừng về nhà nữa.”
Tim Mẫn Tuyết Nguyệt đập thình thịch.
Cô ấy không ngờ rằng người mẹ mà thường ngày vẫn luôn yêu chiều cô ấy nhất, lại có thể nói những lời như vậy.
Nhận được lời nói dọa dẫm của bà ta, trong lòng cô ấy ngay tức khắc cảm thấy tủi thân.
Làm thế nào mà cô ấy có thể cảm ngộ như những điều mà cô ấy đã nói với Vinh Sở Lâm ở trong xe.
“Mẹ, tại sao mẹ lại không để ý đến cảm giác của con như vậy chứ? Bây giờ đã là khi nào rồi chứ, chẳng lẽ mẹ vẫn muốn kiểm soát chuyện cưới xin của con sao?”
“Ba con nói đúng, con đúng là đã bị hủy hoại bởi tên nhóc thối Vinh Sở Lâm đó, đã có thể phản nghịch như thế này rồi. Ba mẹ quyết định chuyện hôn nhân của con cái cũng đều là vì hạnh phúc của con mà thôi, tại sao con lại cứ khăng khăng đối nghịch với chúng ta như vậy?
Ngày thường con muốn làm gì cũng được, chúng ta cũng đều chiều theo ý con cả, nhưng vì cái gì mà con lại không chịu nghe lời ba mẹ dù chỉ một lần cơ chứ?”
Mẫn Tuyết Nguyệt cầm chặt lấy điện thoại, nhắm mắt và hít thở sâu.
Mỗi lời nói của mẹ, đều như kim châm làm trái tim cô ấy tổn thương sâu sắc.
Nút thắt giữa cô ấy và ba mẹ Mẫn thật sự rất khó mà giải trừ được.
“Tuyết Nguyệt, để anh nói cho.”
Vào lúc này, giọng nói của Vinh Sở Lâm đột nhiên vang lên ở bên cạnh, cắt ngang sự bi thương của cô ấy.
Chiếc điện thoại lạnh lẽo ở trên tay cô ấy bị lấy đi.
Sau khi Vinh Sở Lâm cầm lấy điện thoại của mình thì bước ra khỏi ban công, anh ta đóng cửa lại, quay lưng về phía cô ấy, cũng không biết được đang nói cái gì.
Khoảng hai mươi phút sau, anh ta gác máy điện thoại và bước vào.
“Tối mai đến nhà em ăn cơm.” Anh ta nhàn nhạt nói.
Nét mặt Mẫn Tuyết Nguyệt đầy ngỡ ngàng.
“Anh đã nói gì với mẹ em vậy?”
“Không nói cái gì cả.”
“Không nói gì cả mà anh lại cầm điện thoại tận hai mươi phút sao?”