Chương 348 Tình huống của bọn trẻ

Phong Thần Nam mỉm cười.

“Tôi cũng rất vui vì tôi đã không phải là kẻ thù của anh” Đây là sự khen ngợi và ghi nhận của hai người dành cho nhau. Đường Trạch Tông quả thực bị sự tính toán chính xác từng bước của Phong Thần Nam làm chấn động, cũng giống như vậy, Mộ Tử Mỹ cũng không ngờ người đàn ông này tính toán chính xác đến mức nghĩ tới từng đường lui. May mắn thay, khi Cơ Tưởng Thừa yêu cầu anh ta giết Phong Thần Nam, anh ta đã không làm như vậy.

Nếu không, rất có thể anh ta thậm chí còn không biết mình đã chết như thế nào.

Điều đáng giá nhất là.

Có một sự hiểu ý ngầm giữa hai người đàn ông. Ngay khi Mộ Tử Mỹ buông bỏ lo lắng, lại nghĩ đến một chuyện khác khiến cô ấy sợ hãi nhất, sắc mặt trở nên cứng ngắc. “Bây giờ chúng ta trốn đi, còn những đứa trẻ thì sao?”

“Bọn trẻ đã thoát khỏi bọn bắt cóc rồi” Phong Thần Nam nói: “Bọn bắt cóc không có gì mặc cả trong tay, nhưng chúng không có ý định để chúng ta sống” Khưng lại một giây.

Đường Trạch Tông nhíu mày: “Làm sao anh biết bọn nhỏ không còn ở trong tay bọn họ?”

“Định vị nơi ở của con gái anh và xem nếu cô bé đã rời khỏi biệt thự chưa” Đường Trạch Tông cũng muốn kiểm tra, nhưng khi anh ta vừa nhảy khỏi vách đá, điện thoại đã ngập nước, hoàn toàn không liên lạc được với ai. Thời Ngọc Diệp kéo ống tay áo của Phong Thần Nam. “Chúng ta có nên rời đi càng sớm càng tốt không? Người của Cơ Tưởng Thừa dường như đang đuổi tới rồi”

“Họ không có cơ hội”

“Tại sao?”.

“Trên vách đá vừa rồi là thời điểm tốt nhất để giết chúng ta. Vì họ đã bắn trượt nên đến lượt họ phải hứng chịu cơn mưa đạn”

Anh nhẹ nhàng kết thúc câu nói. Không lâu sau, một tin nhắn đến từ thủ hạ bên cạnh.

“Tổng giám đốc Phong, chuyện bên trên đã giải quyết xong”

“Đi cứu mấy đứa nhỏ”

“Vâng”

Hai cặp vợ chồng vội vã đến địa điểm mà bọn trẻ bị bắt cóc. Mà Đường Trạch Tông và Mộ Tử Mỹ chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng rằng Ngọc Nhi của họ sẽ được bình yên.

Thời Văn Nghĩa đã cử mọi người đến cứu đứa trẻ. Quả nhiên không ngoài dự đoán. Xung quanh biệt thự có những người mai phục, tất cả đều là những sát thủ được huấn luyện và trang bị vũ khí. Không bao lâu sau khi họ đến, người và xe của Đường Trạch Tông cũng đến. “Ông chủ, là người nhà họ Đường” Vân Mặc Tích ngay lập tức thông báo cho Thời Văn Nghĩa. Thời Văn Nghĩa nhướng mày.

“Họ là ai?”

“Là nhà họ Đường đã vào đến cửa trước”

“Họ đang làm cái gì ở đây?”

“Tôi vừa mới điều tra, nhà trẻ nói chính là con gái nhà họ Đường cùng cậu chủ nhỏ của chúng ta bị bắt cóc”

Sau khi Vân Mặc Tích nói ngắn gọn xong, Thời Văn Nghĩa đã hiểu đại khái. “Vì có chung một kẻ thù, nghĩa là mọi người đều trên cùng một con thuyền. Chúng ta sẽ nhân cơ hội hành động và hợp tác với những người đến từ nhà họ Đường”

“Vâng”

Vân Mặc Tích dừng lại, và sau đó nói: “Đằng Dạ Hiên gửi một tin nhắn từ phía bên kia rằng người ta phát hiện ra rằng chỗ ở của các cậu chủ nhỏ, là đang ở trong rừng phía sau của ngọn núi” Thời Văn Nghĩa suy nghĩ một chút: “Có cách nào để đi qua ngọn núi phía sau không?”

