Chương 383
Thời Ngọc Diệp khe khẽ mở to mắt, đôi mắt cô mông lung.
“Chuyện này có gì đâu? Trước đó không phải là…”
“Đấy chỉ là tiệc gia đình do hai nhà tổ chức, không thể tính là hôn lễ được mà em. Hơn nữa, nhà họ Hoắc cũng không có quan hệ máu mủ với em. Người thực sự nên đến tham dự hôn lễ của em chính là gia đình hiện tại của em cơ.”
Phong Thần Nam nói rõ ràng mạch lạc đâu vào đấy.
Thời Ngọc Diệp suy nghĩ một chút: “Em vẫn luôn cảm thấy có chút phiền phức.”
Vừa nói xong lời này thì cô lại bị anh nhéo eo.
“Cùng anh kết hôn là phiền phức hả?”
“Mình đều là những người đã sinh con đẻ cái rồi mà anh, còn tổ chức đám cưới gì chứ…”
“Anh chỉ là không muốn để lại bất kỳ hối tiếc nào.”
Phong Thần Nam lại đột nhiên bò lên trên, chặn lấy môi của cô.
Trong khoảnh khắc, anh cắn nhẹ vào dái tai cô, giọng nói ấm áp lại mang theo chút xót xa.
“Người ta nói linh hồn có trí nhớ đấy, nếu cuộc đời này nhớ được ai là người đối với mình tốt nhất thì kiếp sau hai người sẽ có cơ hội gặp lại nhau. Vậy nên anh muốn đối xử tốt với em là để em ghi nhớ anh, khắc sâu anh trong tâm hồn em, có như vậy thì anh mới không sợ sẽ không thể gặp em trong kiếp sau của cuộc đời mình rồi.”
Ngày hôm sau.
Thời Ngọc Diệp không đợi được lão tổ tông quay về, nhưng ngược lại thì họ lại đợi thấy vợ chồng Đường Trạch Tông đến cửa thăm hỏi.
“Chúng tôi nghe nói rằng hai người đã bị mắc kẹt trong căn cứ đó rất lâu, chúng tôi thực sự đã rất lo lắng, vì vậy chúng tôi đã gọi cảnh sát để cho bọn họ nghĩ cách giải cứu cho mọi người.”
Thời Ngọc Diệp chợt bừng tỉnh hiểu ra mọi thứ.
“Thì ra là hôm qua mọi người đã gọi điện báo cảnh sát hả? Chẳng trách là kịp thời như vậy. Cảm ơn hai người rất nhiều nhé.”
“Mọi người không sao là tốt rồi, nếu không mà lỡ có xảy ra chuyện gì thì lương tâm của tôi và Trạch Tông sẽ không thể nào yên ổn được.” Mộ Tử Mỹ nói.
Ngày hôm qua, Đường Trạch Tông và Mộ Tử Mỹ đã thừa dịp báo cháy giả rồi thành công rời khỏi căn cứ thí nghiệm, trên đường trở về, họ gặp Vân Mặc Tích, Đằng Dạ Hiên và thuộc hạ của nhà họ Đường mới có thể được an toàn.
Về vấn đề này, Đường Trạch Tông cho rằng công lao lớn nhất không thể không nhắc tới Phong Thần Nam.
“Anh Phong, anh thực sự là có công ơn rất lớn đối với gia đình ba người của chúng tôi. Nếu sau này anh cần sự giúp đỡ, Đường Trạch Tông tôi sẽ dốc hết sức dù có phải lên núi đao xuống biển lửa.”
“Không đáng để nhắc tới đâu, chúng ta đều là bạn bè cùng chung hoạn nạn mà, với cũng may mắn nhờ sự hợp tác và tin tưởng của mọi người, nếu không thì cho dù mưu kế của tôi có tốt đến đâu, cũng không thể phát huy hiệu quả được.”
Người lớn nói chuyện rôm rả trong phòng khách, còn bọn trẻ thì đi vào phòng sách.
Đường Ngọc Nhi được đưa đến phòng làm việc để chơi Richman với sáu anh em, nhưng cô bé lại cảm thấy buồn.
Hiếm khi Bé Ba chủ động quan tâm.
“Sao mặt mày cậu lại ủ rũ thế?”
“Ồ, ba mẹ mình đã nói sẽ tìm một trường mẫu giáo khác cho mình. Ngôn Việt, sau này mình sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa…”