Chương 367
Nếu không có Hoắc Băng Ngôn che chở thì chỉ sợ anh đã bị đánh lên tường rồi bị lưỡi dao cứa bị thương.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Thời Ngọc Diệp lại đem độc dược hun khói ra.
Vốn tưởng rằng sau khi châm thì Cơ Tưởng Thừa sẽ bị trúng độc lần thứ hai nhưng dường như ông ta không bị ảnh hưởng chút nào.
“Có chuyện gì thế? Tại sao bây giờ Cơ Tưởng Thừa không chịu ảnh hưởng của độc nữa?”
“Ha ha ha… Cô cho là cùng một loại độc lại có tác dụng hai lần trên người tôi sao?”
Cơ Tưởng Thừa dừng lại, cất tiếng cười càn rỡ.
“Thân thể này của tôi tuy không thể nói là bách độc bất xâm nhưng cũng may nó có năng lực tự chữa trị, hơn nữa không thể bị ảnh hưởng của cùng một loại độc trong hai lần.”
Thời Ngọc Diệp nhíu mày.
Cô liên tưởng đến thực nghiệm được tiến hành trong phòng thí nghiệm thì đã có thể đoán được đại khái, Cơ Tưởng Thừa đã cải tạo lại bản thân.
“Nếu tôi đã khôi phục lại rồi thì bây giờ đến phiên các người xuống chào hỏi Diêm Vương!”
ông ta tiện đà phóng đến muốn ra tay với Thời Ngọc Diệp nhưng lại bị Phong Thần Nam đỡ được.
“Muốn động thủ với cô ấy thì bước qua thi thể tôi trước đã rồi nói.”
“Đừng gấp, hai người các người đều phải chết.”
Cơ Tưởng Thừa cười cười, muốn thu tay lại nhưng lúc này bỗng nhiên nhận ra hai vách tường đầy lưỡi dao đã chầm chậm tiến đến gần, sắc mặt thay đổi đột ngột.
Đánh chết.
Thế mà ông ta lại quên cơ quan này của mình khép như thế nào!
Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam cũng nhận ra tình huống nguy hiểm, vội vàng tiến lên một người chế trụ cổ Cơ Tưởng Thừa, còn người kia giữ cánh tay không có ông ta cơ hội phản kích.
Điều khiến cho Cơ Tưởng Thừa bất ngờ không kịp phòng bị chính là trên người Thời Ngọc Diệp thế mà còn một viên thuốc độc khác!
Cô không chút lưu tình đổ thuốc vào miệng Cơ Tưởng Thừa ép bức ông ta nuốt xuống.
“Khụ khụ khụ…. Cô ép tôi uống gì vậy?”
Tiếng rống giận vang vọng trong mật thất nhỏ.
Thời Ngọc Diệp không sợ hãi trả lời.
“Cảm ơn anh đã có tâm nhắc nhở, độc mà tôi đưa anh uống là loại mới, đảm bảo có hiệu quả đối với anh.”
ông ta đang muốn tiếp tục rống to thì nhận ra thanh quản của mình không phát ra tiếp, hít thở cũng có chút khó khăn.
Giống như cổ họng bị một tảng đá chặn lại, vô cùng khó chịu.
“Không nói ra lời sao? Vậy đúng rồi, độc này của tôi thật ra cũng không có gì, chẳng qua là có thể phong bế dây thanh quản và yếu hầu của anh lại, cuối cùng hít thở không thông mà chết.”
Cơ Tưởng Thừa kích động giãy dụa.
Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp cùng lúc buông tay ông ta rồi nắm lấy thời cơ chạy đến đầu còn lại của hành lang.
“Ngọc Diệp chạy nhanh, thừa dịp hai bức tường còn chưa hoàn toàn ghép lại thì chúng ta phải nhanh chạy, nếu không sẽ biến thành bánh thịt người!”
Thời Ngọc Diệp không có thời gian mà chê bai hình dung từ kỳ quái này của anh mà toàn lực chạy theo sau.
Cô cũng không có thời gian quay đầu lại nhìn Cơ Tưởng Thừa.