Chương 301: Anh cứ như vậy sẽ chiều hư em đó
Mãn Tuyết Nguyệt nhìn được ra sự nghiêm túc trong ánh mắt của Vinh Sở Lâm.
Vốn tâm trạng của cô ấy đang rất phức tạp nên lại càng khó để có thể dùng lời diễn tả được.
Bởi vì cô ấy mà anh ta đã phải cam chịu nhiều áp lực như vậy, nhưng cho tới tận bây giờ anh ta vẫn không hề oán trách nửa lời, thậm chí cũng không có ý định phản đối.
Nếu như lúc này Mẫn Tuyết Nguyệt còn chưa tin Vinh Sở Lâm thật lòng thì tấm lòng của cô ấy có thế vứt cho chó ăn luôn rĩ Một lúc lâu sau, chỉ thấy Mẫn Tuyết Nguyệt cụp đôi mắt xuống, hờ hững nói: “Anh đi tắm trước đi, em đi làm thức ăn khuya cho anh”
Vinh Sở Lâm vốn định kéo cô ấy lại, không cho cô ấy đi làm thức ăn nhưng nhìn cô ấy giống như đang rất cần làm việc gì khác để ân tỉnh táo lại nên cũng không ngăn cản nữa.
Người đàn ông ngoan ngoãn đi vào phòng tắm. Lúc đi ra, Mẫn Tuyết Nguyệt vẫn còn đang cắt củ hành tây.
Thấy động tác cắt thức ăn vụng về của cô ấy, anh ta quyết định đi tới cạnh Mẫn Tuyết Nguyệt, giành lấy con dao đang ở trên tay cô ấy, vén ống tay áo rồi tự mình làm luôn.
“Em đi ra ngoài ngồi xem tỉ vi đi, tự anh có thể làm được”
“Không, em đã nói là sẽ làm thức ăn khuya cho anh rồi mà. Anh cứ ra ngoài ngồi chờ đi”
“Em đừng quên bây giờ trong bụng em có mang đứa trẻ của anh. Nếu nhỡ em xảy ra chuyện gì thì đứa trẻ không sao chắc?”
“Anh đừng nghĩ em yếu ớt như vậy chứ.
Đứa trẻ cũng không dễ dàng bị động như vậy đâu”
Mãn Tuyết Nguyệt đưa tay ra, định giành lại con dao đang ở trong tay của Vinh Sở Lâm.
Anh ta bất đắc dĩ phải giơ con dao lên trên cao, cố ý tỏ vẻ nghiêm mặt nói với cô ấy: “Mau đi ra ngoài”
Nói một câu không hợp ý đã trở nên hung dữ như vậy rồi.
bả cô Thật là quá đáng Mãn Tuyết Nguyệt mấp máy môi. Bởi vì tính tình cô ấy vốn cứng đầu nên có sống chết cô ấy cũng không chịu đi ra bên ngoài. Vì vậy cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc tựa vào bên cạnh cửa phòng bếp, lắng lặng nhìn ‘Vinh Sở Lâm cắt thức ăn.
Động tác của anh ta vô cùng thành thạo chuyên nghiệp, chỉ vài đường dao cũng đã cắt xong được củ hành tây rồi.
Sau đó là đun nước sôi, cho súp vào và đánh tan trứng, cuối cùng là chiên trứng.
Chẳng bao lâu sau đã làm xong được hai bát mì rồi.
Khóe miệng Mãn Tuyết Nguyệt giật giật nhẹ.
“Em chưa nói là em muốn ăn mà”
“Nhưng đứa trẻ trong bụng em kêu đói rồi”
“Nói linh tinh, em không hề thấy đói chút nào cả”
“Vậy thì em cũng phải ăn cho anh, anh không cho phép em để đứa trẻ con của anh thấy đói”
Được rồi, nói thật thì khi cô ấy ngửi thấy mùi thơm của trứng, cô ấy cũng thèm ăn rồi.
Ngay cả việc bê bát mì, Vinh Sở Lâm cũng không để cho cô ấy làm. Một mình anh ta bê cả hai bát mì ra ngoài, sau đó còn quay lại phòng bếp lấy thìa đũa đi ra.
Có thể nói là phục vụ Mẫn Tuyết Nguyệt đến hài lòng thì thôi.
“Ăn đi”
Vinh Sở Lâm không nói nhiều, sau khi đưa thìa và đũa cho Mẫn Tuyết Nguyệt, bản thân lập tức cúi đầu xuống đánh chén mì sợi.
Mẫn Tuyết Nguyệt nhìn ra được anh ta đang thực sự đói, trong lòng cảm thấy đau gấp đôi, yên lặng cúi đầu ăn chung.
Màn đêm yên tĩnh, trong phòng tràn ngập mùi thơm.
Những chuyện không vui đã xảy ra trong ngày hôm nay cũng dần tiêu tan mất theo sợi mì được ăn.
‘Vinh Sở Lâm còn bao luôn cả việc rửa bát đũa, nhất quyết không để cho bàn tay mỏng manh ngọc ngà Mãn Tuyết Nguyệt phải đụng vào nước rửa bát.
Cô ấy kháng nghị: “Anh làm vậy là đang chiều hư em đó”
“Chiều hư cũng được mà. Sau này trừ anh ra thì ai em cũng chướng mắt”
Mãn Tuyết Nguyệt không biết mình cần nói gì cho hợp lý nữa.
Thực ra muốn làm thức ăn khuya cho anh ta là vì muốn dùng hành động để bù lại lòng áy náy của cô ấy đối với Vinh Sở Lâm.
Nhưng mà Vinh Sở Lâm lại giành làm hết mọi việc, không để cô ấy phải làm bất cứ chuyện gì.
Điều này cũng tốt rồi, trực tiếp khiến cô ấy có cảm giác áy náy gấp đôi, ngay cả cơ hội bù đắp cũng không có, trong lòng bỗng có cảm giác hơi ngứa ngáy khó chịu.
Thật sự muốn tiến tới bắt lấy cánh tay của anh ta rồi hung hăng cắn.
Nhưng tất nhiên cô ấy cũng không làm như vậy. Cô ấy chỉ tiến lên phía trước rồi từ từ đưa tay ra ôm lấy sau lưng Vinh Sở Lâm.
Cả người Vinh Sở Lâm cứng đờ lại, động tác đang rửa bát cũng hơi khựng lại “Em sao vậy?”
Giọng nói dịu dàng truyền tới.
Cô ấy vùi đầu vào lưng của Vinh Sở Lâm, tự mình nói: “Sở Lâm, em yêu anh”
Anh ta đã chờ đợi từ lâu rồi, cuối cùng cũng nghe được câu này.
Khóe miệng Vinh Sở Lâm không tự chủ được mà cong lên một đường, sau đó nghiêm túc trả lời: “Anh cũng yêu em, Tuyết Nguyệt”
“Anh vì em mà làm tất cả mọi chuyện, em đã thấy được hết rồi. Nhưng em hy vọng là bắt đầu từ ngày hôm nay, anh có thể cho em một cơ hội cùng anh sánh vai đối mặt với khó khăn”
“Ngoan ngoãn được anh bảo vệ thật tốt không được sao?”