“Tôi đã nghiên cứu nó từ bản đồ địa hình. Diện tích bao phủ bởi ngọn núi này quá lớn, vốn dĩ không thể đi đường vòng. Chỉ có hai cách, một là điều động trực thăng, hai là từ biệt thự đi qua”

“Rừng cây là của tư nhân?

“Vâng”

Sau khi nghe Vân Mặc Tích báo cáo, vẻ mặt của Thời Văn Nghĩa trở nên nghiêm túc.

“Hầu hết mọi người bình thường sẽ không rảnh rỗi để xây dựng một khu rừng riêng ở phía sau nhà, trừ khi..”

“Trừ khi chủ nhân của biệt thự nuôi động vật hoang dã” Ngay cả Vân Mặc Tích cũng đã đoán được.

Thời Văn Nghĩa sắc mặt thay đổi rõ rệt. “Mau, tăng thêm phi cơ, người ở biệt thự cũng nhanh chóng đuổi đi. Chúng ta nhất định phải tìm được những đứa trẻ đó!”

“Vâng”

Trong rừng.

Cô giáo Vương đến giờ vẫn còn run. Cô thậm chí còn không dám nghĩ có ngày mình sẽ được cưỡi trên lưng một con sói.

Ngồi trên bộ lông sót quả thực rất thoải mái, nhưng lại rất gập ghềnh, tôi vội vàng kéo cô ấy ra vài lần, khiến cô ấy sợ hãi ôm chặt lấy bộ lông sói. Lúc này, một lời nhắc nhở non nớt từ phía sau truyền đến. “Cô giá Vương, đừng kéo lồng sói nữa, nó có chút tức giận” Cô ấy sợ tới mức vội buông tay, khó khăn quay đầu lại, giọng nói run run như có động cơ lắp vào dây thanh âm.

“Bé, Bé Sáu… Con có chắc là nó, nó sẽ không cần người?” Bé Sáu cưỡi trên một con sói khác, thấy cô giáo lo lắng như vậy, cảm thấy đặc biệt thích thú.

“Cô ơi, sao lại sợ hãi như vậy? Cưỡi sói không vui sao?”

“Không vui chút nào!”

Điều cô ấy muốn hỏi thêm là tại sao bảy đứa trẻ này không hề sợ hãi khi cưỡi trên lưng một con sói? Sự can đảm và chỉ số IQ có liên kết với nhau không? Cô giáo Vương cố gắng nghĩ lại.

Vừa rồi, khi cô nghĩ rằng cô và bảy đứa trẻ sẽ bị sói giết chết, Đường Ngọc Nhi đột nhiên tỉnh dậy và búng tay.

Con sói đầu đàn đang định đem những con sói khác về đến, khi nghe thấy Đường Ngọc Nhi búng ngón tay, thân thể dừng lại, động tác của cả bầy sói đột ngột dừng lại.

Sau đó, cô bé đưa tay còn lại vào miệng để huýt sáo. Mọi người chứng kiến bầy sói cùng nhau khụy chân xuống. Y như rằng quốc vương và các bộ hạ đang quỳ xuống, đôi mắt khát máu trong bóng tối lập tức trở nên dịu dàng, có chút bội phục. Ngay cả sáu đứa trẻ cũng ngạc nhiên.

Vào lúc này.

Đường Ngọc Nhi đang cười trên con sói đầu đàn, bởi vì vừa mới bị đánh thức, hiện tại lại cảm thấy buồn ngủ, cho nên liền nằm xuống. Ở trên lưng sói ngủ gà ngủ gật.

Bé Ba đang đi phía sau với tâm trạng hỗn độn. Bé Lớn không thể nhịn được, cậu bé thấp giọng hỏi. “Em có biết là cậu ấy có thể thuần phục dã thú không?”

“Không biết.”

“Cậu ấy hình như hiểu rõ về phương diện này, em chưa từng nhìn thấy qua?”

“Cậu ấy thậm chí không làm bài tập về nhà”

“Đúng vậy”.

