Chương 377

Đột nhiên, bà ấy nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trợ lý của Cơ Tưởng Thừa xuất hiện trong mật thất.

Bà ấy bừng tỉnh, tất cả những điều này là một âm mưu lớn.

“Đây có phải là người mà ông xếp vào bên cạnh Cơ Tưởng Thừa hay không? Hoa Minh, ông thật sự quá nham hiểm.”

“Ha ha ha, Thanh, tôi biết bà là người đã nói ra là phải làm, tôi tin bà sẽ không đổi ý, đúng không?”

Hoa Minh rất đắc ý mở miệng nói.

“Chỉ là một ống máu thôi, không có gì phải đổi ý, cầm lấy đi.”

Công Tôn Thanh nhấc tay áo vươn tay ra.

“Không vội, bây giờ không phải là thời gian để lấy máu. Quang, cậu tiêm thuốc gây mê cho bà ấy trước đi.”

Hoa Minh phân phó xong, trợ lý nói một tiếng, tiếp theo liền từ trên bệ thí nghiệm cầm lấy một cái ống tiêm đã chuẩn bị từ trước, đi về phía Công Tôn Thanh.

Bà ấy đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng.

“Tại sao phải tiêm thuốc gây mê? Ông muốn gì ở tôi?”

“Chỉ là muốn bà đi đến một chỗ khác, bà yên tâm, bà bạn già, tôi không muốn mạng của bà.”

“Ông chính là một lão cáo già đê tiện, nói chuyện không tính toán gì hết, tôi cũng chưa từng trả lời là muốn đi với ông.”

“Thanh, bây giờ không phải lúc đổi ý.”

Lời nhắc nhở của Hoa Minh làm cho trái tim bà ấy khó chịu hơn.

Nhưng quả thật như những gì ông ta nói.

Bà ấy không thể đổi ý, hơn nữa căn bản không có đường để rút lui.

Công Tôn Thanh rất nhanh đã bình phục tâm tình, tiếp theo vươn tay ra, tùy ý để trợ lý Phùng Quang tiêm thuốc mê vào người mình.

Hiệu quả của thuốc thực sự không giống như bình thường.

Mới vừa tiêm chưa tới một phút đồng hồ, Công Tôn Thanh có thể cảm nhận được chân tay của mình không còn sức lực.

Không lâu sau, Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đi ra ngoài.

Trợ lý Phùng Quang dùng xe ba bánh đưa Hoa Minh và Công Tôn Thanh đi ra từ một lối đi khác.

Dọc theo đường đi không bị cản trở, hoàn toàn không có trở ngại.

Cho đến khi Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam rời đi, tụ họp với Vân Mặc Tích, Đằng Dạ Hiên, nhớ ra rằng đám người bọn họ vẫn chưa tìm được nơi ở của Công Tôn Thanh, Công Tôn Thanh đã bị đưa đến nơi cách xa hơn mười kilomet.

……

Hoa Minh nhìn vẻ mặt vô cùng khó chịu của Công Tôn Thanh, tâm trạng của ông ta rất tốt.

“Thanh, bà là người phụ nữ có cá tính nhất mà tôi từng gặp.”

“Ông nói láo.”

“Tôi cũng rất ngưỡng mộ một người phụ nữ sảng khoái như bà.”

“Khép cái đóa hoa cúc đen trên mặt ông lại, đừng nói bừa bãi nữa.”

“…”

Bà ấy thực sự khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play