Chương 385
Phong cách của bức tranh nói thay đổi là thay đổi.
Những đứa trẻ thực sự không chơi bài theo lẽ thường.
Ngay cả quy luật khách quan của việc nói chuyện cũng hoàn toàn không khớp với nhau.
Bé Ba người bị cả nhóm xa lánh thấy rằng mình sắp thua trò chơi, nhưng cậu bé cũng không còn lời nào để nói.
Sau khi trò chơi kết thúc, đến giờ ăn trưa, mọi người đề nghị ra ngoài và tìm một nhà hàng để ăn.
Bé Ba bị các anh em kéo sang một bên để tìm cơ hội thì thầm.
“Bé Ba, anh không thấy Ngọc Nhi gợi ý gì cho anh sao?”
“Không có.”
“Cái này không được rồi, anh, bình thường bảo anh cùng mọi người xem chương trình truyền hình thì anh cứ phải trở về phòng làm bài toán cơ. Hiện tại anh xem đi, đầu óc của anh không có chút nào minh mẫn, đến một câu dễ nghe anh cũng không bằng lòng nói ra.”
“Anh đang nói lời từ tận đáy lòng mình mà.”
Năm đứa bé cùng nhau lắc đầu.
Bé Ba quả thực không hổ là người con trai sắt thép thẳng thắn nhất trong số họ.
Sau rất nhiều nỗ lực tận tình khuyên bảo, cuối cùng mọi người cũng đã giải thích được cho Bé Ba.
Khi mọi người đã đến nhà hàng, không bao lâu sau khi ngồi xuống, Bé Ba đột nhiên hỏi Thời Ngọc Diệp.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói.”
“Ừ?”
Thời Ngọc Diệp sửng sốt, cô ngạc nhiên vì Bé Ba lại chủ động mở miệng nói.
Cô chỉ thấy con mình nói một cách thờ ơ: “Chúng con muốn chuyển trường.”
“Chuyển trường sao? Cũng đúng nhỉ, vụ án bắt cóc này đều là sự cố xảy ra ở nhà trẻ, thật sự không thích hợp để các con tiếp tục theo học ở đó. Vậy tụi con có nhà trẻ nào mình muốn tới chưa?”
“Đường Ngọc Nhi đã tìm được rồi ạ, vì vậy chúng con sẽ đến học cùng một nơi với cậu ấy ạ.”
Nghe con trai mình nói xong, Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam đồng thời sững sờ trong vài giây.
Nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ quay đầu lại nhìn Đường Trạch Tông và Mộ Tử Mỹ.
“Mọi người sao mà đã tìm được trường mẫu giáo cho con mình nhanh đến vậy?”
Mộ Tử Mỹ mỉm cười, cô ấy gắp thêm một miếng thịt cho Đường Ngọc Nhi, sau đó nói.
“Vâng đúng rồi, hay là mấy đứa trẻ nhà cô cũng chuyển trường với con nhà chúng tôi đi. Tôi vốn dĩ còn lo Ngọc Nhi đến trường mẫu giáo mới, không có bạn học nào quen thuộc, con bé có thể cảm thấy không thoải mái đấy. Nếu các con của hai người cũng cùng chuyển đi, thế thì con bé sẽ có bạn đồng hành. Tôi cũng sẽ cảm thấy yên tâm hơn nhiều.”
Thời Ngọc Diệp nghe thấy cô ấy trả lời như vậy thì cô cảm thấy cũng hợp lý.
“Được thôi, thế thì làm như vậy nhé. Tôi sẽ nhờ Vân Mặc Tích giúp tôi làm thủ tục chuyển trường cho bọn trẻ.”
Sáu đứa trẻ đã đạt được ước muốn của mình cho nên chúng rất vui mừng, ăn uống vô cùng ngon miệng.
Đường Ngọc Nhi nhìn Bé Ba đầy ý tứ, cô bé cũng không quan tâm có bao nhiêu phụ huynh ở đây, trực tiếp hỏi tới.