Chương 388
Nếu như muốn yên ổn sống qua ngày, thì việc giỏi ngụy trang là điều mà bọn trẻ cần phải biết, không thể tùy tiện để người khác nhìn ra sáu anh em bọn họ khác với người thường.
Nhưng mà điều đó thật sự rất khó khăn đối với một cậu bé từng bị chứng bệnh tự kỷ như Bé Ba.
Việc chuyển trường nhanh chóng được thực hiện.
Sau khi đến nhà trẻ mới, Đường Ngọc Nhi không còn cùng bàn với Bé Ba nữa, mà được sắp xếp ngồi ở góc cách xa với cậu bé.
Cô bé cũng không còn chủ động tìm Bé Ba nói chuyện nữa, bình thường đều là những đứa bé khác chủ động tìm bé Ba nói chuyện. Thế nhưng hôm nay đột ngột thay đổi, cô bé trở thành đứa trẻ được chào đón nhất trong lớp chồi.
“Ngọc Nhi, nhanh lại đây chơi cái này cùng tớ đi, ba tớ vừa mới mua máy chơi game cho tớ nè!”
“Ngọc Nhi, mẹ mình làm bữa trưa cho mình, chia cho bạn một miếng nè!”
“Các bạn không được chiếm Ngọc Nhi! Cậu ấy là bạn thân của tôi!”
“Bạn nói bậy, tôi mới là bạn thân nhất của cậu ấy!”
Nhìn thấy những người bạn nhỏ của cậu bé vây quanh Đường Ngọc Nhi trong nhà trẻ, Bé Ba bị năm anh em lạnh lùng coi thường.
“Rõ ràng là chúng ta đều sinh vào tháng ba, sao tính cách của Bé Ba lại giống cung Ma Kết vậy?”
“Có lẽ là do em ấy được sinh một mình đó.”
“Bây giờ Đường Ngọc Nhi là người nổi bật nhất, có khi sau này sẽ ghét Bé Ba.”
“Bé Ba thật đáng thương, vẫn nên lớn lên cùng Olympic toán đí, trò chơi thanh mai trúc mã này không thích hợp với em ấy.”
“Anh Ba, cho anh ăn một viên kẹo, đây là kẹo trước đây Ngọc Nhi đưa qua cho anh ăn đó. Cậu ấy nói cậu ấy thích nhất ăn cái này, em giữ lại cho anh một viên, đợi chút nữa anh mang đi đưa cho cậu ấy, để cậu ấy qua đây chơi cùng chúng ta.”
Bé Ba buồn bực liếc nhìn viên kẹo mà Bé Sáu đưa qua, thu hồi ánh mắt, lần nữa tập trung vào đề Toán trước mặt mình.
“Không đi.”
“Tại sao vậy? Chẳng lẽ anh không thích làm bạn với Đường Ngọc Nhi sao?”
“Không thích.”
“Ồ, vậy em quay lại chuyển lời cho cậu ấy, nói anh không thích làm bạn với cậu ấy.”
“…”
Đúng là em trai tốt.
Bình thường không thích gài bẫy mọi người, thế mà lại đi gài bẫy anh trai mình sao?
Bé Ba không thèm để ý đến việc bé Sáu đi thông báo tin tức, cậu bé vẫn chuyên tâm làm bài tập của mình.
Còn việc bé Sáu đi thông báo kia trong mắt cậu cũng chẳng là gì.
Cậu bé ngước mắt lên nhìn Đường Ngọc Nhi được chào đón, thu hồi ánh mắt, không khỏi lẩm bẩm.
“Sớm biết như thế đã không chuyển trường.”
…
“Cô chủ, có tin tức của lão tổ tông rồi!”
Cuối cùng cũng đợi được lão tổ tông quay lại.