Không ai có thể nghĩ rằng Đường Ngọc Nhi, một cô bé thường không buồn làm bài tập về nhà lại biết cách thuần hóa động vật. “Chúng ta không thể sống sót nếu vừa rồi không có cậu ấy”

Mặc dù Bé Sáu có thể hiểu ngôn ngữ động vật, nhưng cậu bé chưa bao giờ được đào tạo chuyên nghiệp về huấn luyện động vật. Đường Ngọc Nhi thì khác.

Khi bầy sói nhìn thấy cô bé, chứng tỏ ra sợ hãi. Đặc biệt là con sói lớn ở đầu. Khi Đường Ngọc Nhi ra lệnh, nó là con đầu tiên đi đến và nằm trước mặt cô bé để Đường Ngọc Nhi ngồi trên đó.

Mọi người vẫn cảm thấy bàng hoàng. Họ có cưỡi ngựa, đà điểu, nhưng không bao giờ cưỡi sói.

Trải nghiệm của mọi người ngày hôm nay có thể được viết thành một câu chuyện phiêu lưu.

ở phía trước mặt bọn họ. Đường Ngọc Nhi vuốt ve bộ lông sói như một con thú cưng, và thỉnh thoảng nói chuyện với nó. “Sói ơi, cậu không biết màu xám và dễ thương của tôi sao?”

“Nó rất dễ thương, giống như bạn. Chúng tôi đã từng chơi với nhau thường xuyên, nhưng sau đó đột nhiên biến mất. Tôi nhớ nó rất nhiều”

“Nếu cậu nhìn thấy Khối Mộng Mộng, hãy giúp tớ nói với nó, tớ rất nhớ nó” Vừa nói chuyện, cô bé vừa chìm vào giấc ngủ sâu. Bầy sói đã chủ động đưa mọi người trở lại hang sói. Nhưng ngoài Đường Ngọc Nhi, không ai dám ngủ. Mặc dù những con sói này sẽ không làm tổn thương họ trong lúc này, nhưng trái tim của họ không đủ vững chắc để ngủ yên trong môi trường này.

Bé Sáu đưa các anh em xuống bàn bạc.

“Vừa rồi em hỏi Sói, nó nói rằng chúng đều có chủ, và có một con sư tử trong rừng” “Sư tử có dữ không?”

“Nó đã đói bụng một tuần, hiện tại rất hung tàn, ngay cả Sói cũng phải sợ” Sắc mặt của mọi người không tốt lắm. Bé Hai đột nhiên hỏi: “Đường Ngọc Nhi cũng có thể điều khiển sư tử, phải không?”

Mọi người nhìn nhau, không ai trả lời được.

Sư tử là vua của khu rừng, sao có thể dễ dàng điều khiển nó như vậy? Bé Ba thờ ơ nói: “Mặc dù sự tử thuần dưỡng có thể giết người, nhưng hệ số rủi ro không cao bằng sư tử hoang dã”.

“Chúng ta thực sự sẽ chấp nhận rủi ro?”

“Không nhất thiết phải như vậy.” Cậu bé dừng lại và nói thêm: “Miễn là có thể tránh được.”

“Làm sao tránh được?”

“Con Sói phải biết”

Mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Hai loại thú săn khác nhau có thể chung sống hài hòa trong cùng một khu rừng thì cần phải có mưu mẹo. Ngay cả khi họ không thể lấy được thông tin quan trọng từ bầy sói, họ có thể để bầy sói đưa họ ra khỏi núi. “Mọi người trước tiên nghỉ ngơi đi, đợi đến khi Đường Ngọc Nhi tỉnh lại” Mọi người trốn trong hang sói và chờ bình minh. Điều mà mọi người không biết là có vài chiếc trực thăng bay ngang qua, cố gắng tìm dấu vết của họ.

Tín hiệu phía sau núi quá yếu. Mặc dù chúng có bộ theo dõi vị trí trên cơ thể, chúng không thể phát huy tác dụng khi những tín hiệu bị mất sóng. Vì vậy, thật đáng tiếc là bọn trẻ đã bỏ lỡ nhân lực do ông ngoại cử đến để giải cứu chúng.

Trời gần sáng rồi.

Tại biệt thự, cuộc chiến vẫn đang diễn ra. Thời Văn Nghĩa trở nên lo lắng. Tại sao con gái và con rể của ông ấy vẫn chưa đến đây hợp mặt? Bọn trẻ bị mắc kẹt trên núi đã lâu, liệu có xảy ra tai nạn gì với chúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play